Trương Minh Vũ sửng sốt.
Một lúc sau, anh mới nhớ lại chuyện bỏ chạy trong rừng cây lần trước.
Trương Minh Vũ tức giận nói: “Các cậu nói gì vậy? Các cậu làm được gì thì đã làm hết rồi!”
“Tôi không trách các cậu!”
Long Tam và Long Thất sôi nổi cúi đầu, trong mắt người nào cũng tràn đầy vẻ áy náy.
Tuy rằng…
Haizz…
Cuối cùng, hai người đồng thời thở dài một tiếng.
Trương Minh Vũ vỗ vỗ vai Long Thất, nói: “Thôi được rồi, các cậu người này man hơn người kia, sao bây giờ lại… dài dòng như vậy hả?”
“Sau này cứ bảo vệ tốt cho tôi là được rồi.”
Long Tam và Long Thất ngẩng đầu lên với ánh mắt kiên định.
Trương Minh Vũ cười nói: “Được rồi, hai chúng tôi ra ngoài đi dạo, các cậu đi tìm bọn Đinh Nhất đi.”
Long Tam nhíu mày, nói: “Để chúng tôi đi theo bảo vệ anh đi.”
Trương Minh Vũ lắc lắc đầu, cười nói: “Không cần, hiện giờ đám người Thần Ẩn và Âu Dương không còn nữa, đang là lúc an toàn nhất.”
“Hai chúng tôi đi dạo để xả stress.”
Trong mắt Long Tam hiện lên vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Vậy nếu anh có chuyện gì thì nhớ báo trước với chúng tôi.”
Trương Minh Vũ gật đầu cười nói: “Ok.”
Sau đó, Trương Minh Vũ dẫn Lâm Kiều Hân ra ngoài.
Long Tam chợt lên tiếng: “Thiếu gia lái xe đi đi.”
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt, sau đó cười nói: “Cũng được.”
Lâm Kiều Hân ngồi ghế lái, Trương Minh Vũ ngồi ghế phụ.
Xe chạy xa dần.
Long Tam và Long Thất yên lặng nhìn xe chạy xa dần, đến cuối cùng vẫn không nói gì nữa.
Lâm Kiều Hân lái xe lên đường chính.
Trời vừa sập tối, xung quanh người đến người đi.
Trong mắt Lâm Kiều Hân ánh lên vẻ ngạc nhiên, bên môi vẫn luôn mang theo ý cười.
Cái loại cảm giác nhẹ nhàng thế này… thật sự là hiếm thấy.
Trương Minh Vũ cũng rất thả lỏng.
Không bao lâu sau, hai người đi tới nơi phồn hoa nhất Tịnh Châu.
Xe chạy thẳng vào bãi đỗ xe.
Hai người sánh vai đi ra lối ra bãi đỗ xe.
Trong không khí tràn đầy mùi hương hỗn hợp.
Người đến người đi, nối liền không dứt.
Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?
Hmm…
Lâm Kiều Hân nghĩ nghĩ một lúc rồi cười nói: “Chúng ta đi trung tâm thương mại dạo đi, lâu lắm rồi chưa mua quần áo.”
Trương Minh Vũ cười gật đầu.
Cách đó không xa là một trung tâm thương mai quy mô lớn.
Hai người đi lại.
Trương Minh Vũ ăn mặc mộc mạc, nhưng khí chất lại thay đổi rất nhiều so với trước đây.