Trương Minh Vũ mỉm cười.
Tôi túm!
Lại túm chặt cánh tay người đàn ông vào trong tay!
Người đàn ông áo đỏ đột nhiên dừng bước.
Anh ta sững sốt!
Cánh tay truyền đến cảm giác tê rần!
Trương Minh Vũ lập tức quát to: “Đánh anh ta đi!”
Trong mắt Lâm Kiều Hân hiện lên vẻ kích động!
cô đã chuẩn bị xong hết rồi!
Ngay sau đó, cô tát mạnh bàn tay ra ngoài theo cái cách mà Trương Minh Vũ dạy.
cô ra tay một cách quyết đoán, không hề có chút do dự nào.
Người đàn ông áo đỏ sửng sốt!
Bốp!
Ngay sau đó, tiếng tát thanh thúy vang lên!
Lâm Kiều Hân tát thẳng lên mặt người đàn ông áo đỏ!
Mọi người xung quanh đều nuốt nước bọt!
Tất cả đều chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người đàn ông ngã xuống.
Đương nhiên là Lâm Kiều Hân chưa đủ sức làm như thế, trong đó có Trương Minh Vũ âm thầm giúp đỡ khá nhiều.
Lâm Kiều Hân vui vẻ nhìn bàn tay mình, trong mắt tràn đầy vẻ phấn khích.
Trương Minh Vũ cười nói: “Sao hả? Có phải là không đau như vừa rồi hay không?”
Lâm Kiều Hân gật mạnh đầu, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên!
Thần kỳ quá đi mất!
Còn cô gái bên kia thì sắc mặt âm trầm hơn vài phần.
Ba người đàn ông áo đỏ khác cũng sắp lên trước mặt.
Lâm Kiều Hân chuẩn bị sẵn sàng!
Trương Minh Vũ vung chân lần nữa!
Bộp bộp!
Hai tiếng đá mạnh vang lên!
Hai người đàn ông áo đỏ bay ngược ra ngoài giống như là đạn pháo!
Hít hà!
Người xung quanh hít hà một hơi!
Ơ kìa…
Trương Minh Vũ lợi hại thế sao?
Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ mê mang!
Nắm tay của một người đàn ông áo đỏ cuối cùng nện xuống!
Trương Minh Vũ túm là trúng!
Tôi túm!
Trương Minh Vũ quát khẽ: “Đánh anh ta đi!”
Lâm Kiều Hân không hề do dự tát mạnh ra ngoài.
Bốp!
Tiếng tát thanh thúy lại vang lên.
“A!”
Người đàn ông áo đỏ hét thảm thiết rồi ngã xuống.
Thấy vậy, tròng mắt mọi người như sắp trợn ra ngoài.
Người nào cũng sững sờ…
Giải quyết hết sạch… sáu người khi chưa đến một phút?
Ai cũng bất ngờ!
Lâm Kiều Hân xoa xoa bàn tay, trong mắt tràn đầy vẻ phấn khích.
Thú vị!