Thấy vậy, trên mặt Trương Minh Vũ hiện lên ý cười yêu chiều, giống như là dỗ dành trẻ con.
Một lúc lâu sau, Lâm Kiều Hân mới ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn tràn đầy vẻ phấn khích.
Trương Minh Vũ cười hỏi: “Thế nào? Thú vị không?”
Lâm Kiều Hân gật mạnh đầu.
Giờ phút này, cô vui vẻ giống như là một đứa trẻ.
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Đừng sốt ruột, vẫn còn ba người nữa, em có thể chơi thêm một lát nữa.”
Hả?
Lâm Kiều Hân nhướng mày rồi nhanh chóng nhìn sang hai nam một nữ ở bên kia.
cô cực kì kích động!
Hm…
Mọi người xung quanh thấy vậy thì lại giật giật khóe môi.
Điên rồi! Điên hết cả rồi!
Thật sự có người dám đánh vị kia hả?
Hiện trường trở nên yên tĩnh.
cô gái xụ mặt. Trong mắt hai người đàn ông đứng sau tràn đầy lửa giận.
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Ba người lại đây đi!”
Dứt lời, anh ngoắc nhẹ ngón tay một cái.
Ơ kìa…
Mọi người lập tức cạn lời.
Đờ mờ… anh ta đang gọi chó đấy hả?
cô gái siết chặt nắm tay, lửa giận trong mắt sắp tràn ra ngoài.
Tức chết rồi!
Có điều, một lúc lâu sau, cô ta vẫn chẳng thể nói thành lời.
Trương Minh Vũ cười nghiền ngẫm, nói: “Nếu để tôi đi qua thì sẽ là một kết quả khác đấy nhé!”
Lâm Kiều Hân lại trở nên phấn khích!
Cái loại cảm giác này… rất thích nha!
cô gái cắn chặt răng, lạnh lùng nói: “Anh định đánh tôi nữa hả?”
Trương Minh Vũ lắc lắc đầu, cười nói: “Sao có thể chứ? Sao tôi có thể đánh cô chứ?”
Cái gì?
Mọi người đều sửng sốt.
cô gái nhíu mày lại.
Trương Minh Vũ cười nói: “Là vợ tôi đánh cô, không liên quan gì đến tôi cả!”
Dứt lời, anh liền nắm cánh tay Lâm Kiều Hân, lặng lẽ đi lên đối diện.
Vợ tôi…
Lâm Kiều Hân đỏ mặt, tức giận lườm Trương Minh Vũ một cái.
Thực tế thì ở trong lòng… không nhịn được mà có loại cảm giác cực kì lạ lẫm…
Dường như là…
Thật sự là khó có thể diễn tả thành lời!
Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều như cô.
Trong ánh mắt chấn động của mọi người, hai người đi tới trước mặt cô gái áo đỏ.
cô ta cắn chặt răng.
Trong mắt hai người đàn ông phía sau tràn đầy giận dữ.
Trương Minh Vũ cười ha hả hỏi: “Em muốn đánh người nào trước?”