Lâm Kiều Hân nhướng mày, cười nói: “Đánh cô ta là được rồi. Hai người đàn ông kia trông bẩn lắm, em không muốn chạm vào bọn họ!”
Ọe!
Nghe vậy, mọi người xung quanh lập tức có loại cảm giác muốn nôn ra máu.
Mẹ nó, thật là…
cô gái nheo mắt, hỏi: “Cô dám đánh tôi hả?”
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Đám người kia… lấy tự tin ở đâu ra vậy?
Nếu là trước kia thì có lẽ Trương Minh Vũ sẽ trêu chọc đám con nhà giàu này một trận.
Còn bây giờ… anh lười phải làm thế, cứ đánh một trận là tốt rồi.
Dù sao thì… anh tới Tịnh Châu là để gây chuyện!
Trương Minh Vũ lạnh nhạt nói: “Đánh cô ta đi!”
Bốp!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì một tiếng tát tay đã vang lên.
cô gái bụm mặt, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt.
Xung quanh chợt trở nên lặng ngắt như tờ!
Đánh thật kìa!
Lâm Kiều Hân rút tay lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ phấn khích.
Thích quá đi!
Hai người đàn ông đồ đỏ sửng sốt, trợn mắt há mồm…
Giờ phút này… không ai dám để lộ ra vẻ mặt chế giễu…
cô gái ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.
Trương Minh Vũ hờ hững hỏi: “Cô còn muốn đuổi theo chúng tôi nữa không?”
cô gái hít sâu một hơi, cả người đều đang run rẩy dữ dội.
Trương Minh Vũ nhướng mày, cười nói: “Không nói nghĩa là muốn bị đánh nữa.”
Ánh mắt Lâm Kiều Hân sáng rực lên cảm xúc muốn thử lần nữa.
cô gái hít sâu một hơi, nói: “Các người… không biết tôi sao? Các người dám đánh tôi hả?”
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.
Quả nhiên…
Đám con nhà giàu trên thế giới này đều chỉ có một kịch bản.
Trương Minh Vũ bình tĩnh nói: “Đánh tiếp đi!”
Nghe vậy, cô gái cứng đờ cả người, vô thức co mình lại.
Bốp!
Tiếng tát vang dội lại vang lên!
cô gái chưa kịp phản ứng, cả người lảo đảo vài bước, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.
Trên mặt… nóng rát!
Trương Minh Vũ cười ha hả nói: “Cần gì phải chịu khổ cơ chứ? Tôi hỏi cô, sau này còn dám đuổi theo chúng tôi nữa không?”
cô gái cắn chặt hàm răng tới mức muốn gãy cả răng.
Chỉ là…
Hiện giờ có rất nhiều người nhìn cô ta, nếu cô ta nhận thua thì… cô ta biết để mặt mũi ở đâu đây?
Một lúc lâu sau, cô ta vẫn chẳng nói nên lời.
cô ta không biết phải làm sao, bây giờ có gọi người giúp đỡ cũng không kịp nữa rồi.
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hỏi: “Bảo cô nói một câu thôi mà khó vậy hả? Sao cứ đòi bị đánh mãi thế?”
cô gái hít sâu một hơi.
Người đàn ông bên cạnh chợt nghĩ đến gì đó, bước lên một bước, cúi đầu nói nhỏ bên tai cô gái.