Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

 

 cô gái lập tức mở to mắt ra nhìn, sau đó nhanh chóng đánh giá toàn thân Trương Minh Vũ.  

 

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

 

Có chuyện gì vậy?  

 

cô gái nở nụ cười lạnh lùng, lẩm bẩm: “Các vị, tên người ngoài kia cấu kết với người chúng ta… đánh người chúng ta!”  

 

“Vậy mà các vị còn đứng xem nữa hả?”  

 

Dứt lời, cô ta nhìn một vòng xung quanh.  

 

Cái gì?  

 

Nghe vậy, trong mắt Trương Minh Vũ hiện lên vẻ mờ mịt.  

 

Ý cô ta là sao vậy?  

 

Lâm Kiều Hân sửng sốt.  

 

Mọi người xung quanh cũng sửng sốt.  

 

Một lúc lâu sau, mọi người đều sôi nổi ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Trương Minh Vũ.  

 

Trong ánh nhìn chăm chú của đám người, Trương Minh Vũ lộ ra vẻ mặt xấu hổ.  

 

Sao mà cứ nhìn tôi vậy?  

 

Trong mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy vẻ khó hiểu.  

 

Rất nhanh sau đó, có người giận dữ hét to: “Anh ta không phải là người tộc chúng ta!”  

 

Nghe mọi, mọi người xôn xao hẳn lên.  

 

Trương Minh Vũ mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không hiểu ra sao.  

 

Chuyện gì thế này?  

 

Tiếp theo, tất cả những người đàn ông trẻ tuổi khỏe mạnh bên trong đám người đều đứng ra, trong mắt người nào cũng tràn đầy lửa giận.  

 

Giờ phút này, tất cả mọi người đều giận dữ nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.  

 

Chỉ mới một lát thôi mà đã có ba bốn mươi người đàn ông ra mặt.  

 

Trương Minh Vũ sửng sốt.  

 

cô gái thấy vậy thì từ từ nở nụ cười lạnh lẽo, đắc ý nói: “Đánh tàn phế anh ta đi! Còn cô ta… một kẻ ăn cây táo rào cây sung, bắt cô ta cho tôi!”  

 

Lời nói tràn đầy khí thế!  

 

Nghe vậy, Trương Minh Vũ không nhịn được mà co rút khóe môi.  

 

Mẹ nó…  

 

Tất cả những người đàn ông bước chậm lên phía trước với ánh mắt giận dữ.  

 

Lâm Kiều Hân cảm thấy căng thẳng, vô thức siết chặt tay Trương Minh Vũ.  

 

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

 

Mọi người nhanh chóng bao vây Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân.  

 

cô gái cười lạnh nói: “Anh đánh giỏi lắm mà? Anh đánh thử tôi xem!”  

 

Trương Minh Vũ nhíu mày.  

 

Mới chỉ có mấy chục người thôi, không nhiều lắm, muốn đánh thì cũng đánh được.  

 

Có điều…  

 

Bọn họ đều là dân thường mà?  

 

Trương Minh Vũ siết chặt nắm tay, nghĩ nghĩ rồi vẫn bỏ qua suy nghĩ đánh nhau.  

 

Bởi vì… anh còn muốn sống ở Tịnh Châu nữa!  

 

Chủ yếu là anh còn chưa hiểu rõ chuyện là sao thế này!  


Có chút… kỳ lạ!

Advertisement
';
Advertisement