Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Anh xuống giường đi rửa mặt, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo lên.

 

Trương Minh Vũ cau mày, lại là số lạ gọi tới. Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nghe máy.

 

“Chào anh”.

 

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ: “Thưa anh Minh Vũ, hôm nay khách sạn chúng ta mở hội nghị. Nếu có thời gian mong anh hãy tới một chuyến”.

 

Anh ngẩn người hồi lâu mới nghe ra được người gọi tới là cô thư ký hôm trước.

 

Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có gì làm…

 

“Được thôi”.

 

Anh đáp lại một tiếng.

 

Sau khi sửa soạn xong xuôi, anh mới rời khỏi biệt thự gọi taxi tới khách sạn Hồng Thái.

 

Nhưng anh đang rất tò mò không biết Long Tam đi đâu mà không thấy xuất hiện.

 

Anh quan sát một vòng rồi mới chậm rãi bước vào trong khách sạn.

 

Nhưng vừa bước tới cổng đã bị một người chặn lại.

 

“Chào anh, quần áo của anh không ngay ngắn không được đi vào”.

 

Giọng nói lạnh lùng của một nhân viên phục vụ vang lên.

 

Trương Minh Vũ sửng sốt.

 

Quy định này có từ bao giờ? Mấy lần trước có thấy ai nói gì đâu?

 

Hơn nữa… đây là quy tắc chó má gì vậy?

 

Anh cau mày, lạnh lùng đánh giá người nhân viên phục vụ kia, không vui hỏi: “Anh mới tới à?”

 

Nhân viên phục vụ lạnh giọng đáp: “Đúng vậy. Hôm nay chủ tịch của khách sạn chúng tôi sẽ tới kiểm tra nên người không ăn mặc ngay ngắn không được đi vào”.

 

Chủ tịch? Không phải chính là mình à?

 

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu. Anh không muốn phí thời gian ở đây, bèn nói: “Tôi chính là chủ tịch của các anh. Anh đi làm việc đi, sau này không cần còn quy tắc kiểu này nữa”.

 

Dứt lời, anh cất bước toan đi vào.

 

Nhưng nhân viên phục vụ lại đứng chặn trước người anh, vẻ mặt trầm xuống: “Tôi nói rồi, quần áo không ngay ngắn không được vào!”

 

“Tôi đã khách sáo với anh như vậy rồi, sao lại không chịu nể mặt tôi?”

 

“Tôi ghét nhất chính là loại chó nhà quê giống như anh, không hề biết vị trí của mình ở chỗ nào!”

 

Nghe thấy vậy, ánh mắt Trương Minh Vũ trở nên lạnh lẽo.

 

Chó… nhà quê?

 

Anh quay lại, lạnh giọng quát: “Câu nói này đủ để anh phải chết rồi!”

 

“Ha ha”.

 

Tiếng cười nhạo lập tức vang lên.

 

Nhân viên phục vụ coi thường hỏi: “Người như anh cũng đòi?”

 

“Loại chó nhà quê các người đúng là không biết xấu hổ. Trông bộ dạng bẩn thỉu của anh đi, không sợ làm bẩn khách sạn của chúng tôi à?”

 

Trương Minh Vũ bật cười.

 

Đúng lúc này, trong khách sạn vang lên giọng nói của một người đàn ông: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao còn lằng nhằng gì ở đó? Mau đi làm việc đi”.

 

Nhân viên phục vụ vội vàng cung kính khom lưng báo cáo: “Thưa giám đốc, người này ăn mặc không ngay ngắn, nói thế nào cũng đòi vào bằng được!”

 

Lại là giám đốc à?

 

Trương Minh Vũ buồn bực lắc đầu. Một tên giám đốc vừa đi lại có một tên giám đốc khác tới.

 

Khách sạn này… đúng là nhân tài đông đúc!

 

Giám đốc khinh bỉ đánh giá toàn thân anh một lượt, ghét bỏ nói: “Lần sau gặp phải chuyện như vậy đừng ở đây đôi co lãng phí thời gian làm gì. Nếu người khác thấy cậu đuổi cậu ta đi như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của khách sạn chúng ta như thế nào?”

Advertisement
';
Advertisement