Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

“Cứ gọi thẳng cho bảo vệ, không cần nhì nhằng với loại rác rưởi này”.

 

Trong mắt Trương Minh Vũ loé lên tia lạnh lẽo!

 

Nhân viên phục vụ cung kính đáp: “Vâng! Tôi hiểu rồi thưa giám đốc!”

 

Nói rồi anh ta quay ngoắt sang một bên hét ầm lên: “Bảo vệ đâu! Có người quấy rối!”

 

Chẳng mấy chốc đã có bốn người mặc đồng phục bảo vệ cầm gậy sắt vội vàng chạy tới.

 

Tốc độ này khiến anh thấy khá hài lòng.

 

Giám đốc khoanh tay, bực tức nói: “Đuổi cậu ta ra đi. Sau này các người để ý một chút, thấy loại người như vậy lập tức đuổi đi cho tôi, thật ghê tởm”.

 

Đã vậy hắn còn giơ tay bịt mũi.

 

Lần này thực sự khiến Trương Minh Vũ thấy buồn nôn.

 

Nhân viên phục vụ đứng cạnh đó cũng nhếch mép cười lạnh, nhìn anh với ánh mắt miệt thị.

 

“Vâng!”

 

Đội trưởng đội bảo vệ cung kính đáp rồi mới quay lại nhìn về phía Trương Minh Vũ.

 

Ông ta đang định lên tiếng lại chết điếng người!

 

Giám đốc này mới tới, nhân viên phục vụ cũng mới tới. Bọn họ không biết anh.

 

Nhưng bảo vệ thì biết!

 

Ngày đó trong phòng bao, nếu không có Trần Đại Phú, bọn họ đã ra tay từ lâu rồi!

 

Giám đốc nhíu mày, khó chịu chất vấn: “Sao hả? Các người còn lề mề gì đấy, có muốn làm việc nữa không?”

 

Đội trưởng đội bảo vệ lúng túng nói: “Giám đốc, không được động vào… người này đâu”.  

 

Giám đốc nghe xong lập tức nổi trận lôi đình: “Cái gì? Sao lại không được động vào? Trong khách sạn này còn ai tôi không được động vào nữa à?”  

 

Đội trưởng nặng nề gật đầu đáp: “Đúng, cậu không động được đâu”.  

 

Câu nói này khiến giám đốc và nhân viên phục vụ kia đều ngơ ngác.  

 

“Ông nói vậy… nghĩa là sao?”  

 

Đến tận lúc này, giám đốc mới lờ mờ nhận ra có gì đó sai sai, bèn lên tiếng dò hỏi.  

 

Đội trưởng ngẩng đầu lên, cung kính nói: “Cậu ấy là… chủ tịch đấy!”  

 

Ầm!  

 

Trong đầu giám đốc và nhân viên phục vụ đều nổ ầm.  

 

Hai người họ sững sờ hồi lâu mới kinh hãi nhìn về phía Trương Minh Vũ, cẩn thận dò xét anh.  

 

“Không… ông đang nói đùa gì vậy? Ông tưởng tôi mới tới nên dễ lừa lắm hả?”, giám đốc không dám tin vào tai mình, cũng không thể chấp nhận được sự thật này. Hắn lắc đầu nguầy nguậy nói.  

 

Còn nhân viên phục vụ thì hoá đá tại chỗ.  

 

“Cậu Minh Vũ tới rồi à?”  

 

Đúng lúc này, giọng nói cung kính của nữ thư ký bỗng truyền ra từ trong khách sạn.  

 

Mọi người lại bị doạ sợ hết hồn.  

 

Họ trông thấy nữ thư ký hớt hải chạy tới bên người Trương Minh Vũ, khom lưng chào hỏi.  

 

Cảnh tượng này khiến giám đốc và nhân viên phục vụ đều chìm vào tuyệt vọng.  

 

Anh lạnh lùng nói: “Chất lượng phục vụ của nhân viên khách sạn chúng ta thế này đấy à? Sau này hai người họ không cần tới làm nữa”.  

Advertisement
';
Advertisement