Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Hồi lâu sau, Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh: "Bớt tỏ vẻ trước mặt tôi đi! Tưởng tôi không nhìn thấu chút trò vặt đó của cậu sao?"  

 

"Ông chủ? Hứ!"  

 

"Chẳng phải thằng nhóc cậu muốn lật đổ hết bọn tôi, sau đó chỉ còn duy nhất các cậu hưởng lợi nhuận của Hồng Thái sao? Cậu nghĩ bọn tôi đều là thằng ngốc à!"  

 

"Cậu ta chỉ là một thằng ở rể nhà họ Lâm, chẳng phải anh Hoa của các cậu dễ dàng đùa giỡn cậu ta trong lòng bàn tay hay sao!"  

 

Dứt lời, những cổ đông còn lại chợt vỡ lẽ ra, đều tức giận đùng đùng nhìn gã trọc.  

 

Gã trọc hừ lạnh quát: "Thằng già kia, ông bớt ngậm máu phun người đi! Anh Hoa của chúng tôi chỉ là cổ đông của khách sạn Hồng Thái thôi, chưa từng có ý định vượt quyền!"  

 

"Ông đây chỉ là chướng mắt thái độ của các ông đối với ông chủ thôi! Không được hả?"  

 

Tiếng quát như sấm, không khí vô cùng căng thẳng.  

 

"Hứ, đúng là tính toán giỏi thật, nhưng cậu tưởng cậu như vậy thì bọn tôi sẽ thỏa hiệp à? Tôi thừa nhận cậu là cổ đông lớn nhất của Hồng Thái, nhưng nếu chúng tôi cộng gộp tất cả cổ phần lại cũng không hề thua kém cậu!"  

 

Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh đáp.  

 

Chỉ một câu nói đã cột tất cả những cổ đông còn lại đứng chung con thuyền với ông ta.  

 

Đến cả Trương Minh Vũ cũng không kìm được nhíu mày.  

 

Có thể trèo lên được địa vị như hôm nay, quả nhiên Trịnh Quốc Nguyên không đơn giản.  

 

Gã trọc siết chặt nắm đấm, lại quát: "Mẹ kiếp, ông đây không cần biết có bao nhiêu cổ phần, ông đây cũng không cần hiểu! Tóm lại ông đây nói rồi, ai dám nói chuyện với ông chủ bằng giọng điệu quái gở thì đừng trách ông đây không khách sáo!"  

 

Nói xong, gã trọc đấm mạnh lên mặt bàn.  

 

Trịnh Quốc Nguyên hơi nheo mắt, lửa giận trong lòng ngùn ngụt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.  

 

Dù nói thế nào, ông ta cũng không muốn phải đối đầu với anh Hoa.  

 

Ông ta hừ lạnh một tiếng rồi mới ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn bừng bừng lửa giận.  

 

Ông ta ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy tư thế ngồi ngang ngược của Trương Minh Vũ, trong mắt ông ta lóe lên vẻ cáu tiết.  

 

Một thằng ở rể của nhà họ Lâm nhỏ nhoi mà cũng dám ngông cuồng thế này trước mặt ông ta sao?  

 

Nghĩ lại chuyện vừa nãy, Trịnh Quốc Nguyên nở một cụ cười lạnh.  

 

"Nhóc, phải công nhận số cậu đỏ, hôm nay có gã trọc này che chở cho cậu".  

 

"Tiếc nỗi, giữa chúng ta là chuyện công, nhưng tôi lại muốn nói với cậu về chuyện tư!"  

 

Trịnh Quốc Nguyên cười lạnh, ánh mắt ánh lên sự gian trá.  



Trương Minh Vũ khẽ cười, điềm nhiên đáp: "Rửa tai lắng nghe". 

Advertisement
';
Advertisement