Sáu người chị gái cực phẩm của tôi - Trương Minh Vũ - Lâm Kiều Hân (Truyện full)

Trịnh Quốc Nguyên hơi ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng: "Nghe nói cậu vừa đến đã sa thải cháu của tôi rồi?"  

 

Trương Minh Vũ giật mình hiểu ra.  

 

Dù sao vừa nãy tên giám đốc kia cũng đã nói rằng chú hai của hắn là cổ đông của khách sạn Hồng Thái, nhưng Trương Minh Vũ không ngờ người đó lại là Trịnh Quốc Nguyên.  

 

"Đúng vậy", Trương Minh Vũ cười ha ha đáp, dáng vẻ bất cần.  

 

"Cậu đúng là uy to thật đấy! Vừa đến đã dám đuổi người của tôi? Cậu chê mình sống lâu quá rồi sao?", sắc mặt Trịnh Quốc Nguyên trầm xuống, sẵng giọng hỏi.  

 

Gã trọc lại đứng dậy, quát: "Chú ý giọng điệu của ông đi!"  

 

Trịnh Quốc Nguyên không hề sợ hãi, sắc bén đáp lại: "Sao? Đến chuyện riêng giữa chúng tôi mà cậu cũng muốn nhúng tay à? Có phải tay chân của anh Hoa hơi dài rồi không? Lẽ nào không sợ bị người đời bàn tán à?"  

 

Ông ta dứt lời, gã trọc nghẹn họng.  

 

Đúng là gã không có quyền chen vào chuyện riêng của họ, nếu chen vào thì anh Hoa sẽ bị dư luận chỉ trỏ thật.  

 

Do dự một lúc lâu, cuối cùng gã trọc cũng chỉ đành ngồi xuống, nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt bất lực.  

 

Trương Minh Vũ cũng không để ý, cười ha hả hỏi: "Tôi là chủ, tôi muốn đuổi ai còn phải thông báo với ông à?"  

 

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều lấy làm ngạc nhiên nhìn Trương Minh Vũ.  

 

Thằng này... điên rồi à?  

 

Rõ ràng gã trọc đã không dám nhúng tay vào rồi, mà thằng nhóc này còn dám chống đối?  

 

Một giây sau, tất cả mọi người đều cười mỉa mai, ai nấy đều nhìn Trương Minh Vũ bằng ánh mắt bỡn cợt.  

 

Trịnh Quốc Nguyên cũng hơi ngơ ra, giận quá hóa cười: "Cậu đang khiêu khích tôi đấy à?"  

 

Trương Minh Vũ gật đầu: "Ông có thể cho là vậy".  

 

Há!  

 

Tiếng hít sâu sợ hãi vang lên!  

 

Đến cả thư ký Ngô đứng sau lưng cũng bắt đầu lộ vẻ lo lắng.  

 

Tuy có Trần Đại Phú đứng sau, nhưng dù sao bây giờ Trương Minh Vũ cũng chỉ có một thân một mình!  

 

Hơn nữa sau lưng Trịnh Quốc Nguyên còn có hai tên vệ sĩ, nhìn lướt qua cũng biết chúng chẳng phải phường lương thiện gì cho cam.  

 

Ngang ngược thế này... chẳng phải đang tìm đường chết sao...  

 

"Tốt, tốt lắm!"  

 

"Đã rất nhiều năm không ai dám nói với tôi thế này rồi!"  

 

Trịnh Quốc Nguyên cười u ám, sự ác liệt càng nồng đậm hơn trong mắt!  

Advertisement
';
Advertisement