Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, đến cả đám đàn em đi theo gã trọc cũng đứng hình.
Chuyện quái gì… đang xảy ra vậy?
Dù sao thì hiện giờ anh Cường cũng là người được anh Hoa tin dùng nhất cơ mà?
Sao lại… nhún nhường xin lỗi như thế?
Anh Minh Vũ?
Anh Minh Vũ cái gì?
Trong đầu mọi người xuất hiện vô số nghi vấn, nhất là đám đàn em của anh chủ Trần trợn trừng mắt như sắp lồi cả con ngươi!
Anh chủ Trần đang lăn lộn trên mặt đất cũng bị làm cho choáng váng.
Cơn đau trên mặt đã dịu lại, máu tươi hoà cùng rượu vang chảy thẳng vào trong mắt nhưng anh ta còn chẳng buồn chớp mắt.
Anh… Minh Vũ!
Ừng ực!
Anh ta gian nan nuốt nước bọt, chợt thấy có dự cảm chẳng lành.
Trương Minh Vũ sững sờ một lúc mới phản ứng lại được.
Anh đoán chắc là do Tô Mang làm.
Sau một hồi im lặng, anh mới bật cười đỡ gã đầu trọc đứng dậy: “Anh trọc khách sáo quá, không cần xin lỗi đâu”.
Anh trọc… người ta là anh Cường mà…
Đám người xung quanh nghe xong đều cạn lời. Gã trọc gượng cười, xấu hổ đáp: “Anh Minh Vũ đừng khách sáo, gọi tôi là đầu trọc được rồi…”
Thấy Trương Minh Vũ không tức giận, gã đầu trọc thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào thì cái đầu trên cổ gã cũng được giữ lại rồi.
“Vậy… anh Minh Vũ xem thử… anh muốn giải quyết chuyện này thế nào?”, gã đầu trọc khúm núm hỏi.
Vẻ mặt e dè kia như đang sợ sẽ chọc giận Trương Minh Vũ.
Ánh mắt của anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Nhưng mà không thể cứ bỏ qua chuyện này như vậy được. Cho dù không tính sổ chuyện Tô Mang hôm nay thì sau này cũng khó xác định được sẽ còn bao nhiêu người bị họ hãm hại nữa!
Nghĩ tới đây, anh chậm rãi mỉm cười nói: “Anh tự xử lý đi”.
Gã trọc sững sờ.
Tự xử lý…
Gã ngẩng đầu lên nhìn Trần Chúc, ánh mắt tràn đầy thương hại.
Để được Trương Minh Vũ tha thứ, gã chỉ có thể đắc tội Trần Chúc!
Khoé miệng Trần Chúc khẽ run lên, sợ hãi nhìn lại. Cơ thể anh ta vô thức lùi lại về sau.
Gã trọc vẫy tay một cái, mấy tên đàn em cao to lập tức cất bước đến gần Trần Chúc.
Anh ta sợ rồi! Trong lòng cũng chìm vào tuyệt vọng!
Đám đàn em của gã trọc nhanh chóng bao vây anh ta vào giữa.
Từng cú đấm mạnh mẽ rơi xuống người Trần Chúc, cùng với đó là tiếng kêu gào thảm thiết như lợn bị chọc tiết vang vọng khắp chốn.
Trương Minh Vũ nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Anh cũng chẳng phải Bồ Tát, bị người ta bắt nạt đương nhiên phải đáp trả.
Anh chợt chuyển tầm mắt sang đám côn đồ đi theo Trần Chúc.
Bọn họ đều trợn tròn mắt, toàn thân run lẩy bẩy, hối hận tới xanh cả ruột!