Mặt nạ da người của Dạ Phượng Kiều tróc ra hiển lộ một khuôn mặt hoàn mỹ, liễu mi mềm mại, mũi ngọc tinh xảo, má đào hơi phiếm hồng.
Tuyệt đối là một mỹ nữ.
Tướng mạo không kém gì Lăng Sa La.
Chắc vì tu luyện độc thuật mà bộc lộ ra một khí chất độc hữu, một vận vị đặc biệt.
Lăng Sa La nhìn ngốc.
Từ khi có trí nhớ đến nay, tướng mạo nhị bà bà trong lòng nàng thủy chung già nua. Nhưng hôm nay, đột nhiên trở nên trẻ tuổi giống như mình, thực không thể tưởng tượng nổi.
Vân Phi Dương cũng không hiểu.
Dạ Phượng Kiều tuy rất trẻ giống như thiếu nữ xuân sắc, nhưng hai con ngươi lại có dấu vết năm tháng, ít nhất cũng phải sáu mươi tuổi trở lên!
Điều này không phải linh lực có thể làm được.
Sao còn trẻ như vậy, bảo dưỡng cũng quá tốt đi, hoặc giống như mình, thân thể biến hóa, cải lão hoàn đồng?
Dạ Phượng Kiều khổ sở nói:
- Giấu diếm lâu như vậy, vẫn bị phát hiện.
Vài chục năm nay, nàng thủy chung mang mặt nạ người, chỉ có tỷ tỷ gặp qua tướng mạo của nàng lúc trẻ, ngoại nhân chưa bao giờ thấy qua.
- Nhị bà bà!
Lăng Sa La kinh ngạc hỏi:
- Người vì sao còn trẻ như vậy?
Nữ nhân phi thường để ý đối với tướng mạo, Dạ Phượng Kiều có tuổi lớn như thế còn giữ được diện mạo thiếu nữ để cho nàng hiếu kỳ, thậm chí quên luôn việc giết cừu nhân của mình.
Dạ Phượng Kiều đáp:
- Năm đó ta từng tiến vào trong núi thu thập dược tài, ăn lầm một loại trái cây kỳ quái, từ đó về sau, tướng mạo không còn biến hóa.
- Quả lạ?
Vân Phi Dương dò hỏi:
- Nó ra làm sao?
Dạ Phượng Kiều trả lời:
- Một gốc cao nửa người, phía trên kết mười quả giống như trứng gà.
Vân Phi Dương trầm mặc, đột nhiên, thức hải hắn hiện lên một hình ảnh, cả kinh nói:
- Quả đó có phải màu kim, vị có chút chua, tương tự như quýt?
Dạ Phượng Kiều ngạc nhiên hỏi lại.
- Ngươi…ngươi cũng ăn rồi?
- Quả nhiên!
Vân Phi Dương vui vẻ nói:
- Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả!
Không nghĩ tới thiên địa chí bảo bao nhiêu mỹ nữ Thần Giới tha thiết ước mơ lại xuất hiện tại Vạn Thế Đại Lục nho nhỏ này!
Trong thế giới kỳ quái thường sẽ sinh trưởng một số thiên tài địa bảo đoạt thiên địa tạo hóa, có loại ăn vào để công lực bạo tăng, có loại ăn vào có thể trường sinh bất tử.
Mà nữ tính ưu ái nhất vẫn là chí bảo nắm giữ thanh xuân vĩnh cửu.
Năm đó.
Dược Thần Thần Nông từng thu thập được một Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả, nhấc lên sóng to gió lớn tại Thần Giới, rất nhiều nữ Thần tới bái phỏng, hi vọng có thể chiếm được.
Cửu Thiên Thần Nữ đều bị kinh động, lần đầu ra khỏi Tiểu Cửu Thiên, lấy ra vài kiện chí bảo trao đổi, thu hoạch được một Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả.
- Nghe nói Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả, ngàn năm nở hoa một lần, ngàn năm kết quả một lần, mỗi lần có mười trái, nàng này phục dụng một trái, còn có chín trái!
Vân Phi Dương hưng phấn hỏi lại:
- Bà phát hiện ở nơi nào?
Dạ Phượng Kiều đáp:
- Độc Vân Lâm.
- A?
Lăng Sa La kinh ngạc che miệng, dù Thác Nhĩ Đồ bị đánh thành trọng thương và đám Trưởng lão bị bắt cũng lộ ra thần sắc kinh hãi.
Vân Phi Dương nói:
- Rất đáng sợ à?
Lăng Sa La lên tiếng giải thích:
- Độc Vân Lâm là cấm địa Nam Cương, bên trong có rất nhiều độc vật không rõ, nghe nói có bát phẩm hung thú ẩn hiện!
- Bát phẩm?
Vân Phi Dương trừng to hai mắt.
Dựa theo việc phân chia đẳng cấp đối hung thú cyả phàm nhân, bát phẩm có thể so với Vũ Thần!
Nếu như thất phẩm hung thú, Vân Phi Dương còn có thể tiếp nhận, dù sao, hắn có nhiều Linh Vương như vậy, cùng một chỗ vây công có lẽ có thể đánh giết được, bát phẩm có thể so với Vũ Thần, coi như gọi ngàn vạn Ma Linh ra cũng chỉ có nước chết!
"Chậc chậc."
Vân Phi Dương lẩm bẩm:
- Không nghĩ tới Nam Cương lại còn có cấm địa khủng bố như thế.
- Đúng thế.
Dạ Phượng Kiều nhớ lại sự việc khi còn trẻ, cảm khái vô hạn:
- Lão thân lúc tuổi còn trẻ không nghe tỷ tỷ khuyên bảo, một thân một mình xâm nhập Độc Vân Lâm, có thể còn sống trở về, thực quá may mắn.
Vân Phi Dương nói:
- Bà ở ngoại vi phát hiện chúng?
Dạ Phượng Kiều đáp:
- Không sai.
Vân Phi Dương đứng lên, hưng phấn nói:
- Độc Vân Lâm ở hướng nào.
Lăng Sa La trợn mắt hốc mồm nhìn hắn, thất thanh hỏi:
- Huynh muốn đi Độc Vân Lâm?
- Đương nhiên.
Vân Phi Dương cười nói:
- Vì để các muội thanh xuân vĩnh trú, ta nhất định phải hái được loại quả này.
Trái cây có thể bảo trì dung mạo, thứ tốt này nhất định phải tìm được, sau đó cho Lâm Chỉ Khê, Lương Âm các nàng phục dụng thì sẽ vĩnh bảo thanh xuân, sẽ không già yếu.
Lăng Sa La vội vàng đứng lên, bắt tay hắn lại, bối rối nói:
- Vân Phi Dương, huynh chớ làm loạn, nơi đó Vũ Thánh cũng không dám tiến vào, còn khủng bố hơn mảnh đất thí luyện, huynh đi sẽ chết đó!
- Sa La!
Nhưng vào lúc này, Dạ Phượng Kiều cả kinh hô:
- Con…con gọi hắn là gì?
Lăng Sa La kinh ngạc đáp:
- Vân Phi Dương!
Trong con ngươi Dạ Phượng Kiều lấp lóe vẻ rung động, nói:
- Ngươi chính là Vân Phi Dương, thiếu niên Thành chủ kia?!
Thác Nhĩ Đồ cùng tất cả Trưởng lão ngã trên mặt đất nhao nhao trợn tròn mắt.
Vu tộc bọn họ mặc dù rất ít đi vào đại lục, nhưng những năm nay vẫn phái thủ hạ đi tìm Lăng Sa La, cũng có vài cường giả tới đây làm khách, tự nhiên nghe qua, nhất chiến thành danh, thiếu niên Thành chủ - siêu cấp thiên tài!
Mà.
Mấy ngày trước.
Tộc nhân đi đại lục tìm hiểu tin tức trở về mang đến tin tức.
Thiếu niên Thành chủ gọi Vân Phi Dương kia trở về từ mảnh đất thí luyện càn quét liên minh các quận, dọa Môn chủ Thần Quyết Môn không thể không đuổi con trai của Thành chủ Chu Vũ Quận ra khỏi tông môn để tránh chọc tới đối phương.
Mà thập nhị tinh thành trì, Chấp Pháp Tháp và Hiệp Hội Võ Đạo, các đại thế lực đỉnh phong cũng kiêng kỵ, không dám trở mặt với hắn!
- Hắn…hắn là Vân Phi Dương?
Thác Nhĩ Đồ chết lặng.
Lần này gặp đả kích còn mãnh liệt hơn so với việc bị đối phương hóa giải Độc Kỹ 1000 lần, bởi vì vừa rồi hắn còn cầm Thần Quyết Môn ra để làm chỗ dựa, bây giờ suy nghĩ lại thì quả thật quá buồn cười!
Sau khi biết được thân phận Vân Phi Dương, mặt Thác Nhĩ Đồ xám như tro tàn.
Gia hỏa để Thần Quyết Môn rất kiêng kị, dám gây với các thế lực đỉnh tiêm đại danh đỉnh đỉnh này vậy mà là nam nhân của Lăng Sa La, chỗ dựa này quá lớn, mình hẳn phải chết không nghi ngờ!
Vân Phi Dương cười hỏi lại:
- Bà nghe nói qua ta?
Dạ Phượng Kiều đáp:
- Tại Thiết Cốt Thành, một quyền kinh sợ thối lui ba quận liên minh, thi đấu thiên tài quét ngang tuổi trẻ tuấn kiệt, đoạt chức vô địch, được phong đệ nhất thiên tài Vạn Thế Đại Lục, những đại sự này sớm đã truyền khắp Nam Cương.
"Haha."
Vân Phi Dương cười nói:
- Xem ra, ta rất nổi danh a.
Không thể không nói.
Kỳ tích còn sống trở về từ mảnh đất thí luyện, lần lượt chinh phục liên minh các quận, lại dám bật nốc cùng các đại thế lực như Chấp Pháp Tháp, Tổ Long Thành, cái tên Vân Phi Dương này đã nổi danh toàn bộ đại lục.
Địa phương có dấu vết người ở cơ hồ đều đang nghị luận về chuyện này!
- Nhìn mặt huynh kìa!
Lăng Sa La hung hăng lườm hắn một cái.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, kéo tay nhỏ của nàng, cười nói:
- Nam nhân của muội nổi danh như vậy, muội không vui à?
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Sa La nhất thời nóng bỏng.
"Uy uy."
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Muội vừa rồi chính miệng thừa nhận ta là nam nhân của muội, không thể lật kèo nha.
- Ta…
Lăng Sa La yên lặng.
Dạ Phượng Kiều thấy hai người tranh cãi, gương mặt hiện ra nụ cười, thầm nghĩ:
- Tỷ tỷ, Sa La đã tìm được một nam nhân rất ưu tú, tỷ có nghĩ tới không?