Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả tồn tại để Vân Phi Dương động tâm, hắn trước hóa giải độc tố cho những tộc nhân Vu tộc trúng độc, sau đó có tính toán tiến về Vân Độc Lâm.  

             - Đừng đi được không?  

             Lăng Sa La ngăn hắn lại, ánh mắt hiện vẻ lo lắng, nàng sinh trưởng ở Nam Cương nên rất rõ ràng cấm địa Vân Độc Lâm đáng sợ như thế nào.  

             Lúc còn nhỏ, bà bà thường xuyên nói với nàng, dù tình huống như thế nào cũng không được tiến vào đó, bởi vì mười người đi vào, thì gần như chết hết!  

             - Yên tâm đi.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Mảnh đất thí luyện còn không giết được ta, Vân Độc Lâm có gì đáng sợ chứ.  

             Lăng Sa La vẫn ngăn cản, ôm chặt hắn từ phía sau, khóc ròng nói:  

             - Huynh không thể đi, đi vào sẽ chết!  

             Vân Phi Dương xoay người, ôm chặt nàng, cười nói:  

             - Quan tâm ta như vậy, có phải yêu mến ta rồi không?  

             Lăng Sa La sững sờ.  

             Đúng vậy.  

             Sao mình quan tâm hắn như thế, năm đó không phải hi vọng một ngày hắn bị người giết, hoặc chết trong mảnh đất thí luyện sao.  

             Lăng Sa La cũng không biết, nhiều năm qua tiếp xúc, sự hận thù của nàng đối với Vân Phi Dương đã chuyển hóa thành một hình thái khác.  

             Loại tình huống này không khác gì Lương Âm, nhưng cũng không giống hoàn toàn, rõ ràng biết được nhưng còn mạnh miệng, cật lực phủ nhận trong lòng.  

             - Đúng thế!  

             Lăng Sa La ngẩng đầu, ngạo nghễ đáp:  

             - Ta yêu huynh!  

             "Ây."  

             Vân Phi Dương mộng.  

             Nữ nhân này thẳng thắn ngoài ý định của hắn.  

             Lăng Sa La nhấc đầu, nhìn hắn nói:  

             - Đừng đi Vân Độc Lâm, chúng ta đêm nay thành hôn nhập động phòng đi!  

             Vân Phi Dương im lặng.  

             Vì ngăn cản mình tiến vào Vân Độc Lâm mà lấy chuyện này dụ, thực quá đáng giận.  

             Hắn theo sát đi tới, cười nói:  

             - Đừng nóng vội, chờ làm xong chính sự lại động phòng cũng không muộn!  

             Lăng Sa La gấp khóc.  

             Mình cũng nói như vậy mà hắn còn muốn đi, vậy phải làm sao?!  

             - Vân thành chủ!  

             Vào lúc này, Dạ Phượng Kiều thương thế khỏi hẳn, tuy còn suy yếu nhưng không đáng ngại, lên tiếng:  

             - Nếu như ngươi muốn đi Vân Độc Lâm tìm loại trái cây kia, lão thân khuyên ngươi vẫn đừng nên đi.  

             - Tại sao?  

             - Bởi vì…  

             Dạ Phượng Kiều trầm mặc một lúc, trả lời:  

             - Mười quả đều bị ta ăn hết.  

             "A?"  

             Vân Phi Dương xém chút cắm đầu xuống đất.  

             Thiên địa chi bảo mà rất nhiều Nữ Thần Thần Giới tha thiết ước mơ, ăn một quả cũng đủ để Thanh Xuân Vĩnh Cửu, nàng vậy mà ăn hết, quá lãng phí rồi!  

             Không thể trách Dạ Phượng Kiều.  

             Năm đó mất phương hướng lòng vòng trong Vân Độc Lâm hơn một tháng, lương khô hao hết.  

             Nếu không gặp được Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả, dùng chúng để lót dạ, chỉ sợ sớm đã chết đói bên trong.  

             - Thế thì tốt rồi!  

             Lăng Sa La cười nói:  

             - Trái cây không còn, huynh cũng không cần đi.  

             - Đi chứ!  

             Vân Phi Dương chân thành nói.  

             Trái không có nhưng có Thanh Xuân Vĩnh Cửu Thụ, chỉ cần tìm được nó, sau đó dời vào tiểu thế giới, về sau nở hoa kết trái, vẫn có thể đưa cho nữ nhân mình phục dụng!  

             - Huynh còn đi!  

             Nước mắt Lăng Sa La lại bắt đầu rơi.  

             Vân Phi Dương rất bướng bỉnh, một khi đã quyết định sự việc nào đó, chắc chắn sẽ không cải biến, cho nên khi biết được vị trí đại khái của Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả từ miệng Dạ Phượng Kiều đã nhanh chóng lên đường.  

             Bất quá.  

             Lúc gần đi lưu lại trăm tên Linh Vương.  

             Đồng thời phế bỏ tu vi của Thác Nhĩ Đồ cùng tất cả Trưởng lão, chuyện còn lại thì giao cho Lăng Sa La tự mình giải quyết.  

             - Vân Phi Dương!  

             Nhìn lấy bóng lưng ngày càng nhỏ, Lăng Sa La khóc hô to:  

             - Huynh nhất định phải sống sót trở về!  

             Thanh âm dập dờn trong rừng rậm nguyên thủy, thật lâu chưa tam.  

             - Hài tử.  

             Dạ Phượng Kiều an ủi:  

             - Nam nhân của con có thể sống sót trở về từ mảnh đất thí luyện đã chứng minh là hạng người phi phàm, có lẽ Vân Độc Lâm không thể làm khó hắn.  

             Giờ phút này.  

             Nàng chỉ có thể nói như vậy.  

             Lăng Sa La xóa đi nước mắt, nói:  

             - Nhị bà bà nói đúng, mệnh tên kia rất cứng, nhất định không có việc gì!  

             Diện tích Nam Cương thực cũng không lớn.  

             Nhưng vì đa số là rừng rậm nguyên thủy, ngẫu nhiên tồn tại một loại sương độc quỷ dị nào đó, nên không thể phi hành không kiêng nể gì, điều này khiến rất nhiều cường giả Vũ Vương trở lên biết bay nhưng chỉ đành đi bộ.  

             Căn cứ theo chỉ dẫn của Dạ Phượng Kiều, Vân Phi Dương một đường đi về phía nam, đi vài ngày cuối cùng đứng trước một sơn lâm sương độc lượn lờ.  

             "Ô —— "  

             Từ trận âm phong thổi vào núi rừng vang lên tiếng quỷ khóc sói tru khiến người ta không rét mà run.  

             - Nơi này hẳn là Vân Độc Lâm.  

             Vân Phi Dương dừng lại, Linh Niệm quét qua xung quanh thì phát hiện không cách nào thẩm thấu vào.  

             - Quả nhiên.  

             Hắn hưng phấn nói:  

             - Có sương độc ngăn cách Linh Niệm, bên trong tất hung hiểm vạn phần, đồng dạng cũng ẩn giấu rất nhiều kỳ trân dị bảo!  

             Căn cứ kinh nghiệm kiếp trước.  

             Càng là khu vực khủng bố rất ít người tiến vào càng ẩn giấu bảo vật không muốn người biết, Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả sinh trưởng bên trong cũng không kỳ quái.  

             "Ba."  

             Vân Phi Dương đi vào.  

             Giữa rừng núi u ám phủ đầy lá khô, lâu dài chồng chất lên nhau khiến mặt đất xốp xốp, dẫm lên phát ra âm thanh xào xạc, trong không khí phiêu đãng mùi vị mục nát khiến người ta cảm thấy buồn nôn.  

             - Mộc hệ thuộc tính thật đậm.  

             Đi được mấy chục bước, Vân Phi Dương ý thức được Mộc thuộc tính bên trong Vân Độc Lâm càng dày đặc hơn so với ngoại giới.  

             - Ta hiểu rồi.  

             Hắn bừng tỉnh đại ngộ.  

             - Khó trách trong đây lại xuất hiện trường Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả, điều này chắc có quan hệ với Mộc thuộc tính!  

             - Sâu trong này có thể tồn tại một Mộc hệ chí bảo cường đại nào đó hay không?  

             Vân Phi Dương vừa đi vừa âm thầm suy đoán.  

             Mà suy nghĩ này cũng thật có khả năng.  

             Phải biết.  

             Bảo vật như Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả hiếm thấy cùng cực, địa phương có thể thai nghén sinh ra thì tất nhiên có Mộc hệ thuộc tính trân quý. Còn nữa, dưới tình huống bình thường, khu vực có cường đại hung thú thủ hộ thì thường tồn tại chí bảo.  

             Nếu như vừa rồi chỉ là suy đoán.  

             Thì khi Vân Phi Dương tiến lên mấy dặm đường đã kết luận, bên trong Vân Độc Lâm thật sẽ có chí bảo, bởi vì một đường đi tới lần lượt gặp được không ít hung thú tứ ngủ phẩm.  

             Chúng nó có hình thái khác nhau, nhưng đều có một điểm giống nhau, chính là tất cả đều là Mộc thuộc tính, tỉ như hung thú hình cây nấm tướng mạo đáng yêu, lại tỉ như hung thú hình quy toàn thân mọc đầy cỏ xanh.  

             Khu vực có thuộc tính đặc thù thường sẽ sinh ra hung thú có thuộc tính tương tự!  

             - Lần này đi Nam Cương thật sáng suốt!  

             Vân Phi Dương cảm thấy chờ mong, Mộc hệ thuộc tính giấu trong Vân Độc Lâm là cái gì mà có thể dựng dục ra Thanh Xuân Vĩnh Cửu quả, quả nhiên bất phàm, nếu như tìm được, có lẽ sẽ thu đủ Ngũ Hành Chi Linh!  

             Mang theo chờ mong.  

             Vân Phi Dương từng bước một tiến vào.  

             Càng đi càng sâu, sương độc phiêu đãng giữa rừng núi ngày càng đậm, loại độc này đối với người chơi độc mà nói, có thể nhẹ nhõm hóa giải, nhưng đối với người bình thường, dính vào hẳn phải chết!  

             Ước chừng đi thêm khoảng mấy chục bước, Vân Phi Dương lần lượt giẫm lên vài bộ hài cốt.  

             - Phía ngoài Vân Độc Lâm nhất có một khu rừng đầy thi hài, ngươi đi đến đây thì đi thêm mười dặm hướng Tây Nam sẽ thấy một tòa Thạch Phong cự đại, nơi đó là khu vực ta phát hiện quả thực.  

             Lời nói Dạ Phượng Kiều vang lên bên tai.  

             Vân Phi Dương dừng lại, sau khi phân biệt phương vị, thì cất bước về hướng Tây Nam.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement