Vân Phi Dương cũng không bố trận.
Hắn hiện tại bức thiết hi vọng biết được chuyện Thần Giới diệt vong, không hứng thú đối với đề nghị này, mà hắn cũng khinh thường dùng loại thủ đoạn này chiếm được Lăng Sa La.
Nếu như bản thể Vu Thần thì có thể thử một lần.
- Yên tâm đi.
Vu Thần nhẹ nhàng theo sát tới, dán trong ngực hắn, cảm thụ sự ấm áp, khẽ cười nói:
- Thời gian ta tồn tại rất lâu, có thể nói cho ngươi rất nhiều điều ngươi muốn biết.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Hắn cảm giác mình bị đùa giỡn.
Nếu như kiếp trước gặp được nữ nhân này, khi đó mình còn đơn thuần, bị nàng đùa giỡn như thế, sợ rằng sẽ rất chật vật.
Vân Phi Dương đơn thuần?
Quả nhiên rất đơn thuần, vì khi đó hắn còn là xử nam a.
- Làm sao?
Vu Thần nhẹ nhàng ngửa đầu, cười hỏi:
- Còn cần ta chủ động?
Nói rồi lui lại một bước, lụa mỏng khoác lên người dần bị cởi ra, hiển lộ da thịt trắng noãn trơn mềm.
Lăng Sa La nhỏ nhắn xinh xắn, dáng người rất không tệ, cứ như vậy loã lồ nửa người trên để tâm thần Vân Phi Dương run lên.
"Ông."
Đột nhiên, trận pháp ngăn cách hết thảy xuất hiện.
Hắn vẫn làm.
Quả nhiên, nam nhân trên thế giới này đều không thể chịu đựng được nữ nhân trêu chọc, đã từng là Chiến Thần cũng không ngoại lệ.
Vu Thần vũ mị cười một tiếng.
Nàng thích cảm giác nắm giữ nam nhân trong tay này, càng thích nhìn thấy người đã từng là Chiến Thần đứng đầu nghe theo mình an bài.
Đây là biểu hiện của tính cách chiếm hữu cực mạnh.
Tại Thần Giới, Vu Thần trước giờ đều bị người ta lấy ra so sánh với Cửu Thiên Thần Nữ, không hề nghi ngờ, dù tướng mạo hay khí chất, nàng đều lép vế.
Khó chịu.
Vô cùng khó chịu.
Một đoạn thời gian rất dài.
Vu Thần đều âm thầm phân cao thấp cùng Cửu Thiên Thần Nữ.
Bây giờ thức tỉnh, nhìn thấy nam nhân nữ nhân kia từng thích, mình nhất định phải tiên hạ thủ vi cường, trước một bước đạt được hắn, dù không phải bản thể chính mình.
"Khanh khách."
Vu Thần vũ mị cười một tiếng, hai con ngươi tản ra vẻ câu hồn, nàng đi tới, dậm dậm chân, nói:
- Tới đi.
"Xoát."
Vân Phi Dương nắm lấy tay nàng, mục quang lãnh lệ quát:
- Nói cho ta biết mọi điều về sự diệt vong của Thần Giới.
Nàng nghĩ rằng đã chưởng khống hắn.
Lại không biết, bố trận đại trận không phải muốn làm tình, mà không muốn thân thể Lăng Sa La loã lồ bên ngoài.
Vu Thần có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, cười nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta?
Vân Phi Dương đáp:
- Cô có thể cho rằng như vậy.
Vu Thần cười nói:
- Nếu lúc trước, ta có lẽ sẽ kiêng kị ngươi, nhưng bây giờ ngươi không có Thần lực, đâu phải đối thủ của ta.
Tuy nàng bị phong ấn thật lâu, chỉ còn một sợi tàn hồn, nhưng Thần lực vẫn còn, thu thập Vân Phi Dương chắc không khó.
- Ta không có Thần lực?
Vân Phi Dương đột nhiên cười một tiếng.
Hắn cười rất tà mị, cười có chút âm u.
Trong lòng Vu Thần dâng lên một tia không ổn, lúc này muốn tránh thoát giữ khoảng cách với tên này, nhưng đã quá muộn, một cỗ hấp lực cường đại đột nhiên bạo phát thu lấy Thần lực trong cơ thể nàng!
- Ngươi…
Thần sắc nàng đại biến.
Vân Phi Dương không để ý nữ nhân này, Nghịch Thiên Quyết điên cuồng vận chuyển, nháy mắt đã hấp thu Thần lực trong cơ thể nàng, dung nhập vào cánh tay phải của mình.
Khoan hãy nói.
Thần lực ẩn chứa bên trong tàn hồn của Vu Thần quả thật không ít, không chỉ hoàn tất bổ sung năng lượng cánh tay phải, mà còn câu thông với đầu Thần Cách thứ hai.
"Ông!"
Đột nhiên, từ vai đến khuỷu tay hắn hiện ra Thần Cách văn tuyến, cũng tản mát ra kim sắc quang mang sáng chói!
Nói cách khác.
Thần Cách Vân Phi Dương giác tỉnh đầu thứ hai!
Chuyện này thực quá đột ngột, quá ngoài ý muốn, chính hắn khi biết Thần Cách văn tuyến giác tỉnh cũng lộ ra thần sắc ngốc trệ.
Võ đạo đề bạt có cao đến đâu cũng bị giới hạn tại Phàm Giới, Thần Cách giác tỉnh mới là cường đại thật sự, một khi kích phát toàn bộ, như vậy hắn sẽ trở thành Chiến Thần chân chính.
Vân Phi Dương rất thoải mái.
Vu Thần lại bi kịch. Giờ phút này, sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn qua cực độ suy yếu, sau cùng hận hận nhìn nam nhân trước mặt này, nói:
- Ngươi…ngươi làm sao làm được?
"Xoát."
Vân Phi Dương kéo nàng lại gần, lạnh mặt hỏi:
- Nói cho ta biết vì sao Thần Giới diệt vong!
Thân thể là của Lăng Sa La, hắn không dám dùng sức quá lớn.
- Ai.
Vu Thần thở dài một hơi, nói:
- Quả nhiên như Trí Tuệ Chi Thần nói, chúng ta vẫn lạc để thành toàn cho ngươi.
- Thành toàn cho ta?
Vân Phi Dương cau mày:
- Có ý gì?
- Vân Phi Dương.
Vu Thần nhìn hắn, nói:
- Thần Giới diệt vong là Thiên mệnh, ngươi trọng sinh cũng là số mệnh, muốn rõ ràng hết thảy thì tìm Trí Tuệ Chi Thần đi, nàng ta biết hết ấy.
Nói xong câu đó, nàng cười rộ lên, cười rất rực rỡ, cười có chút bi thương phảng phất như triệt để được giải thoát, con ngươi dần ảm đạm.
"Uy! Uy!"
Vân Phi Dương vội vàng nói:
- Đừng đi chứ!
- Vân Phi Dương.
Thời điểm tàn hồn sắp phai mờ, Vu Thần cười nói với hắn:
- Trong thân thể Lăng Sa La có huyết mạch của ta, hãy thật yêu nàng, không nên khi dễ nàng…
Thanh âm nhỏ dần.
Thực ra, nàng có thể tồn tại thêm một đoạn thời gian nữa, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn tự hủy diệt, bởi vì Lăng Sa La đã kế thừa y bát của mình, Thần lực đã cống hiến cho Vân Phi Dương, nhiệm vụ hoàn thành.
Trí Tuệ Chi Thần.
Đây chính là Thiên ý mà ngươi nói sao?
Tàn hồn Vu Thần triệt để hôi phi yên diệt. Từ đó, trên thế giới này không còn Vu Thần nữa, chỉ có người thừa kế y bát của nàng.
Nàng đi rất tiêu sái.
Vân Phi Dương lại muốn thổ huyết.
Nữ nhân này rõ ràng biết rất nhiều, thời gian tồn tại rất lâu nữa, hết lần này tới lần khác, cái gì cũng không nói với mình!
"Ông."
Đột nhiên, bên ngoài da thịt loã lồ của Lăng Sa La hiện ra từng cái văn tuyến, đây cũng là văn tuyến Thần Cách của Vu Thần.
"Ngô "
Lăng Sa La phát ra một tiếng than nhẹ, chợt mở hai mắt, chợt lấy tay che trán, si ngốc nói:
- Đầu…đầu ta đau quá.
Đột nhiên, ánh mắt thoáng nhìn về phía trước thì thấy nam nhân mình trông ngóng mấy ngày nay đứng trước mặt.
Lăng Sa La sững người lẩm bẩm:
- Ta đang nằm mơ sao?
Nói rồi mở to miệng, hung hăng tay mình một cái, lại không cảm nhận được thống khổ, lúc này mới khổ sở nói:
- Không đâu, quả nhiên là mộng.
Vân Phi Dương nhe răng toét miệng nói:
- Cô bé ngốc, muội cắn tay huynh đương nhiên không thấy đau rồi!
- A?
Lăng Sa La lúc này mới ý thức được mình đang lôi kéo cánh tay Vân Phi Dương, nàng lúc này thả ra, nâng tay mình lên muốn cắn một cái.
"Xoát."
Vân Phi Dương vội vàng ngăn nàng lại, cười nói:
- Nếu như đây là mộng, muội có thể coi như là một giấc xuân mộng.
Nói rồi bá đạo hôn qua.
Vu Thần cởi hết quần áo Lăng Sa La, nửa người trên loã lồ, tư thái như ẩn như hiện kia quả thực rất đẹp, đẹp đến nổi khiến người ta ngạt thở, hắn nãy giờ vẫn đang đè ép tà hỏa trong lòng.
Bây giờ, Vu Thần đã rời đi, nữ nhân của mình chưởng khống bản thể, hắn không còn cố kỵ nữa!
"Ngô "
Lăng Sa La bị hôn đến ngạt thở.
Đồng thời ý thức được, mình không phải đang nằm mơ, nam nhân này chân thực tồn tại, thích khi dễ mình như trước đây.
"Đáp."
Nước mắt rơi xuống mặt Vân Phi Dương.
Hắn buông nàng ra, thấy nữ nhân này lệ tuôn như suối, trong lòng Vân Phi Dương đột nhiên dâng lên cảm giác đau nhói, cảm giác này giống như bị kim đâm.
- Vân Phi Dương!
Lăng Sa La nhào vào ngực hắn, thương tâm khóc ròng hô to:
- Thật xin lỗi!