- Khống Thi Giáo từ hôm nay trở đi, xoá tên khỏi Vạn Thế Đại Lục...
Tiếng Vân Phi Dương dập dờn trong Âm Sơn, ẩn chứa Hoàng uy cường đại, càng có sát cơ nồng đậm.
Tổng đà.
Linh Niệm Thác Nhĩ Đồ quét qua, cả kinh hô to:
- Ca ca, là Vân Phi Dương!
- Ừm?
Lệnh Đạt Nhi khẽ giật mình, nói:
- Hắn là thiếu niên thành chủ, đệ nhất thiên tài Vạn Thế Đại Lục kia?
"Khặc khặc kiệt."
Hắn đứng lên, âm u cười nói:
- Khí thế không tệ, nếu như lấy ra luyện chế thây khô, có lẽ sẽ có thể tạo ra một cái Bán Thánh cấp nữa.
Nói rồi thi triển thân pháp bay ra ngoài.
Thác Nhĩ Đồ vội vàng đi theo, đồng thời thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Hắn thủy chung lo lắng Vân Phi Dương lén lút làm ám toán, như thế thì mình có lẽ sẽ thần không biết quỷ không hay bị xử lý.
Bây giờ tốt rồi.
Kẻ này đường đường chính chính giết tới.
Mà dám kêu gào xoá tên Khống Thi Giáo khỏi đại lục, quả thực chán sống!
Thanh âm Vân Phi Dương quanh quẩn trong rừng núi, kinh động giáo đồ Khống Thi Giáo đang ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, bọn họ nhao nhao bay ra ngoài. Rất nhanh, đã ngưng tụ khoảng năm trăm người.
Các giáo đồ căm tức nhìn Vân Phi Dương, chợt hiện ra vẻ chế giễu, tên này thật cuồng, lại muốn để Khống Thi Giáo ta từ hôm nay xoá tên?
- Ha ha ha, chết cười mất, mao đầu tiểu tử từ đâu đến đây vậy, khẩu khí lớn như thế không sợ gió lớn thổi bay người à!
- Bao nhiêu thế lực từng tuyên bố muốn diệt Khống Thi Giáo ta, cuối cùng còn không phải bị chúng ta đánh tan từng cái!
Đám giáo đồ Khống Thi Giáo bị chọc cười.
Để Khống Thi Giáo xoá tên khỏi đại lục, đây tuyệt đối là một chuyện cười lớn.
Nhưng.
Thời điểm mọi người đang cười to.
Một cỗ lực lượng bàng bạc bạo phát gào thét mà đến, mọi người nhao nhao ngẩng đầu liền thấy một bàn tay do thuần linh lực hóa thành đang từ trên cao áp xuống.
- Không tốt!
Nụ cười các giáo đồ ngưng kết.
Một chưởng này Vân Phi Dương đánh quá đột ngột để bọn hắn bất ngờ, cho nên không có thời gian chạy trốn!
Dù sớm phát hiện cũng không trốn được, bởi vì Vân Phi Dương áp một chưởng này xuống mang theo Hoàng uy, trói buộc năng lực hành động của bọn họ.
Xong.
Chết chắc rồi!
Từng tên giáo đồ Khống Thi Giáo mặt xám như tro.
"Xoát!"
Nhưng vào lúc này, Lệnh Đạt Nhi xuất hiện trước mặt mọi người, tay áo dài vung lên, đám thây khô Hoàng Cấp xuất hiện, chúng giơ tay lên, đón một chưởng kia.
"Oanh —— "
Mạnh mẽ thuần linh lực đánh vào mấy tên thây khô Hoàng Cấp sinh ra tiếng nổ lớn, nhưng lại không thể rung chuyển mảy may, cuối cùng phai mờ thành hư vô.
Phía dưới.
Giáo đồ Khống Thi Giáo trở về từ cõi chết thở một hơi dài nhẹ nhõm, sau đó căm tức nhìn Vân Phi Dương.
"Khặc khặc kiệt."
Lệnh Đạt Nhi tung bay giữa không trung, một đám Hoàng Cấp thây khô treo xung quanh, âm u cười nói:
- Vân Phi Dương, Bản Giáo Chủ còn muốn đi tìm ngươi đây, không ngờ chính ngươi đưa tới cửa.
Vân Phi Dương nhíu mày.
Mẹ nó.
Tên giáo chủ Khống Thi Giáo này vậy mà có tiếng cười như thế này, mình diệt hắn cũng không cần lý do nữa!
Thời điểm còn ở Thần Giới.
Tiếng cười Âm Dương Thần phi thường âm u bỉ ổi mới chọc tới Vân Phi Dương, sau cùng bị giết luân hồi chuyển thế.
Tiếng cười của Lệnh Đạt Nhi cũng như thế!
"Hưu —— "
Hàn Thiên Kiếm xuất hiện.
Vân Phi Dương lạnh lùng quét qua mọi người, nói:
- Ngày hôm nay, ngươi cùng các giáo đồ của ngươi đều phải chết.
"Khặc khặc kiệt."
Lệnh Đạt Nhi âm u cười quát:
- Chỉ bằng một mình ngươi?
Tên này mỗi lần cười đều để Vân Phi Dương tỏa ra thêm một phần sát cơ.
- Xem ra phải để đệ nhất thiên tài Vạn Thế Đại Lục kiến thức một chút thực lực Khống Thi Giáo chúng ta.
Lệnh Đạt Nhi vỗ vỗ tay, ra lệnh:
- Các tiểu tử, xuất thây khô!
Các giáo đồ tuân lệnh, lúc này hàng loạt đánh ra thủ thế quỷ dị.
"Oanh!"
Mặt đất trên sơn lâm vỡ nát, một thây khô có thể so với Vương cấp chầm chậm trồi ra từ bên trong.
"Ầm ầm!"
Trong khoảnh khắc, càng nhiều thây khô chui ra từ đất bùn, số lượng gần đến 5000, còn nhiều hơn số lượng khi tấn công Vu Tộc bộ lạc!
Đây là Âm Sơn.
Tổng đà Khống Thi Giáo.
Toàn bộ rừng núi, cơ hồ đi mấy bước thì chôn một thây khô!
Khó trách đám giáo đồ lại chế giễu Vân Phi Dương. Dù sao mấy ngàn năm nay, hắn là người duy nhất một mình đến đây, rồi còn tuyên bố muốn xoá tên Khống Thi Giáo khỏi đại lục.
"Xoát xoát!"
Thây khô có thể so với Vương cấp nhao nhao bay lên.
Bọn họ treo giữa không trung, số lượng chí ít đạt tới trên một ngàn, mỗi năm thây khô thì có một Vương cấp, tỷ lệ này quả thực dọa người.
Tại Vạn Thế Đại Lục, thành tựu Vũ Vương rất khó.
Nhưng tại Khống Thi Giáo có Luyện Thi Thuật đặc thù, có thể dễ như trở bàn tay đạt tới, cho nên có ngàn Vương cấp thây khô.
- Vân Phi Dương, ngươi hôm nay hẳn phải chết!
Thác Nhĩ Đồ cười lạnh không thôi.
Nhiều Vương cấp thây khô như vậy, nếu đồng loạt ra tay, dù ngươi là Bán Thánh cũng phải tươi sống bị mài chết!
Nhưng mà.
Đối mặt đám thây khô trước mắt, Vân Phi Dương chẳng những không có hiện ra biểu lộ kinh ngạc, còn thản nhiên nói:
- Chỉ có ngần ấy?
Hắn còn chê ít?
Thác Nhĩ Đồ ngây người.
Không sai.
Vân Phi Dương ngại ít.
Ý hắn là đã tới đây, tự nhiên muốn toàn diệt Khống Thi Giáo, nếu triệu hoán hết đám thây khô đi ra, một mẻ hốt gọn thì tốt nhất, không phải mất công tìm kiếm từng cái.
"Khặc khặc kiệt."
Lệnh Đạt Nhi cười nói:
- Tiểu tử, ngươi rất càn rỡ nha.
"Xoát."
Hắn vung tay lên, lạnh lùng quát:
- Động thủ.
"Vù vù —— "
Ngàn Vương cấp thây khô bị giáo đồ thao túng ầm vang phóng tới Vân Phi Dương, thần sắc chúng nó dữ tợn, phảng phất như ác ma đang giương nanh múa vuốt, trong không khí càng bay đầy mùi vị của xác thối khiến người ta buồn nôn.
Một người đối mặt ngàn cái xác Vương cấp không hồn.
Hình ảnh như thế quả thật rung động, đáng tiếc, người xem chỉ có một, chính là Chuột Đất đang núp trong bóng tối.
Hắn mỉm cười nói:
- Độc Hạt, Vũ Thanh Vũ, chủ nhân của các ngươi hôm nay sợ phải chết ở chỗ này rồi.
Tên này tuy ở Nam Cương, nhưng vẫn hỏi thăm được tin tức có quan hệ đến hai Vương bài sát thủ khác.
Không thể phủ nhận.
Vân Phi Dương rất xuất sắc.
Nhưng quá cuồng vọng.
Loại người này chỉ có thể tỏa sáng nhất thời, sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục thê thảm, một người giết đến tận đại bản doanh Khống Thi Giáo, bị ngàn thây khô Vương cấp vây khốn là chứng minh tốt nhất.
Đột nhiên.
Nụ cười của hắn ngưng kết.
Bởi vì Hàn Thiên Kiếm ra khỏi vỏ, cũng trong một hơi thở đó, liên tục vung ra rất nhiều kiếm, nhưng tốc độ quá nhanh, nhanh đến nổi khiến người ta chỉ cảm giác được hắn chỉ tung ra một kiếm, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang bay tới.
"Bang —— "
Kiếm vào vỏ.
Động tác rất dứt khoát tiêu sái.
"Vù vù —— "
Mấy chục thây khô vọt tới trước nhao nhao tách rời giữa không trung, có cái hóa thành hai nửa, có cái tứ phân ngũ liệt, tiếp theo mất năng lực hành động, rơi xuống tứ phía!
"A!"
Đám giáo đồ khống chế thây khô liên tục hét thảm, từng tên thất khiếu chảy máu mà chết. Thân là người khống chế thây khô, một khi thây khô bị bạo lực phá hư, bọn họ cũng sẽ bị phản phệ to lớn.
- Sao... Làm sao có thể?
Thác Nhĩ Đồ ngốc trệ.
Tất cả chúng đều là thây khô Vương cấp, cường độ nhục thân có thể sánh ngang Hoàng Cấp, vậy mà bị chém giết dễ như trở bàn tay như thế!
Mà.
Tên kia rõ ràng chỉ xuất một kiếm.
Tại sao lại có nhiều thây khô bị chém vỡ như thế!