Lệnh Đạt Nhi tử vong hồn phi phách tán, Khống Thi Giáo chân chính bị xoá tên khỏi Vạn Thế Đại Lục, triệt để biến thành lịch sử.
Một ngày này.
Âm Sơn bị Địa Hỏa nóng rực thôn phệ.
Đại hỏa trọn vẹn thiêu đốt ba ngày ba đêm mới dập tắt, hết thảy trong núi đều bị hòa tan, Âm Sát khí cũng bị đốt không còn sót lại chút gì.
Vân Phi Dương không chỉ diệt Khống Thi Giáo, cũng diệt luôn cội nguồn sinh sôi của họ. Bởi vì không đủ Âm Sát khí, coi như nắm giữ Luyện Thi Thuật cũng uổng công.
Trảm thảo trừ căn.
Còn những thây khô cường đại kia vẫn tồn tại, bọn họ bị Vân Phi Dương thu nhập vào Phi Dương đại lục, tạm thời phong ấn.
Trong thế giới.
Vân Phi Dương bố trí một tiểu trận pháp.
Trưởng Tôn Kiếm Ma thủ bên trong, Luyện Hồn Chung bên cạnh không ngừng phóng thích Âm Sát khí, Khô Mộc thuộc tính đại biểu sinh cơ cũng tràn ngập trong khu vực này.
- Còn kịp sao?
Vân Phi Dương nỉ non.
"Hưu —— "
Nhưng vào lúc này, bên trong ánh mắt trống rỗng của Trưởng Tôn Kiếm Ma hiện ra một tia sáng phảng phất như nắm giữ tư duy, tay hắn hơi rung động, kinh ngạc lên tiếng.
- Ta... Ta còn sống?
Thi triển một kiếm mạnh nhất đã không có bất cứ tiếc nuối nào.
Làm sao lại có tư duy?
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi, nói:
- Ngươi đã chết.
Không sai.
Trưởng Tôn Kiếm Ma đã chết.
Đã chết hơn một trăm năm.
Vân Phi Dương nói:
- Sở dĩ có thể lần nữa nắm giữ tư duy là do ta dựa vào Âm Sát khí cùng Khô Mộc thuộc tính cưỡng ép triệu hồi một phách đã tán loạn của ngươi, phong ấn vào bên trong Luyện Hồn Chung.
Người sống.
Là linh hồn và nhục thể chân chính dung hợp.
Tình huống bây giờ của Trưởng Tôn Kiếm Ma là ba hồn bảy vía chỉ có một phách tồn tại, vẫn bị Luyện Hồn Chung cưỡng ép gửi vào thi thể.
- Thì ra là thế.
Trưởng Tôn Kiếm Ma cười khổ một tiếng.
Thân thể đã từng thuộc về mình lại chỉ ở nhờ bên trong, cần dựa vào Âm Sát khí đến bảo trì tư duy, điều này bi kịch bực nào.
Bất quá.
Chí ít vẫn còn tư duy, còn có thể chi phối thân thể.
Nếu không.
Thiên kiêu chi tử đệ nhất kiếm đạo sẽ triệt để phai mờ khỏi thế gian, khó có thể luân hồi chuyển thế. Bởi vì, một phách sau cùng lưu lại thể nội quá dài, để hồn phách tàn khuyết không đầy đủ, cuối cùng sẽ tiêu tán.
- Người trẻ tuổi.
Trưởng Tôn Kiếm Ma nói:
- Ta còn có thể phục sinh không?
Vân Phi Dương lắc đầu đáp:
- Không thể.
Sinh lão bệnh tử, Lục Đạo Luân Hồi, đây là nhất định, mặc dù đã là Thần Chủ như Đế Quân Thiên cũng không thể để người ta khởi tử hồi sinh.
- Bất quá.
Vân Phi Dương khẳng định nói:
- Có Luyện Hồn Chung, ngươi có thể duy trì tư duy, dù rời khỏi vật này cũng có thể sinh tồn trong nửa canh giờ.
- Ta hiểu rồi.
Trưởng Tôn Kiếm Ma nói:
- Ngươi muốn ta làm tay chân cho ngươi.
- Không sai.
Vân Phi Dương không phủ nhận.
Đây chính là cường giả Bán Đế cấp, phí hết tâm thần triệu hồi một phách sau cùng sắp phai mờ của hắn, chính vì muốn để hắn phụ tá mình.
"Xoát."
Trưởng Tôn Kiếm Ma ngồi xếp bằng xuống.
Làm tay chân cho người trẻ tuổi này cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể bảo trì tư duy, thi thể không bị người khác khống chế là được rồi.
Quan trọng hơn là.
Mình còn có thể tiếp tục nghiên cứu kiếm đạo!
Người đều đã chết, một phách gửi lại còn muốn tu luyện kiếm đạo, Kiếm Ma hai chữ này chắc phải nên đổi thành Kiếm Cuồng mới đúng.
Vân Phi Dương nói:
- Từ hôm nay trở đi, nơi này chính là nhà ngươi, ngươi có thể tùy thời rời khỏi trận pháp, nhưng nhớ không được vượt qua nửa canh giờ. Nếu không, một khi mất đi Âm Sát khí sẽ triệt để Hồn Tiêu Phách Tán."
- Đã rõ.
Trưởng Tôn Kiếm Ma ứng tiếng.
Vân Phi Dương ra ngoài, khóe miệng lộ ra mỉm cười, nói:
- Về sau tu luyện kiếm đạo, chẳng khác nào có một cục đá tốt để bồi luyện.
Nguyên lai.
Trưởng Tôn Kiếm Ma không chỉ là tay chân, mà còn là người để hắn kiếm đạo bồi luyện.
Đừng nói.
Thiên tài Kiếm đạo dạng này, tuy thực lực không bằng Tứ Hải Kiếm Đế, nhưng có tự mình nhận biết đối với kiếm đạo, có tư cách để Vân Phi Dương hắn bồi luyện cùng.
Nói thật.
Trên thế giới này không ai có thể dạy Vân Phi Dương.
Nhưng trong quá trình trưởng thành lại cần một đối thủ phù hợp để bồi luyện, Tứ Hải Kiếm Đế cũng là tồn tại như thế.
Năm đó Vân Phi Dương bái sư cũng không phải cần một lão sư có thể dạy hắn, mà cần một người bồi luyện cùng một hậu trường cường đại.
Vu Tộc bộ lạc.
Mấy chục tộc nhân đang sửa sang gia viên bị phá loạn.
Lăng Sa La đứng trước kiến trúc sụp đổ, cả người ngơ ngơ ngác ngác, hai con ngươi ngậm lấy nước mắt.
Địa phương đã từng cưu mang mình, bởi vì mình đến đây, sau cùng hóa thành phế tích, mấy vạn tộc nhân mất mạng, Vu tộc càng suýt nữa bị diệt tộc.
Tội nhân.
Ta là tội nhân.
Lăng Sa La tự trách bản thân.
Vân Phi Dương như cảm nhận được ý nghĩ trong lòng nàng, lúc này đi tới, nắm tay nhỏ của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Không cần nghĩ lung tung.
Lăng Sa La cắn môi mỏng, nắm thật chặt tay hắn, nói:
- Huynh về đại lục đi, ta muốn lưu lại Nam Cương.
Vân Phi Dương nói:
- Ta đã đáp ứng Vu Thần dạy muội độc thuật, giúp muội gầy dựng lại Đại Vu Tộc đây.
Lăng Sa La khẽ giật mình, nói:
- Huynh nhìn thấy Vu Thần?
Dạ Phượng Kiều cũng có chút mộng.
- Đúng thế.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, cười nói:
- Nàng báo mộng cho ta, nói muội chảy xuôi huyết mạch của nàng, bảo ta phải thật yêu thương muội, không cho phép khi dễ muội nữa.
- Nói bậy.
Lăng Sa La nói:
- Sao ta lại có huyết mạch Vu Thần được.
- Hài tử.
Dạ Phượng Kiều lúc này chân thành lên tiếng:
- Hắn nói thật, trong cơ thể con chảy xuôi Vu Thần huyết mạch, hai mươi năm trước tỷ tỷ đã ý thức được.
Lăng Sa La ngốc trệ.
Nói thật, nếu Vu Thần không xuất hiện, Vân Phi Dương cũng sẽ giúp Lăng Sa La, trợ giúp Vu tộc, dù sao nàng cũng là nữ nhân của mình.
Giúp thế nào?
Cái này rất đơn giản.
Vân Phi Dương bảo ngàn tộc nhân còn lại buông lỏng tâm thần, sau đó thu họ vào Phi Dương đại lục, căn cứ theo hoàn cảnh Nam Cương chế tạo một khu vực thích hợp cho bọn họ cư trú.
Linh khí Phi Dương đại lục ngày càng đề cao, Vu tộc sinh hoạt bên trong chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.
Vu tộc chính thức tiến vào một phương thế giới, thành tộc quần nhân loại thứ nhất định cư bên trong.
- Khi nào muội nhớ tộc nhân và nhị bà bà thì có thể đi vào tìm các nàng nói chuyện phiếm.
Đang đi giữa rừng núi trở về Vạn Thế Đại Lục, Vân Phi Dương cười nói.
Lăng Sa La đáp:
- Cám ơn huynh.
Vân Phi Dương đưa tay điểm lên mũi cao của nàng, cười nói:
- Đều là người một nhà, cám ơn cái gì.
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Sa La nhất thời đỏ chót.
- Đúng rồi.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, cười xấu xa nói:
- Trước đó đi Vân Độc Lâm, muội đã từng nói cái gì?
- Nói... Nói qua cái gì chứ?
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Sa La càng thêm đỏ.
Nàng rõ ràng nhớ kỹ, mình vì ngăn cản hắn tiến vào Vân Độc Lâm, đã nói ra những lời gì.
- Uy uy.
Vân Phi Dương ngăn trở đường đi, nói:
- Muội muốn chơi xấu à?
- Nào có!
Lăng Sa La nói:
- Ta bảo huynh đừng đi Vân Độc Lâm, ta sẽ cùng huynh nhập động phòng, nhưng huynh cuối cùng vẫn đi mà, cho nên không tính!
"Xoát."
Vân Phi Dương ôm nàng, cười nói:
- Điều này không phải do muội định đoạt.
- A!
Lăng Sa La thét to:
- Vân... Vân Phi Dương, huynh đã nói về sau sẽ không khi dễ ta mà!
- Đúng thế.
Vân Phi Dương dán mặt vào tai nàng, cười nói:
- Ta không có khi dễ muội, ta đây là sủng hạnh muội.
Chương 574 Ta đang sủng hạnh muội