Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Trong hồ nước thanh tịnh, cái đầu nhỏ của Lăng Sa La nổi lên mặt nước, gương mặt đỏ ửng một mảnh.  

             "Tùm"  

             Vân Phi Dương từ trên bờ nhảy xuống tóe lên bọt nước đập lên mặt nàng, nàng nhất thời như nai con bị kinh hãi trốn qua một bên.  

             Nhưng.  

             Vào lúc này, đại thủ Vân Phi Dương đã đưa qua, cũng kéo Lăng Sa La tới trước người hắn, cười nói:  

             - Muội chạy không thoát.  

             Hắn loã lồ nửa người trên, nàng tựa vào bộ ngực tráng kiện cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, hô hấp dần trở nên dồn dập.  

             - Vân... Vân Phi Dương!  

             Lăng Sa La nỗ lực dịch chuyển ra khỏi bảo trì cùng hắn một khoảng cách, khiếp đảm nói:  

             - Cái này. . . Nơi này là dã ngoại, huynh...huynh chớ làm loạn!  

             Nào chỉ là dã ngoại, còn đang ở trong hồ nước đây.  

             - Dã ngoại không được hả?  

             Vân Phi Dương dán tới, dùng cái mũi nhẹ nhàng cọ cọ vành tai Lăng Sa La, thân thể nàng như bị điện giật, hơi run rẩy một chút, muốn đẩy nam nhân này ra nhưng đối phương lại càng đến càng gần.  

             Chẳng lẽ hôm nay tai kiếp khó thoát?  

             - Tới đây.  

             Vân Phi Dương nâng cằm nàng lên.  

             - Ta... Ta còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!  

             Lăng Sa La phát ra thanh âm có chút run rẩy, Vân Phi Dương nói:  

             - Việc này còn cần phải chuẩn bị gì?  

             Sao mà không cần làm chuẩn bị chứ, dù sao cũng là lần đầu tiên của người ta mà!  

             - Ta...  

             Lăng Sa La ấp úng.  

             "Hoa."  

             Vân Phi Dương xoay người, tiện tay ném tới một cái khăn, nói:  

             - Nhanh chà lưng cho ta nào.  

             "A?"  

             Lăng Sa La khẽ giật mình.  

             - A cái gì mà a?  

             Vân Phi Dương thúc giục:  

             - Muội đừng nói với ta là chà lưng cũng sẽ không được nghe.  

             "Hội!"  

             Lăng Sa La vội vàng cầm lấy khăn mặt đang lăng tăng trong hồ nước, nói:  

             - Ta làm được!  

             Nàng buông lỏng một hơi, cũng nói thầm:  

             - Nguyên lai do ta suy nghĩ quá nhiều.  

             Trên đá lớn bên hồ, Lăng Sa La thay đổi một bộ quần áo sạch, đó là trang phục truyền thống của Vu tộc.  

             Trên chiếc váy Hồng Sa có đồ án hình thù kỳ lạ quái, trước ngực và vai khảm nạm rất nhiều châu báu. Chúng kết hợp lại rồi được ánh sáng chiếu rọi lóe ra ngũ thải quang mang.  

             Lăng Sa La nguyên bản đã rất mỹ lệ, sau lại được trang phục của Vu tộc phụ trợ tăng thêm mấy phần dị vực phong tình.  

             Vân Phi Dương đánh giá nàng một hồi, khen:  

             - Sa La, muội thật xinh đẹp.  

             Lăng Sa La ngượng ngùng cúi đầu.  

             Chưa từng nghĩ rằng có sẽ này mặc Vu phục để cho nam nhân trước này ngắm nhìn.  

             Vân Phi Dương nhìn sắc trời một hồi, lên tiếng nói:  

             - Đi thôi.  

             - Ừm.  

             Lăng Sa La nhẹ nhàng gật đầu.  

             Hai người đi mấy ngày qua vô số núi rừng nguyên thủy, lần nữa về đến Vạn Thế Đại Lục.  

             Tính toán thời gian.  

             Vân Phi Dương đi Nam Cương mất bốn tháng, thu hoạch tương đối khá, không chỉ có gom góp đủ Ngũ Hành Chi Linh, mà còn thu hoạch được một gốc Thanh Xuân Vĩnh Trú Thụ đã kết quả.  

             Bất quá.  

             Muốn đợi quả thành thục cần thời gian rất lâu.  

             - Ngũ Hành Chi Linh đã đủ, vấn đề linh khí của Phi Dương đại lục đã được giải quyết, tiếp đó chỉ cần tìm kiếm Âm Dương nhị khí, thì có thể chưởng khống thời gian.  

             Một thế giới.  

             Ngũ Hành không thể thiếu, Âm Dương cũng phải tồn tại.  

             Chỉ có như vậy mới được tính như một thế giới chân chính, mới có Nhật Nguyệt giao thế, vạn vật sinh trưởng.  

             Đi đâu tìm Âm Dương nhị khí đây?  

             Vân Phi Dương đầu tiên nghĩ đến hai huynh muội Vân Lịch cùng Vân Hoa. Dù sao, hai người là Âm Dương Thần chuyển thế, Âm Dương Thuộc Tính của bọn họ tuyệt đối là chính tông nhất.  

             Vạn Thế Đại Lục trong khoảng thời gian này rất bình tĩnh, không phát sinh đại sự gì, tin tức có quan hệ đến việc Vân Phi Dương diệt liên minh các quận cũng dần dần lạnh đi.  

             Thiết Cốt Thành.  

             Vân Phi Dương mang theo Lăng Sa La trở về.  

             Nơi này hết thảy như thường.  

             Gia Cát Cẩm đang huấn luyện binh lính, Tương Cần thì kinh doanh bán đấu giá, bách tính nội thành nhàn hạ sinh hoạt.  

             Trong thư phòng.  

             Lâm Chỉ Khê đang phê duyệt một vài văn kiện, nhập tâm đến mức Vân Phi Dương đứng ở phía sau một lúc lâu mới phát hiện ra. Nàng nao nao, để bút xuống, nói:  

             - Trở về?  

             Thanh âm tuy có chút lạnh, nhưng ẩn chứa sự quan tâm.  

             - Ừm.  

             Vân Phi Dương tựa đầu lên vai nàng, hỏi lại:  

             - Nhớ ta không?  

             Lâm Chỉ Khê đáp:  

             - Cả ngày có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, có thời gian suy đến huynh sao?  

             Hắc.  

             Nữ nhân này biết phàn nàn.  

             - Vất vả rồi.  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Buổi tối ta sẽ đền bù tổn thất cho nàng.  

             Lâm Chỉ Khê nguýt hắn một cái.  

             - Vừa trở về đã không hỏi tình huống Đông Lăng Quận, chỉ nghĩ đến việc không biết xấu hổ kia.  

             - Chuyện này làm sao thuộc dạng không biết xấu hổ thế.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Đây là chính sự!  

             Chính sự là nối dõi tông đường cho Vân gia.  

             Trên gương mặt trắng nõn của Lâm Chỉ Khê hiện ra một vòng ửng đỏ, nàng nói:  

             - Đúng rồi, ta có một việc muốn nói cho huynh biết.  

             Vân Phi Dương ôm nàng, tận khả năng chiếm tiện nghi, hỏi:  

             - Chuyện gì?  

             Đối với tên vô sỉ này, Lâm Chỉ Khê hết cách, chỉ có thể mặc hắn làm gì thì làm, hỏi lại:  

             - Huynh nghe nói qua Tinh Thần đại lục chưa?  

             - Tinh Thần đại lục?  

             Vân Phi Dương từng nghe Liễu Nhu nói qua, có chút ấn tượng.  

             Lâm Chỉ Khê nói tiếp:  

             - Đây là một Hạ Vị Diện liền nhau với Vạn Thế Đại Lục ta, nghe nói gặp đại phiền toái, Chấp Pháp Tháp đang chuẩn bị mở ra thời không truyền tống đại trận, chuẩn bị phái người đến trợ giúp.  

             Vân Phi Dương không hiểu, hỏi:  

             - Làm sao muội biết?  

             - Sư tôn nói.  

             Lâm Chỉ Khê nói:  

             - Lão nhân gia cùng một vài Vũ Thánh tiền bối quyết định tiến về Tinh Thần đại lục.  

             - Chậc chậc.  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Một Hạ Vị Diện vậy mà cần nhiều cường giả Vũ Thánh cấp như vậy tiến về, xem ra phiền toái này không nhỏ.  

             Lâm Chỉ Khê nói:  

             - Kiếm Đế tiền bối cũng đi.  

             Vân Phi Dương không có cảm giác ngoài ý muốn, Mẫu Đơn Thánh Quân cũng đi, lão không đi mới lạ đó.  

             - Huynh đi không?  

             Lâm Chỉ Khê dò hỏi.  

             - Không đi.  

             Vân Phi Dương lắc đầu, đáp:  

             - Vũ Thánh đều xuất động, lấy thực lực nam nhân của muội hiện giờ, đi cũng không có tác dụng gì, còn không bằng ở nhà an tâm tu luyện.  

             - An tâm tu luyện?  

             Lâm Chỉ Khê hồ nghi nhìn hắn.  

             - Huynh có thể làm được như thế thì mặt trời mọc ở hướng tây rồi.  

             - Thật mà.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Trong khoảng thời gian tiếp theo này, ta sẽ tu luyện thật tốt, tranh thủ sớm ngày đột phá kiếm vũ Song Hoàng.  

             Nếu như là người khác, hời hợt nói ra việc muốn đột phá đến kiếm vũ Song Hoàng, Lâm Chỉ Khê sẽ khẳng định người đó bị điên.  

             Nhưng lời nói từ trong miệng Vân Phi Dương cũng không có gì kỳ quái, nàng dò hỏi:  

             - Cần phải bao lâu?  

             - Không biết nữa.  

             Vân Phi Dương cũng không nắm chắc.  

             Sau khi tu luyện, hắn phải nghiên cứu kiếm đạo, muốn tăng lên thì phải dựa vào lĩnh ngộ kiếm đạo, tuyệt không phải hấp thu linh khí đơn giản như vậy.  

             - Nói nghe xem.  

             Lâm Chỉ Khê hỏi tiếp:  

             - Lần này đi Nam Cương lại gây phiền toái gì rồi?  

             Vân Phi Dương cười đáp:  

             - Cũng không trêu chọc phiền toái gì, chỉ thuận tay tiêu diệt Khống Thi Giáo thôi.  

             Lâm Chỉ Khê nghe vậy, đột nhiên giật mình, nàng ngạc nhiên hỏi lại:  

             - Huynh... Huynh diệt Khống Thi Giáo?  

             Vân Phi Dương trả lời:  

             - Đúng vậy.  

             Lâm Chỉ Khê trầm mặc.  

             Nam Cương Khống Thi Giáo, nàng cũng có nghe qua.  

             Thế lực kia hình như là một tà giáo từng bị rất nhiều thế lực của đại lục liên thủ tấn công, nhưng thủy chung không thể tiêu diệt.  

             Không nghĩ tới.  

             Tên này đi một chuyến đến Nam Cương đã diệt luôn giáo phái đó, quả thật khó tin.  

             - Không nói những thứ này nữa.  

             Vân Phi Dương ôm Lâm Chỉ Khê lên, đi về phía phòng ngủ, cười nói:  

             - Làm chính sự quan trọng hơn.

Advertisement
';
Advertisement