Trước kia.
Vân Phi Dương dùng võ đạo thì cần câu thông thuần linh hạch, vận dụng kiếm đạo phải cần câu thông Kiếm Linh Hạch.
Bây giờ.
Kiếm vũ hai đạo dung hợp thì không cần phiền toái như vậy, bởi vì một khi câu thông Kiếm Vũ Linh hạch, thi triển võ đạo hay kiếm đạo đều hòa làm một thể, trong võ có kiếm, trong kiếm có võ.
Mà sau khi dung hợp.
Kiếm Vũ linh hạch mặc dù không cung cấp gấp đôi lực kình nhưng từ bốn ngàn trọng tăng lên tới sáu ngàn trọng cũng được lợi rất to lớn.
Quan trọng hơn là.
Ngăn cách của kiếm vũ hai đạo bị đánh phá.
Hiện tại, hắn không cần tu luyện hai loại, chỉ cần thủy chung bồi dưỡng kiếm vũ Linh hạch, hai cảnh giới sẽ tăng lên, chân chính kiếm vũ đồng tu.
Cái này thì không còn gì thoải mái bằng.
Chí ít sẽ không xuất hiện tình huống võ đạo đạt tới điểm đột phá lại bị giới hạn kiếm đạo ảnh hưởng, không thể tấn cấp.
Điều này trên ý nghĩa mà nói.
Loại cảnh giới này có thể gọi là kiếm vũ đạo - hợp thể giữa kiếm đạo và võ đạo, cũng là hình thái tối cao nhất của người tu võ, Đại Đạo đồng quy.
Dưới tình huống bình thường.
Có thể làm được Đại Đạo đồng quy trong hệ thống võ đạo của Phàm Giới, chí ít phải tu luyện tới Vũ Thần, khi đó cảm ngộ càng sâu mới có thể dung hợp nhiều loại đạo nghĩa.
Nhưng.
Tại Hoàng Cấp, Vân Phi Dương đã làm làm được một điểm này, còn không phải dựa vào lĩnh ngộ đối với võ đạo đã dung hợp thành công, quả thật hiếm thấy.
Có thể thuận lợi dung hợp cũng phải nói đến công của Nghịch Thiên Quyết.
Nếu không nhờ nó áp chế việc Linh Hạch bài xích thì sẽ không có khả năng dung hợp thành công, cũng may là đã lĩnh ngộ đến Thập Nhị Trọng cảnh.
Đây cũng là thời thế!
"Két."
Cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, Lâm Chỉ Khê từ bên ngoài đi vào, khi nàng nhìn thấy Vân Phi Dương đang nắm quyền lộ vẻ mặt hưng phấn, thì hỏi:
- Đói không?
- Có chút.
Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, cái bụng kêu ục ục, tu luyện kiếm đạo quá mức nhập tâm, hình như chưa ăn qua thứ gì.
- Điểm tâm đã chuẩn bị tốt, huynh muốn ra ngoài ăn hay ăn trong phòng?
Lâm Chỉ Khê hỏi.
- Ra ngoài ăn đi.
Vân Phi Dương đứng dậy rời đi.
Khi hắn đi vào phòng khách, một vài hạ nhân bưng thức ăn nóng hổi đi tới, các nàng có một điểm giống nhau, đều là các bác gái bốn mươi năm mươi tuổi trở lên.
Đợi hạ nhân rời đi, Vân Phi Dương ngồi xuống nhìn qua hỏi Lâm Chỉ Khê:
- Nàng mời những hạ nhân này hả, tuổi tác đều rất lớn nha.
Lâm Chỉ Khê ngồi xuống, nhàn nhạt đáp:
- Chiêu nha hoàn tuổi trẻ mỹ mạo, huynh còn tâm tư ăn cơm sao.
Quả nhiên.
Nữ nhân này cố ý như thế!
Vân Phi Dương nhịn không được cười rộ lên, lúc này cầm đũa bắt đầu ăn, khoan hãy nói, đồ ăn rất ngon, hương vị đều đủ.
- Nàng làm hả?
- Ta sợ những đầu bếp đó làm ra đồ ăn không hợp khẩu vị huynh, cho nên chính mình vào bếp.
Lâm Chỉ Khê trả lời.
Nàng nói hời hợt, nhưng Vân Phi Dương nghe xong không khỏi cảm thấy ấm áp, nữ nhân này đã từng lạnh như băng đối với mình, bây giờ quan tâm tỉ mỉ chu đáo như thế, quả nhiên là một hiền thê lương mẫu.
- Đến đây cùng ăn đi.
- Không thấy ngon miệng.
Lâm Chỉ Khê cũng không ăn, mà chỉ nhìn Vân Phi Dương ăn, cho đến khi hắn ăn xong, mới nói:
- Còn mấy ngày huynh sẽ đi Tinh Thần đại lục, lần này chỉ sợ sẽ rất lâu.
Vân Phi Dương để đũa xuống, nói:
- Hẳn sẽ không quá lâu.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Ta nghe nói, Chấp Pháp Tháp chủ Tinh Thần đại lục tự mình cầu viện, bọn họ còn không giải quyết được phiền phức, huynh đi có thể chứ?
- Ây.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Việc của Tinh Thần đại lục, hắn biết rất ít, tuy đáp ứng nhưng không có để trong lòng.
Vân Phi Dương nắm tay nhỏ của nàng, nói:
- Trên đời này, không có sự việc mà nam nhân của nàng không giải quyết được.
Lâm Chỉ Khê cau mày.
Tên này quá cuồng vọng, tiến về vị diện lạ lẫm, không chừng sẽ chọc đại rắc rối nào đó, nàng thực không yên lòng, nói:
- Ta đi cùng huynh.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
- Nàng đi, người nào quản lý Đông Lăng Quận.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Lúc ta không có ở đây không phải cũng quản lý rất tốt à, chẳng lẽ trong lòng huynh, ta chỉ được dùng để quản lý thành trì thôi hả?
Biến hóa của nữ nhân này thật to lớn, trước kia lạnh như băng, không nói gì nhiều, bây giờ lại ra vẻ oán trách.
- Dĩ nhiên không phải.
Vân Phi Dương nói:
- Nàng còn có một nhiệm vụ càng trọng yếu hơn, đó là giúp Vân lão gia của ta sinh được một tiểu tử mập mạp.
Hiền thê, Lương Mẫu.
Chữ Mẫu này cho được thành hiện thực đây.
Lâm Chỉ Khê trầm mặc.
Tên này mới nói hay ba câu đã bắt đầu không đứng đắn.
"Xoát."
Vân Phi Dương ôm nàng vào lòng. Lâm Chỉ Khê hơi giãy dụa, bối rối nói:
- Vừa sáng sớm, huynh chớ làm loạn.
Vân Phi Dương buông nàng ra, cười nói:
- Vậy đợi tới tối nhé!
Lâm Chỉ Khê sửa sang quần áo lộn xộn một chút rồi nói:
- Hai tháng này huynh bế quan, Oanh Oanh thường xuyên tới tìm, đi thăm nàng một chút đi.
- Muội không ăn giấm?
Vân Phi Dương cười hỏi.
Lâm Chỉ Khê cau mày nói:
- Xéo đi.
- Được rồi!
Vân Phi Dương nhanh như chớp chạy mất dép.
Mục Oanh từ Địa Sơn Trấn tiến về Đông Lăng học phủ, tu luyện võ đạo ở học đường hay nghĩ chân đều cùng một chỗ với Lâm Chỉ Khê, cảm tình hai người rất tốt.
Mà.
Lâm Chỉ Khê biết, địa vị Mục Oanh trong lòng Vân Phi Dương phi thường cao, cho nên mới bảo hắn chủ động đi tìm nàng.
Nam Viện phủ Thành chủ.
Vân Phi Dương vừa đi vừa nghĩ:
- Lần này tiến đến Tinh Thần đại lục, có nên dẫn Oanh Oanh đi cùng không?
Tên này có chút hổ thẹn, từ khi tiến vào Đông Lăng học phủ, đã thật lâu không có cùng Mục Oanh đơn độc ở chung.
- Vân đại ca!
Vào lúc này, nơi xa truyền đến tiếng kêu nhẹ nhàng, Vân Phi Dương ngẩng đầu liền thấy trước đình viện, Mục Oanh đang đứng đó phất tay với mình.
Cô gái này vẫn đáng yêu để người ta sinh yêu như trước kia.
- Oanh Oanh.
Vân Phi Dương đi tới, cười nói:
- Trong khoảng thời gian này có nhớ ta hay không?
Nói rồi, tay tiện đưa qua nắm tay nàng, Mục Oanh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Vân đại ca, trong khoảng thời gian này, muội ngày ngày đi tìm huynh đó.
Vân Phi Dương càng thêm tự trách, hắn nói:
- Hai ngày nữa, ta sẽ đi Tinh Thần đại lục, muội đi cùng ta chứ?
"A?"
Mục Oanh ngẩng đầu đáp:
- Muội sẽ không theo để kéo chân Vân đại ca đâu.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nha đầu ngốc, ta mang muội đi chơi, không phải đi đánh nhau.
- Cái này...
Mục Oanh rất vui vẻ, có điều lại nói:
- Vân đại ca, Lâm tỷ tỷ có đi theo không?
- Nàng không đi.
"A."
Mục Oanh nói:
- Muội đi hỏi ý kiến Lâm tỷ tỷ một chút.
Nói rồi muốn đi tìm Lâm Chỉ Khê.
Vân Phi Dương giữ chặt nàng lại, điểm điểm cái đầu nhỏ của nàng, cười nói:
- Oanh Oanh, đây là việc của mình muội, cần chi hỏi ý kiến của nàng ta.
Mục Oanh nhỏ giọng nói:
- Vân đại ca, Lâm tỷ tỷ có nói qua, nếu như ra ngoài thì phải nói với tỷ ấy một tiếng.
Ai.
Cô bé này.
Cái gì cũng tốt chỉ là không có chủ kiến, quá thuận theo Lâm Chỉ Khê, loại chuyện này hoàn toàn không cần phải đi xin phép nàng ấy.
Vân Phi Dương lắc lắc đầu.
- Nàng sợ một mình muội lén đi ra ngoài gặp được nguy hiểm, lần này theo ta thì không cần phải vậy.
"A."
Mục Oanh cười đáp:
- Tốt.
Vân Phi Dương hỏi:
- Ăn gì chưa?
- Ăn rồi.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương lôi kéo nàng, nói:
- Ta dẫn muội đi dạo.