Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Rời khỏi phủ Thành chủ, đi trên đường, Mục Oanh lộ thần sắc hoảng hốt.  

             Mấy năm trước, gặp Vân Phi Dương không bao lâu, huynh ấy dẫn mình đến khu buôn bán trong Địa Sơn Trấn mua rất nhiều quần áo mới, ăn một bữa tiệc lớn ngon nhất trong đời.  

             Bất tri bất giác.  

             Đôi mắt Mục Oanh ướt át.  

             Vân Phi Dương phát giác được dị dạng, đau lòng hỏi:  

             - Làm sao lại khóc rồi?  

             - Không có!  

             Mục Oanh vội vàng xóa nước mắt, nở nụ cười xinh đẹp nói:  

             - Vân đại ca, muội đã lâu rồi không có mua quần áo mới, huynh có thể theo muội đi tiệm trang phục Tây thành nhìn một chút không?  

             Vân Phi Dương đáp:  

             - Có thể chứ.  

             Tây thành cũng không xa, chỉ cách mấy con phố, có điều Vân Phi Dương nắm tay Mục Oanh đi trên đường để nhiều người qua đường chú ý.  

             - Nhìn kia, ta không có đoán sai đâu, cô bé này luôn ở phủ Thành chủ, bây giờ đi gần với Vân thành chủ như vậy, nhất định là nữ nhân của hắn!  

             - Tướng mạo không tệ, rất xứng với Vân Thành chủ, nhưng ăn mặc quá giản dị, ta còn tưởng rằng nàng là nha hoàn phủ Thành chủ đấy.  

             Mọi người bắt đầu nghị luận.  

             Uy vọng của Vân Phi Dương tại Thiết Cốt Thành không cần nói cũng biết. Cho nên, những sự tích có quan hệ đến chuyện phong lưu của hắn cũng được lưu truyền rộng rãi.  

             Bất quá.  

             Dựa theo tin tức trước mắt, bọn họ chỉ có thể phán định, trong phủ Thành chủ, Lâm Chỉ Khê đang nắm giữ tất cả sự vụ nội thành là nữ nhân hắn, còn Mục Oanh thì thuộc về suy đoán chứ chưa nắm chắc.  

             Bây giờ hai người thân mật đi lại trên đường, suy đoán rốt cục được chứng minh.  

             Người qua đường nghị luận, Mục Oanh tự nhiên nghe được, tay nàng nắm chặt y phục giản dị của mình, thấp giọng nói:  

             - Vân Vân đại ca, thật xin lỗi, y phục muội mặc sơ sài quá.  

             - Nha đầu ngốc.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Theo Vân đại ca thấy, muội mặc cái gì cũng là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này.  

             Trong lòng Mục Oanh ngòn ngọt.  

             - Tránh ra, tránh ra!  

             Đột nhiên, sau lưng phát ra thanh âm gấp rút, liền thấy Thôi Băng Duệ hùng hùng hổ hổ xông lại, hắn đứng trước mặt Vân Phi Dương, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển hô:  

             - Đại ca!  

             Tên này một mực làm ăn trong Thiết Cốt Thành, uy vọng Thiết Cốt Thành tại Vạn Thế Đại Lục càng cao, sinh ý cũng càng làm càng lớn.  

             Mấy ngày trước, Thôi gia gia chủ quyết định chuyển dời tất cả sản nghiệp trọng yếu nhất của Thôi gia đến Thiết Cốt Thành.  

             Thôi Băng Duệ nhìn Mục Oanh, thấy Vân Phi Dương nắm tay nàng, lúc này cười hô một tiếng:  

             - Chị dâu.  

             Người làm ăn đúng là người làm ăn, ứng biếng rất nhanh.  

             Mục Oanh bị một tiếng chị dâu này làm cho xấu hổ, nhất thời cúi đầu xuống, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Vân Phi Dương cười nói:  

             - Nhìn ngươi vội vả tìm ta có chuyện gì?  

             - Không có việc gì.  

             Thôi Băng Duệ cười đáp.  

             - Chỉ muốn chào hỏi đại ca một chút.  

             - Vừa vặn.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Chúng ta muốn đi mua vài bộ trang phục, ngươi hẳn phải biết cửa hàng y phục tốt nhất Tây thành này chứ.  

             Thôi Băng Duệ mừng lớn nói:  

             - Đại ca, còn cần phải nói, khẳng định là tiệm trang phục nhà của tiểu đệ rồi!  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Được quá nha, mọi ngành mọi nghề đều có một chân của Thôi gia các ngươi.  

             "Hắc hắc."  

             Thôi Băng Duệ gãi gãi đầu cười nói:  

             - Còn không phải nhờ có phúc của huynh, nếu như không có huynh, Thôi gia ta cũng không thể phát triển đến tình trạng này tại Thiết Cốt Thành.  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Đi thôi.  

             Thôi Băng Duệ lúc này đi phía trước dẫn đường, rất nhanh ba người đã đến shop trang phục của Thôi gia vừa khai trương nửa tháng trước.  

             Khoan hãy nói.  

             Thôi gia mở tiệm trang phục này, chỉ nói diện tích thôi đã không nhỏ, mà y phục bên trong vô luận chất liệu hay tay nghề đều thuộc dạng cực phẩm.  

             - Oanh Oanh.  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Muội cứ tùy ý chọn, thích gì Vân đại ca mua cho muội cái đó.  

             Thôi Băng Duệ vội vàng cười nói chen vào:  

             - Đại ca, huynh và chị dâu đến đây đã cho Thôi Băng Duệ ta mặt mũi, còn chọn cái gì mua cái gì nữa, nơi này mỗi kiện y phục, toàn bộ miễn phí đưa tặng.  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Để ngươi tốn kém rồi.  

             - Nhìn kìa.  

             Thôi Băng Duệ cười nói:  

             - Hai huynh đệ chúng ta cần gì khách khí.  

             - Đúng thế.  

             Vân Phi Dương nâng cằm lên, nói:  

             - Sáng mai, ta dẫn các nàng Lương Âm tới một chuyến.  

             - A?  

             Khóe miệng Thôi Băng Duệ co giật, yếu ớt hỏi:  

             - Đại ca, huynh có bao nhiêu nữ nhân?  

             - Để tính xem.  

             Vân Phi Dương bóp bóp ngón tay, rồi đáp:  

             - Cũng không nhiều, mới bảy tám người.  

             Thôi Băng Duệ xém chút ngất xỉu.  

             Y phục trong tiệm, mỗi một kiện có trị hơn mấy ngàn vạn, mà số lượng khoảng một trăm kiện, nếu miễn phí cho bảy tám lần, một khoản tiền rất lớn a.  

             Nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của Thôi Băng Duệ, Vân Phi Dương khoác tay lên bả vai hắn, cười nói:  

             - Ta đùa thôi.  

             Sau khi đóng gói tốt y phục, Thôi Băng Duệ lệnh cho hạ nhân mang đến phủ Thành chủ, tiếp theo cười nói:  

             - Đại ca lâu lâu mới bồi chị dâu dạo phố, không thể thiếu việc chọn mua vài món trang sức nha.  

             Vân Phi Dương giơ ngón tay cái cho hắn.  

             Tên này quá tinh ý, chính mình còn không nghĩ tới đây!  

             Được Thôi Băng Duệ dẫn đường, Vân Phi Dương và Mục Oanh lần lượt đi dạo cửa hàng trang sức và cửa hàng son phấn. Đương nhiên, Mục Oanh căn bản không cần lựa, toàn bộ miễn phí đưa tặng.  

             Cho đến hết buổi sáng.  

             Thôi Băng Duệ lúc này mới cười nói:  

             - Đại ca, tiểu đệ vừa mở một gian tửu lâu, nếm thử một chút không?  

             Kết quả là.  

             Ba người lại tiến về tửu lâu.  

             Trên bàn, rượu qua ba lượt, Thôi Băng Duệ cất lời:  

             - Đại ca, những năm gần đây, Thiết Cốt Thành phát triển rất nhanh, rất nhiều bách tính xung quanh xin vào ở, người đã kín hết chỗ.  

             Vân Phi Dương gật gật đầu.  

             Chuyện này Lâm Chỉ Khê đã từng nhắc qua.  

             - Đại ca.  

             Thôi Băng Duệ vừa rót rượu vào, vừa cười nói:  

             - Thiết Cốt Thành được huynh quản lý sớm muộn cũng trở thành thành trì đỉnh phong nhất Vạn Thế Đại Lục ta.  

             Vân Phi Dương lườm hắn một cái, nói:  

             - Có chuyện cứ nói thẳng, không cần vuốt mông ngựa.  

             Thôi Băng Duệ nhếch miệng cười nói:  

             - Đại ca, ta ý là, Thiết Cốt Thành quá nhỏ, không bằng xây dựng thêm.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Một chủ ý không tệ.  

             Thôi Băng Duệ cười nói:  

             - Có thể xây dựng thêm theo phía Nam, dạng này sẽ không ảnh hưởng đến phòng ngự quân sự cũng có thể để Thiết Cốt Thành lớn thêm gấp đôi.  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Xem ra, tâm cơ ngươi không nhỏ đó.  

             - Không không.  

             Thôi Băng Duệ cười nói:  

             - Thành trì xây dựng thêm, nhiều người ở lại, sinh ý ta sẽ càng làm càng lớn.  

             Tên này nói thật.  

             Trước mặt Vân Phi Dương, hắn cũng không cần quanh co lòng vòng.  

             - Ta sẽ sai người xây dựng thêm.  

             Vân Phi Dương giơ chén, nói:  

             - Đến đây, uống rượu.  

             - Được!  

             Thôi Băng Duệ giơ chén lên, hai người cùng uống.  

             Uống xong chén rượu này.  

             Thôi Băng Duệ cười nói:  

             - Đại ca, ta còn có việc, không thể bồi huynh và chị dâu được.  

             Nói rồi lập tức rời đi.  

             Chính sự đã được giải quyết.  

             Hắn cũng không muốn lại phá hư thời gian hai người đơn độc ở chung.  

             - Tên này  

             Vân Phi Dương lắc đầu, nâng chén muốn uống rượu, Mục Oanh vội vàng ngăn lại, nói:  

             - Vân đại ca, huynh cũng uống không ít rồi, đừng uống nữa.  

             - Được a.  

             Vân Phi Dương đặt chén rượu xuống, nói:  

             - Muội ăn no chưa?  

             - No rồi.  

             Mục Oanh gật đầu.  

             Vân Phi Dương đứng dậy, nói:  

             - Đi, chúng ta dạo chơi tiếp nào.  

             Cho đến ban đêm.  

             Hai người mới trở về phủ Thành chủ, Mục Oanh đi trên đường rất vui vẻ, bởi vì nàng thật lâu không cùng Vân Phi Dương chung đụng như thế, cảm giác này giống như trở về thời gian mấy năm trước.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement