Ban đêm.
Vân Phi Dương đi vào phòng ngủ.
Lâm Chỉ Khê vẫn chưa ngủ, ngồi trước cửa sổ nhìn bầu trời đêm phảng phất như đang suy nghĩ cái gì, đến mức Vân Phi Dương tiến vào cũng không cảm giác được.
- Nghĩ gì thế?
Vân Phi Dương đi tới, nhìn nữ nhân băng thanh ngọc khiết của mình trước mặt, hỏi.
- Không có…
Lâm Chỉ Khê lấy lại tinh thần, ánh mắt phiêu hốt, nói:
- Không có suy nghĩ gì?
- Thời gian không còn sớm nữa.
Vân Phi Dương cười nói:
- Ngủ thôi.
Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, như làm ra quyết định, nói:
- Huynh định tiếp tục như vậy, một cái danh phận cũng không cho ta?
Vân Phi Dương khẽ giật mình, chợt trầm mặc.
Đúng vậy.
Quan hệ phu thê đã có.
Người cũng ở lại phủ Thành chủ trợ giúp mình quản lý nội thành. Tuy trong mắt người khác đã là Thành chủ phu nhân, nhưng chung quy vẫn còn kém một hôn lễ.
Vân Phi Dương chân thành nói:
- Sau khi trở về từ Tinh Thần đại lục, hai ta sẽ cử hành hôn lễ.
Lâm Chỉ Khê không nói nữa.
Nếu như không phải quản lý Thiết Cốt Thành, nàng cũng sẽ không để ý cái danh phận này.
Hôm sau.
Vân Phi Dương sớm rời giường, dựa theo thói quen trước kia tiến vào Phi Dương đại lục, đi vào nơi trồng Bách Hoa Thảo, dùng Tử Dương chi khí lần lượt uẩn dục một phen.
Từ khi Ngũ Hành Chi Linh vận chuyển, linh khí thuộc tính không ngừng đề cao, Bách Hoa Thảo cũng được ích lợi không nhỏ, rõ ràng nhất chính là, hoa đã rơi xuống đất, mầm non dần mọc ra.
Nhìn mầm non khỏe mạnh trưởng thành, khóe miệng Vân Phi Dương lộ ra mỉm cười.
Dựa theo trình độ linh lực nơi này, Bách Hoa Thảo chắc có thể sinh sôi ra rất nhiều đời sau, như thế có thể sinh ra càng nhiều Tiên Lộ Quỳnh Tương.
Lời nói Lâm Chỉ Khê hôm qua để hắn ý thức được, nữ nhân của mình cần một cái danh phận, cứ kéo dài như thế không phải biện pháp.
Vân Phi Dương thủy chung không có hành động vì vẫn cho rằng hắn chưa chân chính cắm gốc tại Vạn Thế Đại Lục.
Nếu như có thể sản sinh ra đại lượng Tiên Lộ Quỳnh Tương, thành lập Thập Nhị Tinh thành trì mới có tư cách bảo hộ các nàng.
Sau khi rời khỏi Dương đại lục đi, Vân Phi Dương đi vào Lương phủ, muốn tìm kiếm Lương Âm.
Nữ nhân này vốn ở lại phủ Thành chủ, từ khi Lâm Chỉ Khê vào ở, nàng rất biết điều mà rời đi, về nhà mình.
Nói thật.
Tính cách Lâm Chỉ Khê lạnh lùng để cho Lương Âm có chút kiêng kị, hoặc nói, có một loại kính sợ khó nói lên lời.
- Tỷ!
Trong hậu viện, Lương Nhân vội vàng chạy tới, nhếch miệng cười nói:
- Tỷ phu tới thăm tỷ.
Lương Âm đang ngồi trên ghế nâng cằm suy nghĩ lấy lại tinh thần, trên mặt hiện ra một tia mừng rỡ, chợt che giấu đi, tức giận nói:
- Ngươi cứ nói ta không có ở nhà.
- A?
Lương Nhân gãi đầu, nói:
- Tỷ, tỷ không phải vẫn muốn tỷ phu đến thăm à, hôm nay huynh ấy tới, tỷ còn muốn trốn tránh?
- Đừng nói nhảm nhiều như vậy, nhanh đi!
Lương Âm nguýt hắn một cái.
- Được.
Lương Nhân vội vàng ra ngoài.
Lương Âm thấy hắn đi thật, lúc này muốn gọi lại nhưng cuối cùng vẫn nắm quyền, tự nhủ:
- Thì không thấy hắn thôi!
- Ta có phải lại chọc giận muội rồi hay không?
Đột nhiên, tiếng Vân Phi Dương truyền đến, Lương Âm khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại thì thấy tên này đã không có tiếng động ngồi bên cạnh mình.
- Huynh…
Lương Âm cả kinh hỏi:
- Sao huynh vào được?
Vân Phi Dương cười nói:
- Muội không muốn gặp ta, ta chỉ có thể không biết xấu hổ xông vào thôi.
Lương Âm quệt miệng nói:
- Huynh còn biết mình không biết xấu hổ à.
Tuy ngoài miệng cứng rắn, nhưng khi nhìn thấy nam nhân này, trong lòng vẫn rất hoan hỉ.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, nâng cằm nàng, cười nói:
- Có rảnh không?
Lương Âm cảnh giác hỏi:
- Làm gì?
Vân Phi Dương nói:
- Ra ngoài chơi một chút.
- Không rảnh!
Lương Âm vốn cự tuyệt, nhưng cùng Vân Phi Dương đối mặt lại mềm lòng.
- Có rảnh.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương kéo tay nàng rời khỏi Lương phủ.
- Vân thành chủ hôm nay lại dẫn một nữ nhân khác.
- Chậc chậc, xem ra Lương tiểu thư của Lương phủ và Vân thành chủ có quan hệ không bình thường a.
- Bằng không thì Lương công tử sau dám xưng Vân thành chủ là tỷ phu trước mặt mọi người chứ.
Trên đường phố, đám người nhìn thấy Vân Phi Dương bồi tiếp Lương Âm dạo phố, lần nữa nghị luận.
Dưới cái nhìn của bọn họ.
Thiên tài cường đại như Vân Phi Dương, có nhiều nữ nhân là sự việc rất bình thường, không thấy một số con cháu nhà giàu đều thê thiếp thành đàn à.
Vân Phi Dương dẫn Lương Âm đi hơn nửa ngày, lúc này mới trở về.
Bất quá.
Đi trên đường, hắn nói:
- Sao muội lại chuyển ra khỏi phủ Thành chủ?
Lương Âm đáp:
- Ta không phải không có nhà ở.
- A.
Vân Phi Dương hỏi lại:
- Về sau gả cho ta, có phải cũng muốn ở lại nhà mẹ đẻ?
Lương Âm lườm hắn một cái, nói:
- Không biết xấu hổ!
Vân Phi Dương dừng lại, nói:
- Đừng về Lương gia nữa, ở tại phủ Thành chủ đi.
Lương Âm nhìn hắn, hỏi lại.
- Lâm Chỉ Khê có đồng ý không?
- Muội vì nàng mới dọn ra ngoài?
Vân Phi Dương cười nói.
Lương Âm chua xót nói:
- Người ta có hôn ước, là vị hôn thê danh chính ngôn thuận, ta ở lại phủ Thành chủ còn ra thể thống gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Muội đã nghĩ như vậy, vậy ngày mai ta mang theo hậu lễ đi đến Lương gia đề thân.
- Cắt.
Lương Âm nói:
- Người bận rộn như huynh có thời gian đi đề thân à?
Vân Phi Dương ngẫm lại, đáp:
- Thật không có thời gian.
- Huynh…
Lương Âm nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, cắn răng nói:
- Hỗn đản!
Vân Phi Dương nhìn nàng, nói:
- Lương Âm, ta hôm nay trịnh trọng nói cho muội biết, chấp nhận ta thì ở tại phủ Thành chủ, không nhận, muội cứ tiếp tục ở tại Lương gia đi.
Lương Âm khẽ giật mình.
Chợt dùng lực hất tay Vân Phi Dương ta, tức giận rời đi, còn hô to:
- Huynh làm gì làm đi?
Lương Âm không quay lại, lớn tiếng nói tiếp:
- Ta về nhà dọn hành lý đây!
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Tính cách nữ nhân này điêu ngoa tùy hứng, mình không ra chiêu với nàng, chỉ sợ rất khó hàng phục.
Tối hôm đó.
Lương Âm từ Lương gia chuyển đến phủ Thành chủ.
Bất quá, theo nàng nói là:
- Ta ở trong nhà đã lâu, muốn đổi hoàn cảnh, không phải vì huynh uy hiếp!
- Tốt tốt.
Vân Phi Dương cười nói:
- Phủ thành chủ lớn như vậy, muội không quen ở Bắc Viện, có thể chuyển đến Nam Viện, muốn đổi sao đổi.
Buổi tối.
Trong đại sảnh.
Mấy hạ nhân lần lượt bưng lên không ít món ngon mỹ vị.
Vân Phi Dương ngồi tại chủ vị.
Lâm Chỉ Khê, Mục Oanh và Lương Âm hai bên, bầu không khí có chút cứng ngắc, không khí phảng phất như ngưng kết.
- Tất cả mọi người đã quen thuộc nhau rồi.
Vân Phi Dương mở lời trước:
- Không cần ta giới thiệu làm gì.
Lâm Chỉ Khê và Lương Âm liếc hắn một cái, trong ánh mắt có lãnh ý, chỉ có Mục Oanh nhu thuận cúi đầu, loay hoay góc áo, không rên một tiếng.
"Khục."
Vân Phi Dương xấu hổ nói:
- Cái kia…
- Ta ăn no rồi.
Lâm Chỉ Khê đứng dậy rời đi, Lương Âm cũng đứng lên, nói:
- Ta cũng không đói bụng.
Trong nháy mắt, hai nữ rời đi.
Vân Phi Dương nhất thời sụp đổ.
Cả bàn đồ ăn, đũa đều không động, người đã đi.
Còn tốt.
Tiểu Oanh Oanh vẫn còn ở đây.
Vân Phi Dương có chút vui mừng.
- Vân…Vân đại ca.
Mục Oanh đứng lên, nói:
- Muội về tu luyện.
Nói rồi vội vàng rời đi.
Vân Phi Dương bổ nhào trên bàn, sụp đổ nói:
- Muốn cho mấy nữ nhân này sinh hoạt chung một chỗ không có ngăn cách, còn cần rất nhiều thời gian ai!