Long Chấn Vũ và Độc Cô Cần mỗi người khóa chặt một tên Linh Hoàng.
Tuy cảnh giới hai người không bằng Linh Hoàng sơ kỳ, nhưng ỷ vào vũ kỹ và kiếm thuật cường đại, thế mà đấu ngang tài ngang sức.
Thực ra.
Dạng thiên tài như Long Chấn Vũ và Độc Cô Cần này thuộc dạng tối cao nhất tại Vạn Thế Đại Lục, chỉ là ánh sáng Vân Phi Dương quá thịnh triệt để che giấu hai người bọn hắn.
Ngày hôm nay.
Đối mặt Linh Hoàng mạnh mẽ, hai người dùng thực lực để chứng minh chính mình, mặc dù chỉ có tu vi Vũ Hoàng sơ kỳ lại không sợ Ma Linh Tộc thực lực hơn mình một bậc.
Phương này đang đánh túi bụi, một phương khác thì Mạc Văn Hiên suất lĩnh tuổi trẻ tuấn kiệt giao đấu với cường giả Linh Vương bên phía địch nhân.
Tổng quan.
Tuổi trẻ tuấn kiệt bên phía Vân Phi Dương rõ ràng mạnh hơn Ma Linh, tuy nhiên nhất thời khó có thể phân thắng bại, nhưng qua một đoạn thời gian nữa thì ưu thế sẽ hiện ra.
Đương nhiên.
Đây là đọ sức giữa thực lực đỉnh phong của song phương.
Phía dưới, 100 ngàn Ma Quân cũng vọt tới, mục đích của họ chỉ có một, chính là công phá thành trì, giết sạch toàn bộ nhân loại bên trong.
Nói thật.
100 ngàn Ma Linh xông lên, khí thế thật có điểm đáng sợ, Vân Phi Dương quay qua nói với Gia Cát Cẩm:
- Nơi này giao cho cô.
Nói xong, nắm tay Mục Oanh đi xuống.
"Xoát."
Gia Cát Cẩm đi về phía trước một bước, nhẹ nhàng giơ chiến kỳ, đánh ra một chỉ thị, tinh hạch máy ném sớm đã chuẩn bị sẵn sàng nhất thời phát xạ.
"Xoát xoát!"
"Rầm rầm rầm!"
Trên chiến trường, tiếng nổ mạnh kịch liệt và ánh sáng lấp lóe, mấy ngàn Ma Linh xông lên trước nhất bị oanh tạc thịt nát xương tan.
Bất quá.
Số lượng Ma Linh quá nhiều.
Sau một vòng oanh tạc, Ma Linh xông lên phía trước nhất may mắn còn sống đã sắp vọt tới trước cửa thành.
- Diệp Nam Tu.
Gia Cát Cẩm ra lệnh:
- Dẫn đội tiên phong giết ra ngoài.
- Tuân lệnh.
Diệp Nam Tu cùng bọn người Hắc Mao đội khải giáp, cưỡi hổ thú từ nội thành chạy ra ngoài, họ không có giết đến đám Ma Linh mà phụ trách quét sạch địch nhân may mắn còn sống sót sau oanh tạc.
"Ầm ầm!"
"Bành bành bành!"
Vũ kỹ, đạn pháo sinh ra tiếng vang dập dờn trên vòm trời, đây nhất định là một trận chiến rất tàn khốc.
Vân Phi Dương không quan tâm đến chiến cục.
Hắn dẫn theo Mục Oanh đi xuống thành, đi đến trước mặt Lý Nhược Phong, cười hỏi:
- Nơi này có phủ Thành chủ không?
Lý Nhược Phong thu hồi Linh Niệm từ trong chiến trường, đáp:
- Có.
- Đi.
Vân Phi Dương nói:
- Mang ta tới đó, ta cần phải hiểu rõ về thế giới này cùng số lượng Ma Linh và thực lực chỉnh thể của chúng thật nhanh.
Lý Nhược Phong nói:
- Cái này. . . Ngoài thành còn đang đánh nhau mà.
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
- Nhân mã của ta có thể nhẹ nhàng giải quyết những tiểu lâu la này.
Trong ngôn ngữ bình tĩnh tự nhiên.
Nếu như vừa rồi, Lý Nhược Phong và rất nhiều võ giả khẳng định sẽ sinh ra nghi vấn mãnh liệt, nhưng bây giờ lại không ý nghĩ này.
Kẻ này mặc dù không có tu vi, nhưng có thể thống lĩnh quân đoàn tinh nhuệ như vậy đã chứng minh hắn có chỗ phi phàm.
- Vân thành chủ.
Lý Nhược Phong cất lời:
- Mời.
Phủ Thành chủ.
Vân Phi Dương mang theo Mục Oanh đi tới, không chút khách khí ngồi trên chủ vị, Lý Nhược Phong không nói gì, dù sao vừa rồi đã giao thành trì cho hắn, ngồi trên đó là đương nhiên.
Bất quá.
Khi nghe tiếng ầm ầm từ bên ngoài truyền đến, hắn vẫn rất lo lắng, những viện quân này có thể giữ vững Quân Linh Thành hay không?
- Nói đi.
Vân Phi Dương lên tiếng.
- Tình huống Tinh Thần đại lục như thế nào.
Lý Nhược Phong bình tĩnh lại, lúc này báo cáo hết tình huống hiện tại của Tinh Thần đại lục.
Biết được hết thảy, Vân Phi Dương lâm vào trầm mặc.
Theo lời Lý Nhược Phong nói, Ma Linh lấy Ma Tôn cầm đầu chín tháng trước phá mở truyền tống trận đi vào Tinh Thần đại lục, số lượng chí ít đạt đến 500 vạn.
Không tới một năm.
Các khu vực của Tinh Thần đại lục, ngoại trừ Đông Vực không bị công chiếm, toàn bộ Thánh cấp cường giả Nhân tộc đều ngã xuống, chỉ còn lại một vài Hoàng Cấp chèo chống.
Vân Phi Dương dò hỏi:
- Cường giả Hoàng Cấp đâu?
Lý Nhược Phong khổ sở nói:
- Đều bị thương, đang bế quan dưỡng thương, chí ít cần mấy tháng mới khôi phục được.
- Có thể giết chết Chấp Pháp Tháp chủ Vũ Thánh hậu kỳ...
Vân Phi Dương gõ ngón tay nhịp nhàng lên bàn trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:
- Nói như vậy, thực lực của tên gọi là Ma Tôn kia ít nhất tới Thánh cấp đỉnh phong, điều này có chút phiền toái.
Nếu như chỉ là mấy trăm vạn Ma Linh.
Hắn có tự tin, dựa vào tộc nhân Hạ Lan Phi tiêu diệt hết.
Nhưng.
Thực lực Ma Tôn quá mạnh, tất cả Thánh cấp cường giả Tinh Thần đại lục đều bị hắn giết, điều này không phải binh lực phổ thông có thể giải quyết.
- Vân thành chủ.
Lý Nhược Phong nói:
- Thực ra, theo phỏng đoán của những trưởng bối Thánh cấp trước khi vẫn lạc, thực lực Ma Tôn cũng chỉ đến Vũ Thánh sơ kỳ, sở dĩ bách chiến bách thắng vì dựa vào chí bảo.
Vân Phi Dương hứng thú hỏi:
- Chí bảo gì?
Lý Nhược Phong đáp:
- Là một cái huyết sắc ngọc cầu có thể phóng xuất ra Ma khí khủng bố, võ giả một khi tiến vào khu vực có ma khí, thực lực sẽ giảm bớt đi rất nhiều, Chấp Pháp tháp chủ cũng vì thế mới bị trọng thương, chết trong tay hắn.
- Chí bảo hạn chế cảnh giới?
Vân Phi Dương buông lỏng một hơi.
Dựa vào Chí Bảo đặc thù đánh giết tất cả đỉnh phong võ giả của Tinh Thần đại lục, vẫn có thể tiếp nhận, nếu quả thật dựa vào thực lực tự thân hắn, cuộc chiến này cũng không cần đánh nữa, trực tiếp trở về Vạn Thế Đại Lục cho rồi.
Vũ Thánh đỉnh phong.
Cường giả cấp bậc này, Vân Phi Dương vẫn tự mình hiểu lấy mình, tuyệt đánh không lại, nhưng nếu như chỉ đến Vũ Thánh sơ kỳ thì có thể tiếp nhận.
Chí bảo?
Không sao.
Mình cũng có.
Không nói mô phỏng Luyện Hồn Chung, vẻn vẹn Thái Hư Bạch Kim chiến giáp cũng là bảo vật mà phàm nhân tha thiết ước mơ.
Vân Phi Dương hỏi tiếp:
- Ma Tôn ở đâu?
Lý Nhược Phong lắc đầu.
- Từ khi toàn bộ Thánh cấp cường giả bị giết, tên ma nghiệt này không còn xuất hiện, chỉ tọa trấn phía sau chỉ huy Ma Linh tấn công.
Vân Phi Dương lâm vào trầm tư.
Dựa vào chí bảo chiến thắng Vũ Thánh, sau đó chưa từng xuất hiện qua, rất có thể bảo vật kia có hạn chế lần sử dụng hoặc sinh ra một loại tác dụng phụ nào đó để hắn cần thời gian để tĩnh dưỡng.
Hắn dò hỏi:
- Có địa đồ Tinh Thần đại lục không?
- Có.
Lý Nhược Phong lúc này lấy địa đồ ra.
Vân Phi Dương quét ánh mắt qua, nhất thời sụp đổ.
Căn cứ theo đánh dấu trên địa đồ, trong tám đại Vực của Tinh Thần đại lục, Đông Vực nhỏ nhất, diện tích còn không bằng nửa cái Đông Lăng Quận.
Nói đúng hơn là.
Gần như một phần mười cương thổ toàn bộ đại lục đã bị Ma Linh Tộc công chiếm, giờ mình đến đây trợ giúp bọn hắn đánh đuổi tất cả Ma Linh tương đương với việc công chiếm toàn thế giới.
Quá khó chơi rồi.
Nếu có công phu này, còn không bằng trực tiếp dẫn đại quân đánh Vạn Thế Đại Lục luôn cho rồi.
Vào lúc này, Gia Cát Cẩm đi tới.
Bởi vì người nàng mặc quân ngoa (giày của quân nhân), mỗi khi đi một bước giẫm trên sàn nhà đều sinh ra âm thanh.
- Thành chủ.
Nàng dừng lại, nói:
- Ma Quân đột kích đã bị đánh lui.
Lý Nhược Phong nghe vậy trừng to hai mắt, Linh Niệm vội vàng tuôn ra, chỉ thấy ngoài thành ngoại trừ tràn ngập khói lửa, 100 ngàn Ma Quân đã biến mất không thấy đâu.
Trời ơi.
Mới nửa canh giờ thôi.
Ma Linh cường đại đã bị bọn họ đánh lui?
Nếu không có Linh Niệm đang không ngừng dò quét ngoài thành, Lý Nhược Phong sẽ không dám tin đây là sự thật. Dù sao, từ khi Ma Linh xuất thế, bọn họ liên tục bại lui, chưa bao giờ thắng qua một trận!
-
Xin lỗi các ông nha, hôm qua chỗ tôi mất mạng nên hôm nay mới up bù được ^6^