100 ngàn Ma Quân đột kích, sau nửa canh giờ đã bị đánh lui khiến Lý Nhược Phong triệt để ngây người.
Khi hắn lấy lại tinh thần, ý thức hết thảy đều là thật, trong ánh mắt lóe ra hưng phấn, rốt cục nhìn thấy ánh rạng đông hi vọng rồi!
- Các tiền bối đã vẫn lạc, các ngươi có nhìn thấy không?!
- Viện quân đến, bọn họ thành công ngăn cản được 100 ngàn Ma Quân tấn công!
Lý Nhược Phong nắm chặt quyền đầu.
Nếu không có người ở hiện trường, sợ rằng hắn đã lớn tiếng gầm rú để phát tiết sự ngột ngạt trong nội tâm mấy tháng qua.
Với hắn mà nói.
Đánh lui Ma Linh đại quân là một đại sự rất đáng để reo hò.
Đối với Vân Phi Dương, đây là việc đương nhiên.
Hắn cầm địa đồ, đưa cho Gia Cát Cẩm, nói:
- Địa đồ Tinh Thần đại lục đây, cô nghiên cứu một chút, sau khi quen thuộc thì chế định kế hoạch tấn công.
Nhiều sinh linh như vậy bị Ma Linh đồ sát hầu như không còn, làm Thần đã từng được nhân loại thờ phụng, hắn tự nhiên muốn trợ giúp bọn họ.
Mẹ nó chứ.
Lão tử quả nhiên quá chính nghĩa.
Khó trách, tiện nghi sư tôn lại để cho mình sứ mệnh xây dựng lại Thần Giới, cứu vãn thương sinh.
Vân Phi Dương thở dài trong lòng.
Gia Cát Cẩm tiếp nhận địa đồ, trong đôi mắt đẹp lấp lóe vẻ hưng phấn.
Đã từng là Chiến Tranh Chi Thần.
Ý nghĩa của sự tồn tại của Nàng là chinh chiến sa trường, bây giờ đi vào Tinh Thần đại lục đối kháng Ma Linh mạnh mẽ hơn nhân loại, quả thực là mơ ước tha thiết nhất.
Phó Lan Khâm cầm đầu 100 ngàn Ma Linh bị tuổi trẻ tuấn kiệt do Vân Phi Dương dẫn đầu cùng mấy vạn binh lính triệt để đánh lui.
Trận chiến này là chiến thắng đầu tiên của nhân loại Tinh Thần đại lục, sinh ra oanh động thuộc về cấp động đất.
Ngày thứ hai.
Tin tức truyền ra toàn bộ Đông Vực.
Sau khi phổ thông dân chúng cả ngày nơm nớp lo sợ biết được tin này, phản ứng đầu tiên là lộ vẻ khó tin.
Ma Linh làm hại Tinh Thần đại lục gần một năm, chiến dịch lớn nhỏ không dưới một trăm, mỗi lần tin tức truyền đến đều là chiến bại.
Dần dà.
Bọn họ không còn ôm hi vọng đối với tương lai, chỉ mong có thể sống ngày nào hay ngày nấy.
Nhưng.
Đột nhiên truyền đến tin tức thắng lợi để tư duy bọn họ gần như chết lặng nhất thời như bị chập mạch, sửng sốt nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần.
- Là thật?
- Chúng ta không nghe lầm chứ?
Rất nhiều dân chúng phổ thông mê mang lên tiếng hỏi, binh lính báo tin lần nữa nhấn mạnh đây là thật, bọn họ mới lệ nóng doanh tròng mà hoan hô.
Thắng một trận.
Bọn họ đã chờ thật lâu rồi, điều này để bọn họ lần nữa sinh ra hi vọng tiếp tục sinh tồn.
Vân Phi Dương cũng không ngờ một thắng lợi phổ thông lại làm cho bách tính Đông Vực điên cuồng như thế.
Giờ phút này, hắn dẫn theo trăm Trận Pháp đại sư bố trí đại hình phòng ngự trận xung quanh Quân Linh Thành.
Gần như chín thành cương thổ Tinh Thần đại lục bị Ma Linh chiếm lĩnh, muốn tiêu diệt từng cái khẳng định rất lâu, nhất định phải bố trí phòng ngự trận để bảo hộ khu vực của mình.
Trọn vẹn một ngày.
Ánh sáng của phòng ngự đại trận cường đại cùng loại với Thiết Cốt Thành xuất hiện bao phủ toàn bộ Quân Linh Thành.
Bọn người Lý Nhược Phong mắt thấy lưu quang dưới ánh mặt trời chiếu rọi dần dần ảm đạm, từng tên lộ ra thần sắc ngốc trệ.
Nguyên lai, người chỉ huy không có tu vi này lại là đỉnh phong Trận Đạo thiên tài, vậy mà có thể bố trí ra một đại trận pháp bao phủ cả tòa thành!
Vân Phi Dương vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, tu vi không bại lộ ra ngoài, để bọn hắn thủy chung cho rằng hắn là người bình thường.
Sau khi bố trí thành công Tụ Quang Phòng Ngự Trận.
Vân Phi Dương thu 50 ngàn binh lính vào Phi Dương đại lục, chỉ còn các Trận Pháp Sư sót lại phụ trách bảo trì đại trận.
Như thế, Quân Linh Thành to đùng không có binh lính trấn thủ, lộ ra vẻ trống rỗng.
Lý Nhược Phong rất khó hiểu.
Nhưng vẫn không có mở miệng hỏi, dù sao tòa thành trì này đã giao cho người ta, chỉ cần không bị công phá, vạn sự đều tốt đẹp.
Sau khi bố trí xong xuôi.
Vân Phi Dương đi lên cổng thành.
Long Chấn Vũ và bọn người Độc Cô Cần đang ngồi xếp bằng điều tức, linh khí yếu ớt ngưng tụ quanh thân.
Hôm qua.
Bọn họ lần đầu tiên giao thủ cùng Ma Linh cường đại, tuy đánh lui nhưng hao phí không ít linh lực, bây giờ đang hấp thu tiếp tế.
"Ai."
Mạc Văn Hiên mở mắt ra, thở dài nói:
- Linh khí nơi này quá yếu, muốn triệt để khôi phục cần ít nhất phải ba ngày nữa.
Long Chấn Vũ cùng Độc Cô Cần bất đắc dĩ lắc đầu.
Tại Vạn Thế Đại Lục, nhiều nhất một ngày đã có thể triệt để khôi phục, ở chỗ này lại cần ba ngày.
Không còn cách nào.
Linh khí Tinh Thần đại lục quá yếu.
Đúng là như thế, cường giả đạt tới Thánh cấp vẻn vẹn chỉ có bảy tám người.
Linh khí càng mạnh, võ giả cảnh giới cao càng nhiều, ngược lại, linh khí càng yếu, võ giả muốn đột phá cảnh giới cao phi thường khó khăn.
Vân Phi Dương nói:
- Ta đã bố trí một tòa Tụ Linh Trận, các ngươi có thể vào đó mà hấp thu.
Ba người Long Chấn Vũ nghe vậy, lúc này không do dự, đi xuống thành lâu.
Khi bọn họ tiến vào Tụ Linh Trận trong giáo trường, nhất thời cảm nhận được linh khí có trình độ mạnh hơn ngoại giới gấp ba lần.
Mạc Văn Hiên nói:
- Linh khí chỗ này ngang hàng với Vạn Thế Đại Lục, chúng ta có thể khôi phục nhanh hơn.
- Không sai.
Độc Cô Cần gật đầu.
Ba người bắt đầu hấp thu, tiếp tế linh khí bị hao tổn.
Tuổi trẻ tuấn kiệt Vạn Thế Đại Lục theo thứ tự tiến vào Tụ Linh Trận hấp thu linh khí.
Tại Phi Dương đại lục, mấy người La Mục trải qua trận chiến hôm qua cũng đang hấp thu linh khí.
Không.
Xác thực mà nói.
Bọn họ xếp bằng bên trong Tụ Linh Trận để tu luyện, bởi vì linh khí bị hao tổn sau khi tiến vào đại lục không bao lâu đã tiếp tế hoàn tất.
Trình độ linh khí Vạn Thế Đại Lục mạnh hơn Tinh Thần đại lục gấp ba lần, cường độ linh khí một phương thế giới này của Vân Phi Dương còn mạnh hơn mười lần Vạn Thế Đại Lục!
"Haha!"
Diệp Nam Tu ngồi xếp bằng trên đồng cỏ, hưng phấn nói:
- Con mẹ nó, thoải mái quá!
Hắc Mao nói:
- Tu ca, nếu chúng ta một mực tu luyện trong đây, đừng nói đột phá Vũ Vương, đột phá Vũ Hoàng cũng có hi vọng nha!
- Khoan đã!
Đột nhiên, Diệp Nam Tu hưng phấn hô to:
- Ta có dấu hiệu đột phá Vũ Vương!
- Không phải chứ?
Hắc Mao cùng Khúc Vãn Ca không khỏi hâm mộ.
Những năm gần đây, bọn họ một mực tu luyện trong Tụ Linh trọng lực Trận ở Đông Lăng Quận, tu vi đều đến Vũ Sư đỉnh phong.
- Kỳ quái.
Diệp Nam Tu buồn bực nói:
- Rõ ràng có dấu hiệu đột phá, làm sao còn không tấn cấp?
Vân Phi Dương xuất hiện trước người hắn, cười nói:
- Bởi vì trong thế giới này của ta không thể đột phá đại cảnh giới.
- A?
Diệp Nam Tu đau khổ nói:
- Phi Dương ca, vậy làm sao bây giờ?
- Ra ngoài.
Vân Phi Dương khẽ động Linh Niệm, Diệp Nam Tu trở về Tinh Thần đại lục.
Tên này vừa mới vừa xuất hiện, bàng bạc thuần linh lực bạo phát, hiển nhiên có dấu hiệu đột phá cảnh giới.
Khí lãng ngoại phóng kéo dài một khắc đồng hồ.
Đợi đến khi nội liễm, Diệp Nam Tu đã từ Vũ Tông đỉnh phong đột phá đến Vũ Vương.
Cảm thụ được lực lượng mạnh mẽ hơn trước lưu động trong tĩnh mạch, hắn hưng phấn cười to:
- Ha ha ha, lão tử cũng có một ngày đột phá Vũ Vương!
Bọn người Long Chấn Vũ mới đi ra từ Tụ Linh Trận thấy Diệp Nam Tu đột phá, khóe miệng nhất thời co quắp.
Tên này rất được.
Vị diện có linh khí kém như thế mà vẫn có thể đột phá đến Vũ Vương.
Mấy tên thiên tài đứng đầu này thật bi kịch, bọn họ ở bên trong Tụ Linh Trận hưởng thụ linh khí trình độ tiếp cận Vạn Thế Đại Lục đã vừa lòng thỏa ý.
Nhưng.
Bọn người Diệp Nam Tu lại hưởng thụ linh khí mạnh hơn Vạn Thế Đại Lục gấp mười lần, chênh lệch thực quá lớn!