Cảm tình của Gia Cát Cẩm đối với Vân Phi Dương đến từ cứu giúp mười hai ngàn năm trước.
Nàng đã từng rất mông lung đối với phần tình cảm này, khi trở thành Chiến Tranh Chi Thần lần nữa gặp hắn, chỉ có thể thông qua Thần Khôi yên lặng quan sát nam nhân kia.
Khi đó, Gia Cát Cẩm cũng không biết địa vị Vân Phi Dương trong lòng nàng trọng yếu bao nhiêu.
Cho đến khi Đế Quân Thiên ra lệnh.
Nàng thân bất do kỷ toàn diệt Thiên Uy Quân, sau đó tận mắt nhìn thấy hắn bị trấn áp mới cảm nhận được tư vị đau lòng.
Một đoạn thời gian rất dài sau.
Gia Cát Cẩm đều đến đỉnh núi, một người ngồi trên hòn đá thút thít, khổ lụy một hồi mới rời đi.
Về sau.
Thần Giới hạo kiếp đến.
Nàng không may mắn thoát khỏi vẫn lạc.
Lần nữa thức tỉnh đã là phàm nhân Đoan Mộc Lệ Hoa, cũng quên đi tất cả trí nhớ có quan hệ đến Vân Phi Dương.
Giống như Gia Cát Cẩm suy đoán.
Có lẽ mình trốn tránh không dám nghĩ đến nam nhân mình quan tâm nhất đã từng bị mình tham gia trấn áp qua.
Đáng tiếc.
Trí nhớ này cuối cùng vẫn xuất hiện.
Lần nữa nhìn thấy nam nhân kia, Gia Cát Cẩm mừng rỡ cũng có tự trách, nhiều loại tâm tình đan xen nhau.
Vạn năm trước bỏ lỡ một lần, mấy trăm năm tiếp theo sống trong tự trách cùng thống khổ, kiếp này nguyện dùng hết thảy chuộc lại sai lầm.
Tâm tính Gia Cát Cẩm đại khái là vậy, cho nên mới có một màn xuân quang mập mờ thế này.
Đây là bạo phát của tình cảm áp chế hơn một vạn năm, là thể hiện của việc có không giữ mất đừng tìm như thế gian từng nói.
Còn Vân Phi Dương cũng giãy dụa trong lòng thật lâu cuối cùng mới thỏa hiệp. Dù sao, đối mặt với tình huống này, nam nhân nào cũng không chịu nổi.
Một lúc lâu sau.
Gia Cát Cẩm lần nữa mặc chiến giáp vào, ửng hồng trên gương mặt đã phai mờ, chỉ có nước mắt trong suốt vẫn đang trên khóe mắt, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
- Vân Phi Dương.
Nàng xoay người, sửa sang tóc xanh tán loạn, hít sâu một hơi, nói:
- Ta sẽ làm tốt việc của mình, không yêu cầu danh phận gì cả.
Nàng sẽ thi triển hết tài năng của mình phụ tá hắn, thanh trừ Ma Linh Tinh Thần đại lục.
Lúc trí nhớ chưa khôi phục.
Nàng cho rằng theo nam nhân này thì nàng có thể thi triển ra hết tài năng của mình.
Sau khi trí nhớ khôi phục mới hiểu được, nàng sẽ tận tình giúp hắn cũng không cần bất kỳ lý do gì.
- Không cần nghỉ ngơi à?
Vân Phi Dương hỏi.
- Ta còn phải ghi nhớ địa đồ của Tinh Thần đại lục đây.
Gia Cát Cẩm vừa đi một bước, thân thể nhẹ run, hai chân giống như không có khí lực, cảm thấy còn hơi đau, nàng cắn răng, chịu đựng sự không thoải mái đi ra khỏi phòng.
- Nữ nhân này...
Vân Phi Dương lắc đầu, chợt đứng dậy.
Gia Cát Cẩm nắm hai tay trên bàn, chắc do không thoải mái nên nàng không thể ngưng tụ tâm thần quan sát địa đồ.
Lần đầu tiên của nữ hài thường sẽ có chút thống khổ hoặc nhiều hoặc ít.
Gia Cát Cẩm biết Vân Phi Dương từ phòng ngủ đi ra, nỗ lực để mình biểu hiện bình thường.
Đột nhiên, nàng cảm giác mình bị nâng lên, sau đó tựa người vào trong ngực Vân Phi Dương.
Hắn ôm nàng, nói:
- Nghỉ ngơi thật tốt, chuyện gì cũng không cần làm.
Nói rồi ôm Gia Cát Cẩm trở về phòng ngủ cũng tháo bỏ khải giáp xuống, thả nàng vào trong chăn.
- Ta đi đây.
Vân Phi Dương quay người rời đi.
- Chờ một chút!
Gia Cát Cẩm vội hô.
Vân Phi Dương ngừng chân, nàng nắm chặt chăn mền, yếu ớt nói:
- Huynh có tha thứ ta không?
Vân Phi Dương xoay người, nhìn nàng nói:
- Muội không phải đã nói Chiến Tranh Chi Thần đã chết rồi à?
Gia Cát Cẩm khẽ giật mình, vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc, nói:
- Đúng đúng, nàng đã chết!
Vân Phi Dương nói:
- Nghỉ ngơi cho tốt, không nên suy nghĩ bậy bạ, qua mấy ngày nữa sẽ tấn công Triều Dương Thành.
- Vâng.
Gia Cát Cẩm nhẹ nhàng ứng một tiếng, sau đó kéo chăn mền bịt kín đầu, nhớ tới sự việc vừa trải qua, gương mặt truyền đến cảm giác nóng bỏng.
Tâm lý còn đang nói thầm:
- Gia Cát Cẩm ơi là Gia Cát Cẩm, ngươi vừa rồi quá không biết xấu hổ rồi.
- Chí ít có năm Vũ Hoàng?
Trong cung điện tối tăm, nam tử tà khí tự xưng Ma Tôn ngồi trên chủ vị, cười nói:
- Xem ra, nhân loại võ giả đến trợ giúp rất có thực lực.
Phó Lan Khâm quỳ một chân trên đất, nói:
- Ma Tôn đại nhân, là thuộc hạ vô năng.
Một Linh Hoàng đứng bên cạnh cười lạnh cất lời:
- Phó Lan Khâm, thực lực ngươi cũng chỉ như thế.
Người này tên Địch Ba, một trong thập đại Linh Hoàng dưới trướng Ma Tôn, thực lực mạnh hơn Phó Lan Khâm.
- Đúng thế.
Một Linh Hoàng nữ tính xinh đẹp, hai tay ôm ngực, thản nhiên phụ họa theo:
- Ta đã nói hắn không đáng tin cậy chút nào.
Nàng tên Úc Mộc Chân.
Nữ tính duy nhất bên trong thập đại Linh Hoàng.
Phó Lan Khâm nắm chặt song quyền.
Quan hệ giữa thập đại Linh Hoàng không hòa hợp, thật vất vả mới có người xảy ra vấn đề, khẳng định phải nhiệt tình bỏ đá xuống giếng.
- A.
Ma Tôn lạnh lùng nói:
- Một lần bị đánh bại, cũng chỉ vì khinh địch, lần sau chú ý là được.
Phó Lan Khâm buông lỏng một hơi.
Chỉ cần Ma Tôn đại nhân không truy cứu, mấy tên khốn kiếp này châm ngòi thổi gió bên cạnh cũng không có vấn đề gì.
"Xoát."
Ma Tôn đứng dậy, thản nhiên nói:
- Bản tôn cần bế quan một đoạn thời gian, viện quân của những nhân loại này giao cho các ngươi xử lý, nhớ kỹ, đừng phạm sai lầm.
- Tuân mệnh.
Thập đại Linh Hoàng cung kính đáp.
Ma Tôn rời khỏi đại điện, đợi hắn rời đi, Phó Lan Khâm đứng lên, lúc này mới nâng tay gạt đi mồ hôi trên trán.
- Ai.
Úc Mộc Chân cất lời:
- Ma Tôn đại nhân quá nhân từ.
- Đúng thế.
Địch Ba cười lạnh nói tiếp:
- Ma Linh Tộc ta từ khi đến Tinh Thần đại lục chưa bao giờ bị đánh bại, nhục nhã lớn như vậy làm sao cũng phải trọng phạt mới đúng.
- Các ngươi...
Phó Lan Khâm phẫn nộ nhìn chằm chằm hai tên Linh Hoàng này, tức giận không nói nên lời.
- Được rồi!
Nhưng vào lúc này, một Linh Hoàng cao tuổi đi tới, nói:
- Đừng nói nhảm nữa, vẫn nên ngẫm lại cách giải quyết đám nhân loại viện quân kia như thế nào đi.
Lão đầu tên Đồi Tư Trí.
Đứng đầu thập đại Linh Hoàng, thực lực mạnh mẽ nhất.
Trong đại điện trước mắt chỉ có bốn người bọn họ.
Còn sáu đại Linh Hoàng khác, có ba người bị thương đang điều dưỡng, có ba người đang trấn thủ trong thành trì trọng yếu.
"Hắc hắc."
Địch Ba cười nói:
- Đám nhân loại kia giao cho Địch Ba nhất tộc ta giải quyết đi.
Đồi Tư Trí lắc đầu, nói:
- Đối phương có hơn năm Vũ Hoàng, gần trăm Vũ Vương, thực lực không thể khinh thường, như vậy đi, ba người các ngươi cùng đi.
Úc Mộc Chân bĩu môi nói:
- Đồi Tư Trí Linh Hoàng, chỉ là một đám nhân loại nhỏ yếu còn cần đến ba bộ lạc lớn bọn ta.
- Đúng thế.
Địch Ba khó chịu nói:
- Tộc nhân Địch Ba Tộc ta mạnh hơn hơn Bộc Lan nhất tộc nhiều, tự mình có thể giải quyết.
- Đánh rắm!
Phó Lan Khâm phẫn nộ quát:
- Chỉ do lão tử chủ quan, cao thủ phái đi không nhiều, nếu không thì làm sao thua trận!
- Nói hay lắm.
Địch Ba cười lạnh không thôi.
- Đừng tranh luận nữa!
Đồi Tư Trí trầm giọng lên tiếng:
- Quyết định như vậy, nếu các ngươi có dị nghị thì có thể đi tìm Ma Tôn đại nhân.
Nói đến Ma Tôn.
Ba tên Linh Hoàng lập tức trầm mặc, chợt nhìn nhau một cái, sau đó quay người rời đi, trở về chuẩn bị.
Bọn họ đang chuẩn bị.
Tại Đông Vực, Vân Phi Dương cũng đang chuẩn bị.
Hắn đã khóa chặt Triều Dương Thành.
Tính toán hắn một người đi qua, sau đó gọi ra tướng sĩ đánh bọn kia trở tay không kịp.
Gia Cát Cẩm nói:
- Tự mình hành động?
Nghỉ ngơi một ngày.
Nàng đã khôi phục lại bình thường, giờ phút này thân mặc chiến giáp, khí chất hiên ngang trước kia lại hiện ra, hoàn toàn không còn bộ dáng điềm đạm đáng yêu như hôm qua.
Vân Phi Dương nói:
- Tốt thôi.
Tự mình đi tuy thuận tiện, nhưng cũng không phải kế sách lâu dài, thân là quân nhân, nhất định phải tiếp nhận tác chiến đường dài trong các hoàn cảnh khác nhau.
Vân Phi Dương nói:
- Một trận chiến này giao cho nàng.
Gia Cát Cẩm thâm tình nhìn hắn, nói:
- Ta sẽ không để huynh thất vọng.
Vân Phi Dương cười cười, sau khi cùng nữ nhân này có tầng kia quan hệ, hắn có chút câu nệ, không dám ra giá.