Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Vân Phi Dương đưa 100 ngàn binh lính nhân loại vào Quân Linh Thành, bắt đầu chuẩn bị xuất chinh.  

             Gia Cát Cẩm triệu đám người Quan Trường Thắng vào trong quân doanh thương thảo kế hoạch tiến công.  

             Một lúc lâu sau.  

             Các Tướng quân nhao nhao lui ra, trong quân doanh chỉ còn lại có hai người Gia Cát Cẩm và Vân Phi Dương.  

             Gia Cát Cẩm lên tiếng:  

             - Huynh có ý kiến gì đối với chiến thuật ta bố trí hay không?  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Ta đã giao tất cả quân sự cho muội, đương nhiên sẽ không có ý kiến.  

             Trong lòng Gia Cát Cẩm ngòn ngọt, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài.  

             "Xoát."  

             Vân Phi Dương đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, sờ mấy sợi tóc khoác lên giáp trước ngực nàng, cười nói:  

             - Ta đang nghĩ có nên khao thưởng muội trước khi xuất chinh hay không đây.  

             Gia Cát Cẩm ngạc nhiên hỏi lại:  

             - Khao thưởng?  

             - Tới đây.  

             Vân Phi Dương nắm tay nhỏ của nàng đi ra khoi quân doanh, Gia Cát Cẩm theo phía sau, tim đập rộn lên.  

             Chẳng lẽ tên này lại để cho mình thị tẩm?  

             Nhớ tới chuyện hôm trước mình điên cuồng, trên mặt lần nữa xuất hiện cảm giác nóng bỏng, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.  

             Bất quá.  

             Để Gia Cát Cẩm ngoài ý muốn là Vân Phi Dương không dẫn nàng đi phủ Thành chủ, mà đi ra ngoài thành, đứng trên một gò núi.  

             Muốn làm ở chỗ này?  

             Hô hấp Gia Cát Cẩm dồn dập nghĩ thầm, nếu huynh ấy thật muốn như vậy, mình nên cự tuyệt hay thuận theo đây?  

             Tính toán một hồi.  

             Đã có tầng quan hệ kia, nếu như huynh ấy thật muốn làm thế, mình chỉ có thể thuận theo.  

             Thời khắc nàng còn loạn tưởng, Vân Phi Dương chỉ gò núi, nói:  

             - Đây chính là khao thưởng.  

             - Hửmm?  

             Gia Cát Cẩm nhìn theo phương vị hắn chỉ, chỉ thấy vô số Ma Linh sắp hàng chỉnh tề, số lượng khoảng 100 vạn!  

             Trên cao nhìn xuống một mảnh đen kịt, tình cảnh vô cùng hùng vĩ và rung động.  

             - Quốc sư.  

             Thác Bạt Lưu và các Linh Hoàng bay tới, bọn họ đứng trên gò núi, ngoại trừ Hạ Lan Phi đang quản lý Ma Linh Tộc trong Phi Dương đại lục, toàn bộ đều đến.  

             - Ừm.  

             Vân Phi Dương ứng tiếng sau đó nhìn qua nói với Gia Cát Cẩm:  

             - Nếu Triều Dương Thành là cứ điểm Ma Linh, binh lực khẳng định không ít, những binh lính cùng bảy Linh Hoàng này cho muội chỉ huy.  

             Gia Cát Cẩm che miệng, cả kinh hô:  

             - Nhiều như vậy?  

             Tại Thiết Cốt Thành, nàng chỉ huấn luyện mấy vạn Ma Linh, hôm nay đột nhiên xuất hiện 100 vạn để nàng có chút khó tin.  

             - Nhiều à?  

             Vân Phi Dương cười rộ lên.  

             Phi Dương đại lục còn có không ít Ma Linh cường đại đây, nếu như gọi ra toàn bộ sẽ không ít hơn Ma Linh Tinh Thần đại lục đâu.  

             Đương nhiên.  

             Không cần thiết gọi ra toàn bộ, theo Vân Phi Dương, 100 vạn Ma Linh đã đủ, bởi vì bọn hắn một mực tu luyện trong Trọng Lực Trận.  

             Cho đến hôm nay.  

             Thực lực tổng hợp của tất cả cường đại hơn thời điểm ở mảnh đất thí luyện rất nhiều!  

             Gia Cát Cẩm vui vẻ nói:  

             - Có quân đoàn Ma Linh cường đại như thế, ta có thể đánh xuống cả Tinh Thần đại lục rồi.  

             - Cái này muội nói đó.  

             Vân Phi Dương cười nói:  

             - Ta đợi tin chiến thắng từ muội.  

             - Ừm.  

             Gia Cát Cẩm trịnh trọng gật đầu.  

             Vân Phi Dương gọi ra 100 vạn Ma Linh cùng bảy Linh Hoàng cho Gia Cát Cẩm chỉ huy, điều này khiến kế hoạch bố trí trước kia cần phải thay đổi.  

             Nhưng.  

             Thời điểm bọn người Lý Nhược Phong phát hiện ngoài thành trú đóng 100 vạn Ma Linh, còn tưởng rằng địch quân đột kích, sau khi biết được bọn họ là người của Vân Phi Dương, trực tiếp ngây ngốc hơn nửa ngày.  

             Đùa à.  

             Loại tộc hung tàn như Ma Linh vậy mà thần phục nhân loại?  

             Nếu như không tận mắt nhìn thấy 100 vạn Ma Linh đóng quân ngoài thành, nghe theo Gia Cát Cẩm an bài, bọn họ quả thực không dám tưởng tượng nhân loại và Ma Linh sẽ hài hòa ở chung như thế!  

             Trâu.  

             Quá trâu rồi!  

             Lòng kính trọng của Lý Nhược Phong cùng rất nhiều võ giả Tinh Thần đại lục đối Vân Phi Dương giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt a.  

             Thoạt đầu.  

             Bọn họ còn nghĩ.  

             Lần trước tuy đánh thắng trận nhưng địch quân dù sao cũng chỉ phái Bộc Lan nhất tộc, đằng sau còn có cửu đại Linh Hoàng, nếu như điều động binh lực cường đại hơn đột kích, chắc sẽ khó có thể chống lại.  

             Cho đến lúc này, tận mắt thấy 100 vạn Ma Linh cường đại cùng bảy cường giả Linh Hoàng, bọn họ mới hiểu được cỗ lực lượng này hoàn toàn có thể chính diện giao phong với đối phương!  

             Ngọn lửa hi vọng bắt đầu cháy hừng hực trong lòng đám người Lý Nhược Phong!  

             Bên Vân Phi Dương, lực chiến đấu phi thường mạnh mẽ.  

             Vũ Hoàng cấp cường giả tính cả ba người Long Chấn Vũ, La Mục và Vân Lịch, chí ít có năm người, Linh Hoàng cũng có Phá Đa La, Thác Bạt Lưu bảy người.  

             Lực lượng đỉnh phong không kém gì thập đại Linh Hoàng bên phía Ma Tôn!  

             Còn về Vương cấp và lực lượng phía dưới Vương cấp cũng không kém bao nhiêu, không cân nhắc tới hắn, lực lượng song phương có thể nói ngang nhau.  

             Kế hoạch đã định ba ngày sau tấn công, 100 vạn Ma Linh xuất hiện, cần phải nghiêm túc phân phối, cho nên trì hoãn đến bảy ngày.  

             Vân Phi Dương giao tất cả sự việc cho Gia Cát Cẩm, khó được thời gian rảnh rỗi liền tiến về phủ Thành chủ đi tìm Mục Oanh, chuẩn bị dẫn nàng đi du ngoạn.  

             Bất quá.  

             Hắn gõ cửa nửa ngày cũng không thấy Mục Oanh trả lời, sau cùng chỉ có thể bất đắc dĩ đẩy cửa đi vào.  

             Bên trong gian phòng.  

             Mục Oanh đang ngồi xếp bằng trên giường.  

             Quanh thân xuất hiện đồ án Ngũ Hành Bát Quái, khi thì chính chuyển, khi thì đảo ngược phát ra hào quang loá mắt.  

             Vân Phi Dương ngồi xuống, yên tĩnh nhìn nàng, thầm nghĩ:  

             - Thôi diễn Ngũ Hành Bát Quái của Thần Mộ Tộc đây à.  

             "Ông."  

             Đột nhiên, đồ án Ngũ Hành Bát Quái an tĩnh lại, tiếp theo dần mờ nhạt, lúc này Mục Oanh mới mở mắt ra.  

             - Kỳ quái.  

             Nàng nỉ non:  

             - Rõ ràng có cảm ứng, tại sao thôi diễn không ra phương vị.  

             - A!  

             Mục Oanh đột nhiên quát to một tiếng, khi thấy rõ người ngồi trên ghế là Vân Phi Dương mới vỗ vỗ bộ ngực, chưa tỉnh hồn nói:  

             - Vân đại ca, huynh hù chết muội rồi!  

             - Muội đột nhiên kêu to cũng hù chết ta đây.  

             Vân Phi Dương đi tới, nói:  

             - Oanh Oanh, ta đã nói qua, dẫn muội đến Tinh Thần đại lục đi chơi, sao giờ muội lại thôi diễn Ngũ Hành Bát Quái, có phải muốn đi trộm mộ?  

             - Muội…  

             Mục Oanh cúi đầu, thấp giọng nói:  

             - Ta hi vọng dùng năng lực của mình giúp Vân đại ca tìm được càng nhiều bảo vật thôi.  

             Từ khi đạt được Ngũ Hành Chi Linh trong huyệt mộ giao cho Vân Phi Dương, để hắn rất hoan hỉ, tiểu ny tử ý thức được giá trị của chính mình.  

             Tư chất so ra kém Lâm tỷ tỷ, không có năng lực giúp Vân đại ca quản lý thành trì, nhưng ta có thể trộm mộ, có thể tìm được bảo vật chôn dưới đất!  

             Thực ra.  

             Mục Oanh rất chán ghét huyệt mộ, ghét khí tức quỷ dị âm trầm kia, nhưng vì Vân Phi Dương, vẫn gồng dũng khí lên đi xuống thăm dò.  

             Trên thực tế.  

             Cô gái này có đại ân với Vân Phi Dương.  

             Nếu như không phải nàng tìm được Ngũ Hành Chi Linh - Thần khí thu nạp Ngũ Hành này, Phi Dương đại lục hiện tại đã không thể có linh khí dồi dào như thế.  

             - Nha đầu ngốc.  

             Vân Phi Dương ngồi xuống, cười nói:  

             - Muội một mực làm bạn với ta đã là trợ giúp lớn nhất đối với ta rồi.  

             Từ khi trọng sinh đến nay, người đầu tiên hắn gặp là cô bé thiện lương đơn thuần trước mặt này, địa vị nàng trong lòng Vân Phi Dương không thể nghi ngờ là tối cao nhất.  

             Lâm Chỉ Khê và Lương Âm là mục tiêu của hắn từ lần đầu gặp nhau, cũng nghĩ hết biện pháp chinh phục các nàng.  

             Chỉ có Mục Oanh là Vân Phi Dương dụng tâm yêu thương, muốn che chở, cho nên đối đãi khác với các nàng Lâm Chỉ Khê.  

             - Vân đại ca.  

             Mục Oanh yếu ớt nói:  

             - Ta phát hiện một cái mộ địa.  

             - Không được.  

             Vân Phi Dương quả quyết nói:  

             - Phát hiện cũng không thể đi.  

             - Nhưng…  

             Mục Oanh ngưng trọng nói:  

             - Mộ địa này rất lớn, bên trong nhất định có cất giấu rất nhiều bảo vật!  

             "Ách?"  

             Vân Phi Dương hỏi lại:  

             - Ở đâu?  

             Tên này động tâm.  

             Mục Oanh lắc đầu, đau khổ nói:  

             - Muội không suy tính ra, bất quá có thể khẳng định, mộ địa này trong Tinh Thần đại lục, mà có thể còn lớn hơn Vũ Hoàng lăng gấp đôi!  

             Vân Phi Dương ngạc nhiên.  

             Còn lớn hơn lăng mộ Tiêu Dao Hoàng?  

             Chẳng lẽ là Thánh cấp, thậm chí là mộ địa cường giả Thần cấp?  

             
 

Advertisement
';
Advertisement