Mục Oanh hình dung nó còn lớn hơn lăng mộ Tiêu Dao Hoàng, điều này khiến Vân Phi Dương động tâm.
Chẳng lẽ.
Tinh Thần đại lục hạ cấp này ẩn giấu mộ huyệt của một đại năng không muốn người biết? Bên trong có cất giấu chí bảo hay không?
Đáng tiếc.
Tuy Mục Oanh cảm ứng được tồn tại của đại mộ nhưng thủy chung không cách nào thôi diễn ra phương vị.
Vân Phi Dương hỏi lại:
- Có khu vực đại khái hay không?
Mục Oanh đáp:
- Phía Tây.
- Đi thôi.
Vân Phi Dương nói:
- Ta dẫn muội đi.
Hắn tuyệt không cho phép Mục Oanh một mình thăm dò mộ địa, nếu có hắn đi cùng thì không cần lo lắng.
Trong quân doanh.
Gia Cát Cẩm ngạc nhiên hỏi:
- Huynh muốn ra ngoài?
- Ừm.
Vân Phi Dương nói:
- Việc sau đó giao cho muội.
Gia Cát Cẩm hỏi tiếp:
- Ra ngoài bao lâu?
- Khó mà nói.
Mục Oanh chỉ phán đoán ra phía Tây, dẫn nàng đi tìm chắc cần thời gian rất lâu.
- Nếu như đầu mục Ma Tôn kia xuất hiện.
Gia Cát Cẩm lo lắng nói.
Nếu như là chiến tranh thông thường thì không quan trọng, chỉ sợ Ma Tôn tự thân xuất thủ, khi đó chỉ sợ rất khó giải quyết.
- Không biết nữa.
Vân Phi Dương nói:
- Người này nhất định do sử dụng một loại chí bảo nào đó nên đang ở vào trạng thái hư nhược cực độ, nếu không sẽ không biến mất lâu như thế đâu.
- Mà.
Vân Phi Dương nói tiếp:
- Theo lời Lý Nhược Phong nói, Ma Linh công chiếm Tinh Thần đại lục, Ma Tôn chỉ phụ trách giải quyết Vũ Thánh, không có tham dự công thành chiến. Xem ra, người này tràn ngập tự tin đối đại quân Ma Linh của mình, hẳn sẽ không chủ động xuất thủ.
Gia Cát Cẩm kinh ngạc nhìn hắn.
Nếu như nàng không biết tên này vừa tới Tinh Thần đại lục, chưa từng thấy qua Ma Tôn, có thể sẽ hoài nghi hai người quen biết đã lâu, là lão đối thủ của nhau.
- Tốt thôi.
Gia Cát Cẩm nói:
- Ta sẽ giúp huynh đánh hạ Triêu Dương Thành.
- Đi đây.
Vân Phi Dương phất phất tay với nàng, dẫn theo Mục Oanh ra khỏi quân doanh.
Gia Cát Cẩm đưa mắt nhìn hai người rời đi, trong ánh mắt hiện ra vẻ thất lạc, nàng hy vọng dường nào, nam nhân kia có thể nắm tay nàng phiêu lưu giống như Mục Oanh bây giờ vậy.
Năm đó hại nhiều huynh đệ của hắn, kiếp này được tha thứ, mình còn chưa biết đủ sao?
Gia Cát Cẩm rất thỏa mãn.
Nàng không hy vọng xa vời gì đến việc Vân Phi Dương có thể xem mình như nữ nhân hắn yêu thích, chỉ hy vọng yên lặng thủ hộ bên người, dùng năng lực để giúp đỡ hắn.
Vân Phi Dương ra khỏi quân doanh, Linh Niệm khẽ động, Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ cùng Thần Thần xuất hiện bên ngoài trại lính.
Hai khế ước thú ở trong Phi Dương đại lục đột nhiên được gọi ra, nhất thời hưng phấn không thôi.
- A Nông!
Thần Thần mở miệng nói:
- Ta đột phá đến lục phẩm trung cấp rồi!
- Nhanh như vậy?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Thần Thần cười nói:
- Còn không phải nhờ linh khí bên trong Phi Dương thế giới cao hơn Vạn Thế Đại Lục à, nếu không ta cũng không đột phát nhanh như thế đâu.
Vân Phi Dương sờ đầu nàng, cười nói:
- Cố lên, tranh thủ sớm ngày đột phá thất phẩm!
Thần Thần gật đầu, chợt ngoắc ngoắc tay, cười nói:
- A Nông, muốn làm ảo thuật cho người xem hay không?
Mục Oanh vui vẻ hỏi lại:
- Vân đại ca, Thần Thần còn biết làm ảo thuật?
"Ách "
Vân Phi Dương nhất thời có chút cứng ngắc. Hắn biết, ảo thuật trong lời Thần Thần nói là biến thành một mỹ nữ gợi cảm như lần trước.
Loại chuyện này không thể lộ ra, làm cho một mình ta xem thì có thể, tiểu Oanh Oanh đơn thuần cũng không cần phải xem đâu.
- Oanh Oanh.
Thần Thần nhảy qua, chắp tay sau lưng cười nói:
- Ảo thuật của ta chỉ có Vân đại ca của tỷ yêu thích thôi.
- Ảo thuật gì thế?
Mục Oanh mong đợi hỏi:
- Muội bây giờ có thể làm không?
- Có thể…
Thần Thần còn chưa nói xong.
Vân Phi Dương đã vội che miệng nàng lại nói.
- Chúng ta còn có chính sự cần làm.
Nói rồi nhấc Thần Thần đưa đến lưng hổ, sau đó ôm Mục Oanh vào lòng, mệnh Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ đi về phía Tây.
- Vân thành chủ đi đâu thế?
- Đánh nhau tới nơi rồi mà còn rời đi, tác chiến thế nào đây?
Lý Nhược Phong biết Vân Phi Dương rời đi không khỏi sụp đổ, tên này là thống soái của Quân viện binh, đại chiến chưa diễn ra mà người đã chạy mất, thế còn đánh đấm gì nữa.
Diệp Nam Tu lên tiếng:
- Phi Dương ca có ở đây hay không cũng không quan trọng.
- Là sao?
Lý Nhược Phong mờ mịt.
Diệp Nam Tu cười đáp:
- Bởi vì Gia Cát tướng quân mới là chỉ huy của lần tấn công này.
- Nữ nhân kia?
Lý Nhược Phong bật thốt:
- Được hay không đó?
Hành quân tác chiến bình thường đều là đàn ông đảm nhận, còn chưa từng thấy nữ nhân có thể chỉ huy tác chiến nha.
Cách nghĩ như Lý Nhược Phong cũng giống mấy người Diệp Nam Tu từng nghĩ tới lúc trước, nhưng sau khi giao chiến cùng liên minh các quận, bọn họ mới hiểu rõ nữ nhân này đáng sợ bực nào!
Ngày thứ ba.
Gia Cát Cẩm tuyên bố xuất chinh.
Lấy Diệp Nam Tu cầm đầu Thiết Huyết Tiên Phong Doanh, cưỡi hổ thú ra khỏi thành đầu tiên. Sau đó, 500 ngàn Ma Linh cùng năm Linh Hoàng đi theo.
Trải qua mấy ngày tìm hiểu.
Gia Cát Cẩm đã xác định, Triêu Dương Thành thật có Ma Linh đóng giữ, binh lực khoảng chừng hai mươi vạn.
Ngay từ đầu.
Nàng tính phái ra binh lực giống nhau để tấn công.
Nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại vẫn nên lấy thực lực tuyệt đối nhanh chóng nghiền ép qua, lỡ đối phương có viện quân thì sẽ không hay.
Gia Cát Cẩm phái ra 500 ngàn Ma Linh vô cùng sáng suốt, bởi vì đám Địch Ba, Phó Lan Khâm đều suất lĩnh quân đội của mình tiến về Triêu Dương Thành.
Tính cả binh lính trong nội thành, số lượng cũng nằm trong khoảng 500 ngàn.
Trận chiến Triêu Dương Thành này nhất định sẽ là một chiến dịch đại quy mô, ai thua ai thắng thì phải xem bản lĩnh của người chỉ huy rồi.
Lại nói Vân Phi Dương, qua ba ngày đi đường rốt cục đi vào Tây Vực, ngừng lại trong một tòa thành trì.
Thành tường vỡ vụn không chịu nổi, vô số hài cốt nhân loại nằm lộn xộn trên đường phố, trên không ngưng tụ khí tức âm trầm, có vẻ khủng bố đáng sợ.
Thành trì dạng này.
Vân Phi Dương đi trên đường thấy qua mấy tòa, quả thực là sinh linh đồ thán, thây ngang khắp đồng.
- Những Ma Linh được tên Ma Tôn kia thống lĩnh quả thực là ác ma.
Ánh mắt Vân Phi Dương lấp lóe vẻ lạnh lùng.
Ma Linh Tộc và nhân loại bởi vì mảnh đất thí luyện trở nhanh địch nhân sinh tử của nhau, nhưng sau khi rời khỏi nơi đó, cừu hận sẽ nhạt dần.
Bây giờ lại xảy ra việc tàn ác như thế tại Tinh Thần đại lục khẳng định có quan hệ với gia hỏa tự xưng Ma Tôn kia.
Cho nên.
Lần này tới Tinh Thần đại lục, nhất định phải làm thịt tên ác ma này.
"Ô ô —— "
Đột nhiên, từng đợt gió lạnh từ thổi bên ngoài tới vang lên tiếng quỷ khóc sói tru.
- Hửmm?
Vân Phi Dương xoay người.
Chỉ thấy ngoài cửa thành, mấy chục tên Ma Linh đang nghênh ngang đi tới, hắn nhanh chóng kéo Mục Oanh nấp qua một bên.
- Heard.
Một tên Ma Linh đi trên đường phố rách rưới, đá văng bạch cốt dưới chân, oán giận nói:
- Nhân loại trong tòa thành này đã bị giết hết, còn tới đây làm gì?
- Không phải do mệnh lệnh bên trên bảo không thể bỏ qua cho bất kỳ một tên nhân loại nào à.
Ma Linh tên Heard không kiên nhẫn đáp.
- Ai.
Một Ma Linh khác nói:
- Tùy tiện đi loanh quanh là được, đã tới đây rất nhiều lần, không có nhân loại nào còn sống đâu.
- Tụi bây.
Heard hô:
- Đi xung quanh nhìn xem.
- Vâng!
Hơn mười Ma Linh dò xét trên đường phố, chỉ tùy tiện quét mắt nhìn một vòng, sau đó tập hợp lại cùng nhau.
- Tốt, công việc kết thúc.
Hoàn thành nhiệm vụ phía trên bàn giao, Heard định trở về. Bất quá, vừa đi hai bước, thần sắc hắn đột nhiên ngốc trệ.
Cửa thành.
Một nam tử nhân loại đang nắm tay một nữ tử nhân loại đứng đó.
- Ai nha!
Heard ngạc nhiên hô to:
- Quả nhiên có người sống sót!