Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Mấy chục tên Ma Linh lúc này xông lại vây quanh Vân Phi Dương và Mục Oanh, trong ánh mắt hiện ra sát ý hung tàn.  

             - Tiểu tử, ngươi không hảo hảo trốn tránh mà lại chạy ra đây, thật muốn chết.  

             Heard âm u cười rộ lên.  

             - Hửm?  

             Ánh mắt hắn dời qua người Mục Oanh, nhất thời xoa tay, cười nói:  

             - Dáng dấp cô nàng nhân loại này không tệ, da mịn thịt mềm, có thể dùng để ta phát tiết một phen.  

             Quả nhiên.  

             Thẩm mỹ Ma Linh Tộc vẫn rất tốt. Bất quá, câu nói này của hắn khiến ánh mắt Vân Phi Dương lóe ra sát cơ âm u.  

             Mẹ mày.  

             Dám đùa bỡn nữ nhân của ta!  

             Hắn nhếch miệng lên hiện ra mỉm cười.  

             Nụ cười mỉm cười nhìn qua như vô hại, kì thực phi thường khủng bố. Tay phải hắn nhẹ nhàng giơ lên, từng đạo kiếm khí sắc bén xuất hiện.  

             - Hả?  

             Heard nhất thời cảnh giác.  

             Ma Linh bên hắn cảm thấy không ổn, nhao nhao phóng xuất Ma khí.  

             "Vù vù —— "  

             Đột nhiên, kiếm khí bay đến.  

             "Phốc xích!"  

             "Phốc xích!"  

             Trong khoảnh khắc, Ma Linh vây xung quanh bị các đạo kiếm khí vạch phá cuốn họng, chết không thể chết thêm, toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt.  

             Heard đại biến.  

             Mẹ ta ơi, nhân loại này chỉ vung tay lên đã miểu sát đồng bạn của mình, quá mạnh rồi!  

             "Ba."  

             Vân Phi Dương vươn tay đặt trên đầu hắn, cuồng bạo Linh Niệm tràn vào Thức Hải, từng màn trí nhớ bị thu lấy.  

             - A!  

             Heard thống khổ hét thảm nhưng không thể phản kháng, cuối cùng bị rút lấy toàn bộ trí nhớ, như bùn nhão ngã trên mặt đất, chết không thể chết thêm.  

             Nếu như hắn có quyền lợi lựa chọn tử vong, chắc sẽ hi vọng chết như đồng bạn của mình, bị một kiếm giải quyết, mà không phải chịu đựng thống khổ khi trí nhớ rút ra.  

             Nhưng.  

             Hắn không có cơ hội lựa chọn vì dùng ngôn ngữ vũ nhục Mục Oanh, Vân Phi Dương sẽ không để cho hắn chết một cách dễ dàng.  

             - Chúng ta đi thôi.  

             Vân Phi Dương dẫn theo Mục Oanh rời đi.  

             Hai người rời đi không bao lâu, Địa Hỏa bao phủ tòa thành trì này, oán khí và Ma khí ngưng tụ trên không bị xua tan triệt để.  

             Vân Phi Dương dẫn Mục Oanh đi vào sơn lâm cách ngoài thành không xa, tìm đến một hang động trong ngọn núi.  

             Nhớ tới một màn vừa rồi, Mục Oanh kinh ngạc hỏi:  

             - Vân đại ca, huynh cũng không vung kiếm sao có thể hình thành kiếm khí thế?  

             Vân Phi Dương cười đáp:  

             - Bởi vì ta là Kiếm Hoàng.  

             Thực ra.  

             Hắn cũng không nói thật.  

             Sở dĩ không sử dụng kiếm mà có thể hình thành kiếm khí chủ yếu là do kiếm vũ Song Hạch hòa làm một thể.  

             Mục Oanh sùng bái nói:  

             - Vân đại ca thật lợi hại!  

             - Đúng rồi.  

             Vân Phi Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, điều động Linh Niệm lấy ra một tòa linh lung tiểu tháp từ không gian giới chỉ, nói:  

             - Oanh Oanh, đến đây, nhận chủ lục phẩm chí bảo này đi.  

             - A?  

             Mục Oanh cả kinh.  

             - Lục phẩm?  

             Tiểu nha đầu tu luyện võ đạo nhiều năm, lại là hậu nhân Thần Mộ Tộc, thường xuyên tiến vào mộ huyệt tìm kiếm bảo vật, tự nhiên hiểu rõ lục phẩm có thể so với Hoàng Cấp!  

             Vân Phi Dương thu được món bảo vật này từ trong tay Tô Hành Lập, đã sớm muốn giao nó cho Mục Oanh.  

             Thực lực tiểu ny tử quá yếu, có kiện lục phẩm chí bảo này phòng thân sẽ an toàn hơn một chút, mình cũng có thể yên tâm một hai.  

             - Đây.  

             Vân Phi Dương kéo tay nàng dán lên Lục Hợp Tháp, nói:  

             - Chuyên chú tâm thần phóng thích linh khí để câu thông nào.  

             Mục Oanh nói:  

             - Vân đại ca, bảo vật tốt như vậy, huynh nên giữ lấy tự dùng đi.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Nghe lời, nhanh nhận chủ nào.  

             - Vâng.  

             Mục Oanh không chối từ nữa, tâm thần hợp nhất, Linh Niệm dung nhập vào tiểu tháp, chắc do chỉ có tu vi Vũ Vương sơ kỳ, không có cách thẩm thấu vào được.  

             - Vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, cưỡng ép đột phá vào trong.  

             Vân Phi Dương bên cạnh nhắc nhở.  

             Mục Oanh vội vàng thi triển Nghịch Thiên Quyết, lần nữa điều động Linh Niệm thẩm thấu, tuy vẫn bị cản trở, nhưng ít ra có dấu hiệu rung chuyển.  

             - Tiếp tục.  

             Vân Phi Dương chỉ đạo.  

             Mục Oanh bắt đầu không ngừng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, không ngừng phóng thích Linh Niệm, cuối cùng, sau một khắc đồng hồ, thành công lạc ấn Linh Niệm vào trong tháp.  

             "Ông."  

             Sau khi Lục Hợp Tháp nhận chủ phát ra lưu quang nhàn nhạt, được Mục Oanh điều khiển, lơ lửng trước người nàng.  

             Nàng hưng phấn hô to:  

             - Vân đại ca, muội thành công rồi!  

             - Không tệ, không tệ.  

             Vân Phi Dương xoa khuôn mặt của nàng, nói:  

             - Nhanh hơn ta tưởng tượng nhiều.  

             - Được rồi.  

             Hắn nói tiếp:  

             - Hiện tại chúng ta đang ở Tây Vực, muội cảm ngộ một chút xem có thể thôi diễn ra vị trí của đại mộ hay không?  

             - Vâng.  

             Mục Oanh biến nhỏ Lục Hợp Tháp thành mấy tấc, giấu vào trong người, sau đó ngồi xếp bằng xuống, vận chuyển Thôi Diễn chi Thuật đặc thù của Thần Mộ tộc.  

             "Hưu!"  

             Thuộc tính đại biểu Ngũ Hành Bát Quái hiện lên quanh thân tản mát ra lưu quang yếu ớt, khi Mục Oanh ngày càng đầu nhập, ánh sáng càng mãnh liệt.  

             Vân Phi Dương ngồi xuống.  

             Bắt đầu đọc các trí nhớ trong thức hải của tên Heard mình mới thu được, cũng biết bên ngoài vài trăm dặm có một tòa thành tên Thái Dương Thành, trong đó trú đóng 50 ngàn Ma Linh.  

             Thành trì dạng này tại Tây Vực có bốn năm cái, Ma Linh bên trong khoảng chừng mấy vạn.  

             Vân Phi Dương thầm nghĩ:  

             - Nên giải quyết bọn chúng hay không?  

             Mục đích chính yếu nhất khi đi vào Tinh Thần đại lục chính là giải quyết Ma Linh đang quấy rối nhân loại.  

             - Oanh Oanh thôi diễn vị trí cần rất nhiêu thời gian, không bằng thừa dịp này đi qua giải quyết bọn hắn.  

             Cuối cùng.  

             Vân Phi Dương đứng lên gọi Thần Thần ra cùng Tật Phong Kiếm Xỉ Hổ ra, căn dặn chúng giữ vững sơn động, bảo hộ Mục Oanh, sau đó bố trí một tòa trận pháp ngăn cách rồi mới tiến về Thái Dương Thành.  

             Một khắc đồng hồ sau.  

             Vân Phi Dương đi vào vị trí cách Thái Dương Thành hai trăm dặm, Linh Niệm bao phủ phát hiện Ma Linh trong đó chỉ có 30 ngàn.  

             - Chắc còn rất nhiều đám ra ngoài tìm kiếm nhân loại may mắn còn sống sót, chờ bọn hắn trở về rồi diệt luôn một thể.  

             Hai canh giờ sau.  

             Lần lượt có Ma Linh hợp thành đội trở về, thậm chí một tên trong số đó còn mang theo một hài đồng 8, 9 tuổi, hiển nhiên phát hiện ra người còn sống.  

             - Mẹ kiếp.  

             Một tướng quân Ma Linh sau khi điểm danh, cả giận hô to:  

             - Tên Heard này rời đi lâu như vậy, sao còn chưa trở lại?!  

             - Tướng quân!  

             Một tên Ma Linh nói:  

             - Chắc đám người kia lại trốn đi đâu chơi rồi.  

             Tên Tướng quân lạnh lùng nói:  

             - Đợi tiểu tử kia trở về, ta nhất định trừng trị thích đáng.  

             Về không được.  

             Heard đã sớm chết.  

             Tướng quân cất bước đi đến trước mặt hài đồng mà thủ hạ vừa mới mang đến, giơ lên cây roi lên muốn đánh xuống.  

             Thời điểm bực bội, xả giận trên người tên tiểu tử nhân loại mới bắt được này là thích hợp nhất.  

             "Xoát!"  

             Nhưng vào lúc này, Vân Phi Dương bay tới, hắn đứng trước mặt hài đồng, tiếp được cây roi, nhẹ nhàng dùng lực kéo một cái để Ma Linh đầu mục bay ra ngoài.  

             Sau lưng, hài đồng suy yếu nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Phi Dương, trong lòng hiện ra hi vọng sống sót.  

             - Mẹ mày!  

             Tướng quân chật vật từ dưới đất bò dậy, thấy một nhân loại trưởng thành, khẽ giật mình, chợt cả giận quát to:  

             - Giết hắn!  

             "Xoát xoát!"  

             Mấy vạn Ma Linh đóng giữ thành trì nhao nhao đứng lên, ánh mắt đồng loạt khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, sau đó lần lượt phóng tới.  

             - Một đám rác rưởi.  

             Vân Phi Dương nhàn nhạt nói một tiếng.  

             "Vù vù!"  

             Quanh thân hắn hiện ra khí thế bàng bạc, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ thành trì, đám Ma Linh vừa phóng ra nhất thời bị khí tràng ảnh hưởng, phảng phất như dừng lại, không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.  

             
 

Advertisement
';
Advertisement