Siêu Thần Yêu Nghiệt (full) - Vân Phi Dương (tác giả: Hoa Tiên Tửu)

Sau khi đạt tới Hoàng Cấp, khí tràng Vân Phi Dương càng mạnh, phóng xuất ra có thể trực tiếp áp chế võ giả đẳng cấp thấp.  

             Ma Linh nội thành chỉ có tu vi Linh Đồ, Linh Tông, đối mặt Hoàng uy cường thế, không cách nào chống lại, từng tên như đứng thẳng pho tượng.  

             Trong con ngươi bọn họ lấp lóe vẻ sợ hãi.  

             Chỉ bạo phát khí tức đã để cho mình khó có thể động đậy, thực lực nhân loại đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối giống như Linh Hoàng bên mình a!  

             Hài đồng sau lưng thấy Ma Linh không thể động đậy, tâm lý đang thầm nghĩ, đại ca này chẳng lẽ là thần tiên?  

             - Tiểu gia hỏa.  

             Vân Phi Dương xoay người, nói với nó:  

             - Ngươi không sao chứ?  

             Hài đồng đáp:  

             - Không có việc gì!  

             "Xoát."  

             Linh Niệm Vân Phi Dương khẽ động, cắt đứt dây thừng đang buộc chặt hài đồng, nói:  

             - Theo ta đi.  

             Nam đồng đứng lên.  

             Vân Phi Dương bất ngờ, bởi vì tiểu gia hỏa nhìn qua có bảy tám tuổi này vậy mà có tu vi Vũ Lực bát đoạn.  

             Vị Diện Hạ Cấp như thế mà còn có thể đột phá đến cảnh giới này, thiên tư tiểu gia hỏa không thấp nghe.  

             Mà.  

             Vừa rồi đối mặt với Ma Linh hay bây giờ được giải thoát, bên trong tròng mắt trong suốt kia chưa từng hiện ra vẻ e ngại.  

             Vân Phi Dương hỏi nó:  

             - Ngươi không sợ à?  

             - Không sợ!  

             Hài đồng nắm quyền gắt gao nhìn chằm chằm đám Ma Linh kia, cừu hận mãnh liệt.  

             Vân Phi Dương nói:  

             - Ngươi có thể đi giết bọn hắn.  

             Hài đồng nao nao, chợt nhặt thanh kiếm dưới mặt đất lên, bước từng bước một đi đến tên Tướng quân bị khống chế trước mắt.  

             Do dự một chút.  

             Hắn cuối cùng giơ kiếm lên, hung hăng đâm qua.  

             "Phốc xích."  

             Tướng quân bị Hoàng uy trói buộc, tu vi bị áp chế cuối cùng bị đâm xuyên ngực.  

             Máu tươi bay ra phúng lên mặt nam đồng, cảm nhận được máu tươi nóng hổi cùng tanh hôi, gương mặt non nớt lộ ra nụ cười thảm.  

             Phụ thân!  

             Ta rốt cục giết được một tên Ma Linh là Tướng quân chỉ huy của bọn chúng!  

             Trong tâm hài đồng còn đang hô hoán thì nước mắt đã tràn ra từ trong hốc mắt, thống khổ cùng cừu hận đã bị áp chế thật lâu nhất thời được phóng thích.  

             - Kẻ này có tư chất, có đảm lượng cũng đủ hung ác, nếu như bồi dưỡng thật tốt, tương lai rất có triển vọng.  

             Vân Phi Dương thầm nghĩ.  

             - Hửm?  

             Đột nhiên, hắn khẽ nhíu mày.  

             Trong khu vực Linh Niệm bao phủ, hắn phát hiện ngoài thành trăm dặm có một đạo hắc ảnh đang cực tốc lao đến, khí thế bạo phát chí ít đạt đến Linh Hoàng trung kỳ!  

             Trong thập đại Linh Hoàng dưới trướng Ma Tôn, có ba tên trấn thủ tại các khu vực trọng điểm, tên này là một trong số chúng - Khâu Mục Lăng Linh Hoàng, phụ trách Tây Vực.  

             Giờ phút này.  

             Hắn đang phi thân giữa bầu trời kiểm tra mỗi thành trì theo thông lệ.  

             Bất quá, thời điểm đi tới Diệu Nhật Thành, thần sắc khẽ giật mình, bởi vì hắn nhìn thấy bên trong thành lớn như vậy, một tên Ma Linh cũng không có.  

             - Chuyện gì xảy ra?  

             Khâu Mục Lăng rất khó chịu, lúc này rơi vào trong thành.  

             Sau khi đứng vững thân thể, hắn cảm giác loại khí được nhân tức sau lưng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người thanh niên cùng một tên hài đồng đang đứng đó.  

             Ánh mắt Khâu Mục Lăng âm sâm lên.  

             Chẳng lẽ.  

             Ma Linh nội thành do hai người này giải quyết hết?  

             Vân Phi Dương nhìn về phía tên Linh Hoàng kia, khóe môi nhếch lên mỉm cười, trong con ngươi lấp lóe chiến ý, từ khi đột phá Song Hoàng đến nay còn chưa có động thủ lần nào.  

             Linh Hoàng trung kỳ là một đối thủ vô cùng thích hợp.  

             Vân Phi Dương và Linh Hoàng trung kỳ từng giao thủ qua một lần, chính là Thác Bạt Lưu, dựa vào Luyện Hồn Chung trấn áp hắn, không phải thực lực chân chính.  

             Ngày hôm nay.  

             Không dựa vào chí bảo mà đánh một trận!  

             Vân Phi Dương chiến ý tràn đầy.  

             Trong mắt hài đồng sau lưng hắn rốt cục hiện ra vẻ e ngại, thân thể suy yếu nhẹ nhàng run rẩy.  

             Hắn không biết tên Khâu Mục Lăng.  

             Nhưng nhớ kỹ cái tướng mạo người này, thời điểm tấn công Diệu Nhật Thành, cũng là hắn mạt sát Thành chủ Vũ Hoàng cấp cùng vô số cường giả khác!  

             Khi đó.  

             Tiểu gia hỏa nằm trốn dưới đống thi thể, thông qua khe hở nhìn thấy Thành chủ đại nhân bị hắn trảm, thời điểm đó hắn còn phát ra tiếng cười rất âm u.  

             Một màn đáng sợ đó lưu thật sâu trong lòng hắn, sâu đến mức dù đã trở về từ cõi chết, trốn sâu trong núi rừng, mỗi đêm đều nhìn thấy ác mộng.  

             Vân Phi Dương phát giác được trong ánh mắt hài đồng hiện ra vẻ kiêng kị, cười nói:  

             - Sợ?  

             - Không có  

             Hài đồng nắm quyền, nỗ lực khống chế thân thể đang run rẩy của mình.  

             "Ông."  

             Đột nhiên, hắn cảm giác được xung quanh mình hiện ra từng đạo lưu quang, ngạc nhiên hô:  

             - Trận pháp sao?  

             "Hô —— "  

             Vào lúc này, song quyền Vân Phi Dương ngưng tụ khí kình cuồng bạo tựa như sóng biển gào thét đánh tới tên Linh Hoàng kia.  

             Khâu Mục Lăng cười lạnh.  

             Lúc này giơ bàn tay lên, Ma khí lượn lờ ngang nhiên nghênh đón.  

             "Ầm ầm!"  

             Hai người đối kháng một chiêu.  

             Khâu Mục Lăng không ngờ, thực lực người trẻ tuổi trước mặt mạnh như vậy, hắn bị đánh lui ra sau trăm trượng, đụng vào một tòa kiến trúc.  

             Hài đồng đang ở trong trận pháp không bị khí kình tác động tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương tung một quyền đánh bay tên Ma Linh đáng sợ kia, thần sắc ngốc trệ.  

             Thần tiên ca ca thật mạnh!  

             Ma Linh đến cả Thành chủ cũng đánh không lại bị hắn tung một quyền đánh bay!  

             - Tiểu gia hỏa.  

             Vân Phi Dương đưa lưng về phía hắn, nói:  

             - Nhớ kỹ, trên thế giới này không có người nào đáng sợ cả, nếu có thì chỉ có thể chứng minh, quyền đầu ngươi chưa được cứng.  

             Bóng lưng này.  

             Những lời này.  

             Khắc thật sâu trong tâm hài đồng.  

             "Ầm ầm!"  

             Khâu Mục Lăng lao ra từ trong đống kiến trúc.  

             Tuy nhìn hắn hơi chật vật, nhưng cũng không bị thương, dùng ngôn ngữ nhân loại phẫn nộ quát hỏi:  

             - Tiểu tử, ngươi là ai?!  

             Một chiêu đối bính.  

             Khâu Mục Lăng có thể xác định, thực lực người này không yếu hơn mình, điều này thật kỳ quái. Dù sao, Hoàng Cấp cường giả của Tinh Thần đại lục đã bị tàn sát hầu như không còn.  

             Cho dù có thì cũng đang tại liệu thương mới đúng!  

             Vân Phi Dương chầm chậm giơ tay lên, từng đạo kiếm khí lạnh lùng xuất hiện, đáp:  

             - Chiến Thần, Vân Phi Dương.  

             Năm chữ nói ra ẩn chứa một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ!  

             "Vù vù ——"  

             Mấy chục đạo kiếm khí bay vút đi, mỗi một kiếm đều ngưng tụ lực kình mấy ngàn trọng.  

             "Bành bành bành!"  

             Khâu Mục Lăng hóa giải từng cái, treo giữa không trung, cười lạnh nói:  

             - Chỉ là nhân loại lại dám tự xưng Chiến Thần, quả thực buồn cười!  

             - Thật sao?  

             Vân Phi Dương thản nhiên nói, chợt bay lên.  

             Xung quanh hắn, từng đạo kiếm khí xuất hiện, cả người bị cường đại kiếm ý bao phủ, khí thế khinh người!  

             Thần sắc Khâu Mục Lăng nghiêm nghị.  

             Trong một năm nay, hắn giết không ít cường giả nhân loại, nhưng lần đầu thấy được có người dưới tình huống không có kiếm, có thể ngưng tụ ra kiếm khí!  

             "Hưu —— "  

             Vào lúc này, từng đạo từng đạo Thất Luyện Kiếm Khí xẹt qua hư không, như mưa cuốn tới.  

             Mỗi một kiếm đều ẩn chứa khí tức cuồng ngạo!  

             Đây là cuồng ngạo Kiếm Đạo được Vân Phi Dương lĩnh ngộ dưới sự bồi luyện của hai thiên tài kiếm đạo, Kiếm Ý độc nhất thuộc về hắn.  

             Thời khắc đó.  

             Diệu Nhật Thành bị cuồng ngạo kiếm ý bao phủ, kiến trúc, thành tường, thạch đầu tản mát trên đường phố vỡ nát tan tành, hóa thành bột phấn.  

             Hài đồng thân trong trận pháp thấy cả một tòa thành bị kiếm khí phân mảnh, trong ánh mắt lấp lóe vẻ chấn kinh.  

             Thật đáng sợ.  

             Hắn là Thần, là Chiến Thần a!  

             - Đại Ma Phù Sinh!  

             Khâu Mục Lăng thấy thế, vung hai tay lên, Hắc Ám ma khí xuất hiện từ trong thân thể, nháy mắt tràn ngập nửa thành trì, cũng hóa thành vô số tàn ảnh nghênh đón kiếm khí đang bay tới.  

             "Ầm ầm!"  

             "Bành bành bành!"  

             Kiếm khí và ma khí chạm vào nhau, khí kình như cuồng phong bạo phát, tàn phá hết thảy trong nội thành, khắp nơi đều vỡ nát!  

             
 

Advertisement
';
Advertisement