Dưới tác động của cuồng ngạo kiếm ý của Vân Phi Dương và Ma khí cường thế của Khâu Mục Lăng, Diệu Nhật Thành nguyên bản rách nát cuối cùng hóa thành phế tích.
Bất quá.
Tồn tại duy nhất chính là trận pháp Vân Phi Dương bố trí, hài đồng ở bên trong không chỉ bình yên vô sự, mà còn thấy hết chuyện tình vừa phát sinh.
Tiểu gia hỏa bị rung động thật sâu.
Đồng thời cũng ý thức được, mình quá yếu, một ánh mắt của bọn họ đã đủ cho mình chết không có chỗ chôn.
"Oa."
Sau khi hóa giải vô số kiếm khí, Khâu Mục Lăng lơ lửng giữa không trung phun ra một ngụm máu đen, trong ánh mắt xuất hiện vẻ kiêng kị.
Này nhân loại rất mạnh, mình thi triển ra Ma Kỹ mạnh nhất mới miễn cưỡng chống được kiếm khí của hắn!
"Hưu!"
Đột nhiên, quanh thân Vân Phi Dương lần nữa ngưng tụ ra kiếm khí, mỗi một kiếm vẫn phi thường cường thế.
Lại tới?
Khâu Mục Lăng thấy thế, khóe miệng co giật.
Vừa rồi ngạnh kháng đã để mình bị nội thương, nếu như lại đánh tiếp, sợ rằng sẽ bị trọng thương.
Không được.
Không thể tái chiến!
Khâu Mục Lăng có ý thoái lui.
Làm Linh Hoàng, coi như chạy trốn cũng phải có chút mặt mũi, hắn lạnh lùng quát:
- Vân Phi Dương, bản Hoàng nhớ kỹ tên ngươi!
Nói rồi câu thông không gian chi lực trong thể nội muốn thi triển hư không nhảy vọt, nhưng sau một khắc, lại thần sắc hắn ngốc trệ, bởi vì hắn vậy mà không cách nào câu thông cùng không gian.
- Chẳng lẽ…
Ánh mắt của hắn lộ vẻ sợ hãi.
- Kiếm khí kẻ này đã Phong Tỏa Không Gian?
- Muốn chạy?
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
- Ta còn chưa đánh đã nghiện đây.
Nói rồi, đầy trời kiếm khí bay vút qua, Khâu Mục Lăng đã không cách nào trốn, chỉ có ngưng tụ Ma lực kiên trì chống đỡ.
"Bành bành bành!"
Cuồng ngạo kiếm khí sắc bén bị hóa giải từng cái. Bất quá, khắp mình Khâu Mục Lăng cũng đầy thương tích, máu tươi chảy ròng ròng.
Đây là một bi kịch.
Đổi lại Kiếm Hoàng thông thường, muốn thương tới thân thể Khâu Mục Lăng sẽ vô cùng khó khăn, ít nhất cũng phải thi triển một loại kiếm thuật cao cấp nào đó.
Hết lần này tới lần khác.
Vân Phi Dương không phải Kiếm Hoàng phổ thông.
Hắn tu Kiếm lẫn Võ, mà cả hai linh hạch trong cơ thể đã dung hợp làm một thể, thực lực rất mạnh, có thể phá mất phòng ngự Ma Linh Tộc lấy làm tự hào dễ như trở bàn tay.
Hiện tại, Vân Phi Dương mặc dù chỉ là kiếm vũ sơ kỳ, nhưng thực lực không kém Linh Hoàng trung kỳ, mà lúc này còn chưa vận dụng Hàn Thiên Kiếm, chưa thi triển kiếm thuật đây!
Khâu Mục Lăng ý thức được tên nhân loại này rất mạnh, đánh tiếp thì chỉ sợ chính mình phải chết ở chỗ này.
Nhất định phải chạy!
Cuối cùng, hắn bộc phát Ma khí bao phủ quanh thân, hóa thành một đạo lưu quang đen ngòm, bay ra hướng ngoài thành.
Không thể thi triển hư không nhảy vọt, chỉ có thể dùng phương pháp này chạy trốn.
Vân Phi Dương giẫm lên Quỷ Bộ, hóa thành lưu quang đuổi theo, rất nhanh đã ngăn trước người Khâu Mục Lăng, nói:
- Ngươi không thoát.
- Đáng giận!
Khâu Mục Lăng phẫn nộ không thôi.
Chuyện cho tới bây giờ, không có cách nào khác.
"Xoát!"
Tên này hợp hai tay lại cùng nhau, thần sắc dữ tợn quát lớn:
- Ngô Vi Diêm La!
Y phục khoác trên người Khâu Mục Lăng vỡ vụn, bắp thịt bạo tăng, thể trạng mở rộng, hóa thân thành một người khổng lồ cao năm trượng!
Càng đáng sợ hơn là.
Sau khi thể trạng biến lớn, hai bên hông dần diễn sinh ra một đôi tay tráng kiện, mà giữa mi tâm còn mở ra một con mắt rất to.
Bốn tay, ba mắt.
Hắn nhất định không phải nhân loại, cũng không phải Ma Linh Tộc, giờ đã trở thành một đầu quái vật dọa người!
Hài đồng thấy một màn này, trong con ngươi lấp lóe vẻ sợ hãi, dù sao cũng chỉ là hài tử, mặc dù tính cách rất mạnh, mắt thấy Ma Linh hóa thành quái vật cũng sẽ sợ hãi.
- Địa Ngục Diêm La?
Vân Phi Dương giật mình.
Cái gọi Diêm La, là một loại Ma thú đặc thù trong Ma Giới, Ma tộc võ giả dựa theo con thú này sáng tạo ra một vũ kỹ biến ảo.
Cấp bậc kỹ năng không cao nhưng tu luyện tới cực hạn có thể diễn sinh ra ba mắt chín cánh tay, hóa thân thành Địa Ngục Diêm La chân chính của Ma Giới!
Vân Phi Dương nói:
- Tên này còn biết vũ kỹ của Ma tộc!
Hạ cấp Ma Kỹ loại này tuy không như Thần kỹ, nhưng muốn thi triển nhất định phải có Ma lực tinh thuần chống đỡ, làm sao một Linh Hoàng nho nhỏ làm được?
"Răng rắc."
Sau khi biến lớn, Khâu Mục Lăng đung đưa bốn tay, âm trầm lên tiếng:
- Nhân loại, bức bách ta thi triển ra át chủ bài mạnh nhất của mình, ngươi rất trâu bò!
- Cho nên!
Hắn đột nhiên tiến lên, bốn tay vung vẩy, cả giận quát:
- Chết đi cho bản Hoàng!
"Vù vù —— "
Bốn cánh tay ầm vang xông đến, mỗi quyền đều ẩn chứa cuồng bạo lực kình, không gian xung quanh bị quấy lên từng tầng từng tầng phảng phất như sóng biển.
Hiển nhiên.
Sau khi thi triển ra át chủ bài mạnh nhất của mình.
Lực kình và tốc độ Khâu Mục Lăng được đề bạt không nhỏ!
"Bành bành bành!"
Vân Phi Dương không tránh kịp, nhất thời bị bốn cái tay cánh tay điên cuồng oanh kích, mặc dù liên tục hóa giải ba chiêu, nhưng bị quyền thứ tư đánh trúng, lui nhanh về phía sau.
"Hô —— "
Khâu Mục Lăng nâng thân thể to lớn từ trên cao áp xuống tới, bốn tay nhập cùng một chỗ, hung hăng đập xuống khu vực Vân Phi Dương rơi xuống.
"Ông!"
Trận pháp trong thành run rẩy kịch liệt, bởi vậy có thể thấy được, lực kình vô cùng cuồng bạo này có khả năng rung chuyển trận pháp.
Một kích này của Khâu Mục Lăng ẩn chứa tám ngàn trọng, đủ để so với Linh Hoàng hậu kỳ!
Át chủ bài quả thật có chỗ cường đại, một khi thi triển mà không có đề bạt cái gì thì đâu còn gọi là át chủ bài nữa.
"Xoát!"
Ngay thời khắc Khâu Mục Lăng đánh xuống, Vân Phi Dương từ trong bụi đất thoát ra, nháy mắt hắn rời đi, một kích của Khâu Mục Lăng hung hăng nện lên mặt đất.
"Ầm ầm!"
"Tạch tạch tạch!"
Bụi đất mịt mù cuốn lên, đại địa sụp đổ lan ra cả tòa thành!
Cuồn cuộn khí kình giống như sóng biển khuếch tán ra ngoài, những nơi đi qua, dù một khối đã nhỏ cũng bị ép thành bột phấn, sau đó theo sóng kình dập dờn giữa không trung.
Một kích này của Khâu Mục Lăng có thể dùng dùng tử nổ tung để hình dung, dù thành trì là tòa núi lớn cũng có thể bị đánh vỡ nát thành hư vô!
Vân Phi Dương tránh thoát một kiếp, may mắn nói:
- Nguy hiểm thật.
Nếu vừa rồi không chạy nhanh, bị tám ngàn trọng lực kình nện trúng, khẳng định sẽ bị trọng thương.
- Quả nhiên.
Hắn thầm nghĩ:
- Không thể xem thường Linh Hoàng.
"Vù vù!"
Khâu Mục Lăng đứng lên, ánh mắt âm u khóa chặt trên thân Vân Phi Dương, bốn tay hợp lại cùng nhau, quát:
- Bạo!
"Xoát!"
Hai đạo Ma Quang cường thế theo khe hở từ bốn tay đang hợp thành chữ thập của hắn phun ra, lực kình trong mỗi một đạo đều ẩn chứa đến 5000 trọng!
- Không xong.
Vân Phi Dương lúc này giẫm lên Quỷ Bộ chạy trốn.
Hai đạo Ma Quang cộng lại đến vạn trọng lực kình, nếu bị oanh lên người, khẳng định sẽ bi kịch!
Nhưng Ma Quang như có mắt mà khóa chặt hắn, vô luận chạy như thế nào cũng đuổi sát theo mông không bỏ!
"Ầm ầm!"
Cuối cùng, Vân Phi Dương bị hai đạo Ma Quang lần lượt đánh trúng.
"Xoát!"
Hắn bạo bay ra ngoài.
"Phốc!"
Sau đó phun ra một ngụm máu tươi.
Vân Phi Dương chật vật đứng lên, xóa đi vết máu nơi khóe miệng, trong ánh mắt lóe ra tức giận.
Hài đồng thấy thần tiên ca ca bị thương, nắm chặt bàn tay còn non nớt của mình.
- Nhân loại.
Khâu Mục Lăng chầm chậm lên không, ánh mắt hiện ra vẻ khinh thường, nói:
- Ngươi vừa rồi cuồng ngạo đến thế cơ mà?
Sau khi thi triển át chủ bài, khí thế hắn đã thay đổi, bất quá hắn thật có tư cách phách lối, bởi vì hiện tại Vân Phi Dương đang ở thế yếu!