Ta phát ra tiếng kêu chói tai.
Ta chơi quá trớn rồi, tên hồ ly thối Lục Xuyên này coi là thật, hắn thèm khát thân mình ta!
"Sư tôn cứu ta!" Ta hét lên chạy như điên.
Lục Xuyên hóa thành một con hồ ly thong thả đi theo sau ta, không hề vội vàng chút nào. Ta điên cuồng đập cửa thư phòng đã khóa của sư tôn, giả vờ nức nở: "Sư tôn ngài thay đổi rồi, bình thường thư phòng của ngài ta có thể ra vào tùy ý mà."
"Tư Ngôn, đừng lo lắng. Bọn chúng từ nhỏ đã thế này, đợi chúng nó náo loạn một lúc là xong thôi." Sư tôn đang nói chuyện với Tần tiểu sư muội.
Sư tôn, ngài có dám thu lại tiếng cười vừa sơ ý phát ra không? Ta giật giật khóe miệng.
Chậc, quả nhiên hai chân không chạy nổi bốn chân.
Ta bị dồn vào góc tường. Lục Xuyên rất nâng niu bộ lông của hắn, mềm mại như lông liễu, quét qua má ta. Mũi ta có chút ngứa ngáy, không nhịn được hắt hơi.
"Tai ta sờ không sướng sao? Hay là đuôi ta không đủ đáng yêu? Sao tỷ tỷ nỡ lòng bỏ lại ta."
Thấy ta không phản ứng, giọng hắn yếu ớt: "Tỷ ghét ta sao?"
Ta thành thật lắc đầu.
Ta ngoài lắc đầu thì không nói gì nữa, hắn đột nhiên hóa thành người ôm lấy ta: "Thật là khó chịu... nhưng nếu đây là tâm nguyện của tỷ tỷ, ta cũng không thể giữ tỷ ở lại, vậy để ta đi nói rõ với sư tôn, cho tỷ xuống núi vậy."
Ta: Vậy ngươi đi giùm cái xem nào, sao còn chưa chịu buông tay ra!
Ta thở dài, cảm thấy cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
"Tỷ tỷ, hay là cho ta một cơ hội đi, cứ thử xem sao, nếu không hợp thì lại đá ta, dù sao từ nhỏ ta cũng đã quen với việc bị sư tỷ đá rồi." Lục Xuyên nháy mắt với ta, cái đuôi theo tâm ý chủ nhân, quấn quanh cổ tay ta.
"Đừng có dùng đuôi để dụ dỗ ta." Ta miệng nói vậy nhưng tay lại lén vuốt ve đầu đuôi của hắn.
Sư tôn, đến hôm nay đệ tử mới phải thốt lên một câu, quả nhiên gừng càng già càng cay, ngài quả thật có con mắt tinh đời.
Làm chuyện xấu sẽ có báo ứng thật đó!
Ta ghét bỏ đẩy con hồ ly cỡ lớn đang đè lên người mình.
22
Đã mở toang cửa sổ thì phải nói chuyện rõ ràng. Hôm nay ta nhất định phải lấy được câu trả lời từ miệng Lục Xuyên về việc vì sao hắn thích ta.
"Vậy tỷ hôn ta một cái, ta sẽ nói cho tỷ biết." Lục Xuyên lười biếng tựa vào tường, cặp mắt vàng ánh lên nụ cười.
"Ta còn chưa đồng ý kết thành đạo lữ với ngươi, tại sao ta phải hôn ngươi?" Ta hừ lạnh.
Con hồ ly c.h.ế.t tiệt này chán sống rồi sao?
Lục Xuyên thất vọng ồ một tiếng: "Vậy thì tiếc quá."
"Ta mặc kệ. Rốt cuộc ngươi thích ta từ khi nào?" Ta vẫn không buông tha.
"Tỷ hôn ta một cái, ta sẽ nói cho tỷ biết."
"Đã bảo là không được, gia giáo nhà ta rất nghiêm, chỉ sau khi kết thành đạo lữ mới được hôn thôi."
"Buồn quá đi."
...
Ta như một kẻ ngốc cứ lãng phí nước bọt với hắn làm gì!
Ta là đan tu, là đan tu có thiên phú dị bẩm, có loại thuốc nào ta không luyện được chứ. Vừa khéo mấy ngày trước ta có nhìn thấy phương pháp chế tạo viên thuốc nói thật trong sách cổ.
Ta chạy về phòng mình, ánh lửa chiếu rọi nụ cười của ta, trông vừa tà ác vừa đáng sợ.
Sư tôn chậm rãi bước đến, rồi lại chậm rãi rời đi, chỉ để lại một câu: "Ây da, già rồi, không hiểu nổi bọn trẻ yêu đương kiểu gì."
Ta cầm theo viên thuốc to đến mức có thể làm người ta nghẹn c.h.ế.t đi tìm Lục Xuyên. Ta vốn tưởng phải tốn chút nước bọt mới dụ được Lục Xuyên ăn, không ngờ hắn lại nghe lời như vậy.
"Sư tỷ, dù tỷ cho ta thuốc độc, ta cũng sẽ tâm cam tình nguyện ăn."
Hắn nắm tay ta, áp lên gương mặt hơi lạnh của mình, ánh mắt tràn ngập tình cảm dịu dàng. Tim ta đập hơi nhanh, lẩm bẩm: "Đúng là hồ ly tinh."
"Lục Xuyên, đến phần ta hỏi ngươi đáp, ngươi thích Thẩm Dư từ khi nào?" Đợi một lúc, khi hai mắt Lục Xuyên mơ màng, ta hào hứng hỏi.
"Tỷ hôn ta một cái, ta sẽ nói cho tỷ biết."
Ta: "..."
Ta nghi ngờ mình nghe nhầm, hai mắt dại ra, sau đó mới hiểu ra, nghiến răng ken két.
"Lục Xuyên, ngươi là con hồ ly thối tha! Ngươi lại đùa giỡn ta! Hôm nay ta nhất định phải lột da ngươi làm thảm!"
Ta tức giận, lại cắn người giống như hồi nhỏ. Cắn tai hắn, cắn đuôi hắn.
Lục Xuyên vừa cười vừa tránh, khẽ khàng van xin.
Hắn không chạy nữa, ôm chặt lấy ta: "Ta cũng không rõ là bắt đầu thích tỷ từ khi nào. Có lẽ là khi tỷ miệng thì gọi ta 'hồ ly thối', nhưng lén lút đánh cho những kẻ khinh miệt ta là thú nhân một trận. Có lẽ là khi ta vì tu luyện không tiến bộ, một mình trốn đi khóc, tỷ vụng về an ủi ta, nói hôm nay tỷ lại bị sư tôn phạt chép sách vì làm nổ đan đỉnh. Hoặc có lẽ là mỗi lần ta đi lịch luyện một mình, tỷ đều nhét cho ta một đống đan dược để bảo mệnh. Ừm... dù có nhiều viên thuốc có công năng kỳ quặc không dùng được."
"Mọi người đều nói tỷ là tiểu ma vương, ai cũng chê tỷ nóng tính, nhưng ta biết, thật ra tỷ là người rất tốt bụng. Năm chúng ta tám tuổi, tỷ rõ ràng còn nhỏ như vậy, vẫn không chút do dự đứng chắn trước mặt ta. Lúc đó ta đã biết, ta hoàn toàn không cứu vãn nổi nữa rồi."
Xong rồi, ta thật sự mắc bệnh tim rồi, nếu không sao tim lại đập nhanh chưa từng có như vậy.
Về luyện vài viên thuốc uống mới được.
"Lục Xuyên, ngươi là con hồ ly biến thái, lúc đó ta mới tám tuổi. Hơn nữa, ta là sư tỷ của ngươi, việc ta bảo vệ ngươi không phải rất bình thường sao." Ta luống cuống nhưng miệng vẫn cứng.
"Ừm. Ta đúng là biến thái. Ta thích tỷ. Lục Xuyên tám tuổi, tám mươi tuổi hay tám trăm tuổi đều sẽ thích Thẩm Dư."
Ta nghĩ mình cũng không cứu vãn nổi nữa rồi, có lẽ ta phải thừa nhận, ta cũng có một chút xíu thích Lục Xuyên.
Tâm sự của thiếu nữ giấu không được, vì vậy ánh trăng đã nghe thấy.
Con hồ ly nằm dưới ánh trăng đã nhận được câu trả lời mình muốn từ vầng trăng sáng, hắn cười đến híp cả mắt.
...
"Bé ngoan, thật ra gia giáo nhà chúng ta, cũng không cần nghiêm ngặt đến thế." Sư tôn trốn trong bóng tối, lén lau nước mắt.
Hết
----------------------------------------------
Bên dưới là phần giới thiệu của bộ truyện Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng! đã được đăng tải full trên tamlinh247.com.vn, nếu các bạn cảm thấy hứng thú có thể tìm theo tên truyện nhé!
Sau khi ca ca của ta lên ngôi hoàng đế, ai nấy đều không khỏi cảm thán.
Từ một hoàng tử nơi lãnh cung trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, thật không ngờ hắn lại có ý chí kiên cường đến vậy. Vì nắm giữ binh quyền, hắn thậm chí không tiếc biến biểu muội thanh mai trúc mã thành quân cờ liên hôn.
Vô tình đến nhường nào.
Nhưng chỉ có ta mới biết, ta và ca ca đều là người xuyên không.
Lý do hắn tham gia đoạt ngôi, là bởi nam nhân ta để mắt có thân phận quá đặc biệt. Hơn nữa, người ta đã có người trong lòng, chẳng thèm để mắt đến ta.
Vậy nên chỉ còn cách cưỡng đoạt mà thôi.
- Quận Chúa Xin Hãy Tự Trọng! -