Thái Huyền Tông và một tông môn lớn khác chém giết, ngươi tưởng rằng có thể giết sạch mười vạn đệ tử sao? Nói thật với ngươi, tối đa cũng chỉ giết được mấy nghìn người thực lực tầm trung thôi. Phong sơn là để khôi phục nguyên khí, trong mấy trăm năm có thể khôi phục lại nguyên khí một lần nữa. Phong sơn chẳng qua là không qua lại với các tông môn khác mà thôi, nhưng không có nghĩa là môn nhân đệ tử không thể ra ngoài rèn luyện.
Vì thế, sau khi con gái của Lệ Thanh Thiện nhận được tin tức Lệ gia bị diệt, đệ tử Thái Huyền Tông xuống núi rèn luyện là chuyện bình thường, ví dụ như tiêu diệt Tinh Thần Môn của ngươi, giết Dương Bách Xuyên ngươi đều là rèn luyện.
Con gái của Lệ Thanh Thiện bái một vị trưởng lão của Thái Huyền Tông làm sư phụ. Mà đệ tử của trưởng lão Thái Huyền Tông chắc chắn sẽ trở thành đệ tử nòng cốt của Thái Huyền Tông. Để trở thành đệ tử nòng cốt của tông môn hàng đầu có một điều kiện, đó là nhất định phải vượt qua đại thiên kiếp. Ngươi có thể tưởng tượng đến cảnh có một ngày mình bị hàng trăm tu sĩ bao vây tấn công, mà tu vi thấp nhất là Độ Kiếp kỳ. Có phải rất kích thích không? Ha ha ha..."
Nói xong Lâu Hải Đường cười phớ lớ.
Dương Bách Xuyên thì ngược lại, trán nhăn thành hình chữ Xuyên (川).
Quả thật... có khả năng này.
Nhưng hắn không phải kiểu người ngồi im chờ chết. Bây giờ có lo lắng cũng vô dụng. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn vậy.
Nhìn Lâu Hải Đường cười khanh khách, Dương Bách Xuyên hận ngứa răng, không kìm được dọa dẫm: "Ta chết thì ngươi cũng chẳng khá hơn. Huynh đệ không luyện đan giải độc cho ngươi, để xem ngươi còn cười được không?"
“Ha ha… Phải không?” Lâu Hải Đường nheo mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
Chỉ kém chưa nói ngươi dám uy hiếp ta, nghĩ đến hậu quả rồi nói.
Dương Bách Xuyên nói xong trong lòng cũng cảm thấy e ngại, ngoài miệng thống khoái nhưng nói xong thì hối hận, nghĩ lại tu vi của vị này, lại nghĩ lại tốc độ trở mặt của nàng ta, uy hiếp nàng ta không khác gì tìm chết.
Đã bị nàng ta đánh một trận trước công chúng, mất hết thể diện, hắn không muốn lại bị một lần nữa.
Cho nên nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo của Lâu Hải Đường, Dương Bách Xuyên lập tức rụt cổ, đi lên nhỏ giọng nói: “Ý của ta là xong xuôi mọi chuyện, ta lập tức luyện đan giải độc cho tỷ tỷ.”
“A, vậy sao, ngươi có tâm.” Lâu Hải Đường nở nụ cười nặng nề, nói.
“Đúng vậy đúng vậy.” Quân tử phải biết tránh cái thiệt trước mặt, nam nhân không đấu với nữ nhân, lúc này Dương Bách Xuyên học ngoan.
“Hừ, ngày mai đến tửu lầu Tinh Thần tìm ta, nếu không dám đến, tự gánh hậu quả.” Nói xong, Lâu Hải Đường lạnh lùng ném xuống một câu tàn nhẫn, vèo một cái, biến mất tại chỗ.
Đại Thừa thuấn di, đến vô ảnh đi vô tung.
Dương Bách Xuyên biết hiện tại hắn cũng chỉ có thể đứng hâm mộ, khoảng cách Đại Thừa với hắn còn rất xa xôi.
Đối với uy hiếp trắng trợn của Lâu Hải Đường, Dương Bách Xuyên không dám nói không.
Lâu Hải Đường đi rồi, giữa sân cũng trở nên an tĩnh.
Từ trên xuống dưới của Lê gia bị diệt môn.
Việc còn lại là dọn dẹp chiến trường, loại chuyện này Dương Bách Xuyên sẽ giao cho Lý Phượng Ngọc đi làm, Dương Bách Xuyên không biết Lệ gia tích tụ bao nhiêu tài phú nhưng tin tưởng chắc chắn không ít.
Ngay sau đó đoàn người đi vào phủ thành chủ.
Sau khi kết thúc chiến đấu là vấn đề phân phối tài nguyên.
Người được lợi lớn nhất chính là gia tộc Hoàng Phủ, đây là lời hứa mà Dương Bách Xuyên đã hứa với gia tộc Hoàng Phủ.
Đám người Dương Bách Xuyên đi vào phủ thành chủ, nhưng bên ngoài phủ thành thủ thây chất thành núi, cảnh tượng thây sơn biển máu, huyết khí ngập trời.
Toàn bộ người của thành Tinh Thần chứng kiến trường hợp hôm nay đều có hiểu biết nhất định về Tinh Thần Môn tái nhậm chức, đặc biệt là đám người tông môn tránh trong bóng tối, sau khi trận chiến kết thúc vội vàng chạy như bay về tông môn đưa tin.
Cảnh tượng huyết tinh hôm nay trực tiếp làm cho mấy tông môn cấp hai kia sợ hãi, đặc biệt là mấy tông môn từng đến tấn công Tinh Thần Môn hơn một năm trước, một đám bắt đầu lo lắng Tinh Thần Môn thu sau tính sổ.