Lúc này, ánh mắt Dương Bách Xuyên đặt ở trên người tên thị vệ của Phương Tĩnh Thiên, trong tròng mắt có chút dao động nhưng chỉ loé lên một cái rồi biến mất, tràn đầy kiên quyết.
Hắn biết tên hộ vệ này rất có thể sẽ chết.
Nhưng có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm mới được.
Không phải hắn tàn nhẫn, chỉ qua một lời nói có thể chôn vùi mạng sống của tên hộ vệ này, nhưng ở Tiên giới có luật rừng là cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là vua, hắn không tàn nhẫn thì người chết sẽ là hắn.
Tuy không phải hắn bảo tên hộ vệ này đi thăm dò, nhưng bản chất vẫn do hắn.
So ra, thay vì để người của mình đi chịu chết, chi bằng để người của người khác đi thay.
Dù sao đó không phải là người của Tiên Minh Luyện Tạo là được.
Đây cũng là cái giá mà Hoả Vân Các bọn họ phải trả.
Nếu làm sai thì phải trả giá, bây giờ Phương Tĩnh Thiên chỉ là đang trả giá cho quyết định trước đó của ông ta.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu sự hy sinh của tên hộ vệ này có thể khiến chim Thần Ma tìm ra cách đối phó với ma hồn thượng cổ thì cũng đáng giá.
Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào thị vệ của Hoả Vân Các này.
Dựa theo lời nói của Phương Tĩnh Thiên, những ma hồn thượng cổ kia hẳn là đang ẩn nấp ngay bên cạnh bọn họ.
Nếu bọn họ không tìm ra giải pháp thì khó mà vượt qua cửa ải này.
Dương Bách Xuyên rất rõ ràng vấn đề này, đành phải tiêu hao sức lực vào việc này.
Dù sao cũng là người của Tiên Minh Luyện Tạo nên hắn phải cân nhắc, nếu Phương Tĩnh Thiên có mưu đồ, vậy thì cứ phá huỷ mưu đồ của ông ta.
Cảnh Xán nổi giận đùng đùng với Dương Bách Xuyên, nhưng lại bị Dương Bách Xuyên trực tiếp phớt lờ.
Tiên tử chó má gì chứ, là do các ngươi bất nhân trước.
Lần trước còn muốn mưu đoạt Minh Văn Đạo Phù của hắn, nhưng Dương Bách Xuyên không tìm nàng ta tính sổ đã là may lắm rồi, bây giờ chỉ là được đà lấn tới nên trả lại cho nàng ta thôi, hắn cũng có thừa biện pháp trừng trị nàng ta.
......
"A…."
Một tiếng hét thảm thiết kinh khủng phá không vang lên.
Dương Bách Xuyên chú ý nhìn lại, đã thấy sau khi tên thị vệ của Phương Tĩnh Thiên đi ra ngoài được hơn năm mươi mét thì hắn ta dừng lại và phát ra tiếng hét thảm thiết.
Dùng mắt thường thì hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ vật gì tồn tại, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy tên thị vệ này đang ra tay với không khí...
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, mọi người đều biết tên thị vệ kia đã đụng phải thứ gì đó, nhưng bọn họ không nhìn thấy.
"Chuyện gì xảy ra......"
"Đúng vậy, hình như thật sự có vật gì đó..."
Một vài tên thị vệ của Tiên Minh Luyện Tạo thì thầm bàn tán, dường như mọi người vẫn còn hơi sợ hãi, dù sao con người cũng có một nỗi sợ hãi tự nhiên đối với những vật mình không biết.
"Đó chính là ma hồn thượng cổ, nhìn thoáng qua thì giống con người nhưng lại là trạng thái hồn ma, lúc nó bắt đầu công kích trong vòng mười thước là chúng ta có thể nhìn thấy, còn bây giờ thì không thể nhìn thấy gì cả." Phương Tĩnh Thiên nói.
Dương Bách Xuyên thì lại nhìn thấy, trong mắt Càn Khôn của hắn hoàn toàn có thể thấy dường như có rất nhiều người đang vây công tên thị vệ của Phương Tĩnh Thiên.
Cụ thể là ai thì không thấy rõ, bởi vì trên người bọn họ đều có một đám ma khí, nhìn có hơi mờ ảo, ít nhất cũng có hơn mười người.
Trên người tên thị vệ kia bắt đầu chảy máu rồi....
"Cứu ta..."
Hắn ta đang kêu cứu và cố gắng chạy trở về, nhưng hắn ta đã bị ma hồn thượng cổ kéo chặt lấy rồi, cả người hoàn toàn không thể di chuyển được.
Như Phương Tĩnh Thiên đã nói lúc trước, những mà hồn thượng cổ này quả thực không sợ công kích, tên thị vệ kia có phản kích cỡ nào cũng không làm tổn thương được bọn chúng dù chỉ một chút.
Dầu gì đó cũng là đòn tấn công của Đại La, bình thường sau một kích chỉ thấy bốc lên một làn khí đen sau đó sẽ ngưng tụ lại lần nữa, hoặc là một kích xuyên thấy thân thể của ma hồn, như thể đối phương không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì.