Dương Bách Xuyên có hơi chán ghét Phương Tĩnh Thiên, nhưng hắn cũng không ra tay. Bởi vì ngay cả bản thân Phương Tĩnh Thiên còn không cứu, chứ đừng nói tới một người ngoài như hắn.
Trơ mắt nhìn gã thị vệ bị ma hồn cổ cắn nuốt thành xác khô.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi nói: “Mọi người nhớ kỹ, đối phó với ma hồn cổ, chỉ có dùng lửa thôi động lực Tiên Hồn, lấy sức mạnh tiên hồn đốt cháy thì mới có thể diệt ma hồn, nếu không thì những cách khác đều vô dụng, bây giờ mọi người xông thẳng qua đi, không cần phải dây dưa với những ma hồn này nữa, chúng ta làm việc chính.”
Dương Bách Xuyên nói những lời này cho đám Đinh Hòa Bình nghe, đương nhiên còn cả những người của Vân Hỏa Các, còn Phương Tĩnh Thiên có tin hay không thì tùy.
Dù sao thì hắn cũng tin vào cách mà chim Thần Ma đã nói.
Hắn nói xong, đám người Đinh Hòa Bình đương nhiên là tin tưởng, nhưng Phương Tĩnh Thiên lại lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng lúc này ông ta vẫn ông nhịn được nói: “Dương đạo hữu, cách mà ngươi nói có hiệu quả thật không?”
“Tin hay không thì tùy ông!” Dương Bách Xuyên thản nhiên đáp, hắn quay sang nói với đám người Đinh Hòa Bình: “Mọi người nhớ kỹ, dùng phương pháp mà ta nói để đối phó với ma hồn cổ, một đường xông thẳng về phía trước, cố gắng không dừng lại, phải nhớ là trợ giúp lẫn nhau, không biết nơi này có bao nhiêu ma hồn cổ, thế nên tất cả phải đoàn kết mới có thể ứng phó được.”
Dứt lời, Dương Bách Xuyên ra hiệu cho Đinh Hòa Bình dẫn đường, đi theo khí tức của Lạc Dương trên Tiên Minh Lệnh, dù sao thì mục đích của tất cả mọi người đều là để tìm kiếm Lạc Dương.
Cũng ra hiệu cho ba người Bảo Thuận Quang, Biên Long và Diêu Bất Ngôn đi sau, như vậy thì mọi người sẽ hình thành một chỉnh thể, có thể ứng phó với những tình huống bất ngờ.
Dương Bách Xuyên cũng không lo lắng cho đám người Phương Tĩnh Thiên của Vân Hỏa Các dù sao thì lão cáo già này cũng không tin hắn, hoặc nói đúng hơn thì trong lòng ông ta luôn có những suy tính phức tạp khác, tạm thời hắn sẽ không suy xét tới bọn họ.
“Đi ~”
Sau khi hạ lệnh, bên cạnh Dương Bách Xuyên là Tuyết Hương và Đinh Hòa Bình, ba người xung phong vọt về phía trước
Sắp xếp này của Dương Bách Xuyên đã dành được thiện cảm của mười thị vệ do Luyện Tạo Tiên Minh Kim Quy lãnh đạo.
Dù sao thì đây cũng là một loại bảo vệ mà Dương Bách Xuyên dành cho họ.
Không tuyệt tình giống như Phương Tĩnh Thiên.
Mặc dù Đinh Hòa Bình không công khai với nội bộ Luyện Tạo Tiên Minh, thân phận của Dương Bách Xuyên là đại tông sư luyện đan cửu phẩm, nhưng cũng đã thông báo là luyện đan sư.
Cộng thêm thái độ kính trọng của bốn người bọn họ với Dương Bách Xuyên suốt dọc đường, những thị vệ này đương nhiên nhìn ra được, địa vị của luyện đan sư mới gia nhập này không hề tầm thường,
Vốn đã kính trọng Dương Bách Xuyên, hiện tại càng thêm kính trọng hơn.
Những thị vệ này đều không phải là luyện đan sư, chẳng qua chỉ là những thị vệ bám vào Luyện Tạo Tiên Minh để tu hành, chuyên phục vụ cho những luyện tạo sư này, có đôi khi tính mạng của bọn họ quả thật không đáng giá, hoặc nói đúng hơn, trong mắt những kẻ mạnh, bọn họ không có tôn nghiêm.
Nhưng chỉ với sự sắp xếp nho nhỏ của Dương Bách Xuyên, trong lòng của những thị vệ lại cảm thấy mình được tôn trọng, vì vậy họ càng cảm thấy biết ơn và kính trọng Dương Bách Xuyên hơn
Đi theo người như vậy, cho dù liên lụy tới tính mạng cũng xứng đáng.
…
Rất nhanh, Dương Bách Xuyên dẫn theo người vọt tới trước thi thể tên hộ vệ của Phương Tĩnh Thiên.
“Grừ…”
Ngay lúc này, bên tai hắn vang lên một tiếng gầm, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt thật sự của ma hồn cổ.
Không chỉ hắn mà đám người Đinh Hòa Bình cũng thấy…
Quả nhiên giống hệt với những gì mà trước kia hắn đã trông thấy, tất cả đều mang hình dáng con người, xung quanh được bao phủ bởi ma khí đen như mực.
Chỉ khi tới gần mới nhìn thấy được những ma hồn cổ này.
“Xông lên ~”
Dương Bách Xuyên hô lên, trong lòng khẽ động, Thanh Liên tiên hỏa xuất hiện, phóng ra sức mạnh tiên hồn đốt cháy.
Hắn tiện tay đánh một chưởng về phía ma hồn cổ đang nhào tới.
“Xèo xèo xèo ~”
“Rống ~”
Từng tiếng cháy vang lên, toàn thân bị Thanh Liên tiên hỏa của Dương Bách Xuyên đốt cháy, phát ra tiếng kêu gào đau đớn.
Đòn tấn công này nằm ngoài dự tính của Dương Bách Xuyên, hiệu quả vượt qua sự mong đợi.
Quả nhiên cách mà chim Thần Ma nói với hắn rất hiệu quả.
Lửa và tiên hồn có thể gây sát thương tới ma hồn cổ.
Nhưng Dương Bách Xuyên phát hiện đòn tấn công này của hắn dường như còn mạnh hơn.
Bởi vì cùng lúc đó, hắn nhìn thấy đám người Đinh Hòa Bình tấn công, mặc dù cũng có tác dụng với ma hồn cổ nhưng không trực tiếp thiêu thành tro tàn như hắn.
Ngọn lửa của đám người Đinh Hòa Bình đẩy lùi ma hồn cổ, né ra xa.
Cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên phản ứng kịp, yếu tố quan trọng, hoặc uy lực công kích đều được quyết định bởi ngọn lửa.
Lửa hắn dùng là Thanh Liên tiên hỏa, ngọn lửa xếp thứ ba trong tiên giới, đương nhiên hiệu quả tấn công phải mạnh hơn.
Hơn nữa, Dương Bách Xuyên đã nhanh chóng nhận ra, hắn không cần phải dùng nhiều tiên hồn như vậy, chỉ cần một chút là đủ.
Bởi vì Thanh Liên tiên hỏa rất mạnh, tiên hồn chỉ đóng vai trò trung gian nên không cần nhiều như vậy.
Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được sự phi phàm từ uy lực ngọn lửa của Đinh Hòa Bình, Biên Long, Bảo Thuận Quang. Vượt qua những tiên hỏa thông thường, mặc dù không mạnh như Thanh Liên của hắn, nhưng mạnh hơn nhiều so với những thị vệ kia.