Chỉ một câu ngắn ngủi nhưng đã để lộ rất nhiều tin tức.
Đầu tiên hắn có thể xác định tâm ma này không phải tâm ma chân chính trong lòng hắn, mà là huyễn ma Ma tộc.
Tiếp theo là sự tự tin trong lời nói của huyễn ma, hắn ta sẽ không giết chết hắn mà sẽ từ từ tra tấn hắn.
Sát khí trong câu này vô cùng nặng, càng nghĩ càng thấy ớn.
Đương nhiên hắn cũng không bị dọa sợ, một huyễn ma mà thôi, trâu đến mấy cũng chỉ là một thần hồn.
Hắn ta có thể làm được gì cơ chứ?
Nếu thật sự mạnh như vậy thì đã đi ra ngoài gây họa khắp nơi chứ không phải bị nhốt ở nơi này.
Thấy huyễn ma biến mất, Dương Bách Xuyên bắt đầu vận chuyển chuông Đông Hoàng.
“Keng ~”
Tiếng của chuông Đông Hoàng có thể giúp hắn nắm giữ được tung tích của huyễn ma.
Tiếng chuông của chuông Đông Hoàng vừa rồi còn có hiệu quả, lúc này lại mất tác dụng rồi.
Dương Bách Xuyên căn bản không tìm được vị trí của Huyễn Ma từ trong sóng âm, hoàn toàn không cảm ứng được.
Bây giờ trong lòng hắn trở nên hơi bực bội, lẩm bẩm có thể bản thân thật sự đã coi thường thủ đoạn của Huyễn Ma.
Nó là ma hồn thượng cổ còn sót lại, hơn nữa còn là Huyễn Ma giỏi về ảo giác, xem ra đúng là có chỗ độc đáo.
Nhưng mà Dương Bách Xuyên cũng không quá căng thẳng, bởi vì đột nhiên hắn nghĩ đến một vấn đề, nếu như đối phương thật sự không có kẽ hở, vậy nó hoàn toàn không cần ảnh tàng đánh lén khi đối mặt với một kẻ yếu chẳng khác gì giun dế trong mắt nó như hắn, trực tiếp ngược đãi hắn chẳng phải càng sướng hơn à?
Cho nên Dương Bách Xuyên nghĩ chắc chắn là Huyễn Ma cũng có điều kiêng dè, hoặc cũng có nhược điểm, nếu không hoàn toàn không cần ảnh tàng, cứ phải dựa vào thủ đoạn nham hiểm để đối phó với hắn lần nữa.
Điều này không khớp với logic và thủ đoạn của một cường giả.
Chỉ có thể chứng tỏ Huyễn Ma cũng có điều kiêng dè, còn đó là cái gì thì bây giờ Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết, hắn cũng không vội, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hắn không tin Huyễn Ma này thật sự là tay mắt thông thiên.
Hơn nữa, chẳng lẽ hắn không có thủ đoạn sở trường nào sao?
Trong đầu nghĩ như vậy, hắn lại vận chuyển chuông Đông Hoàng, dù sao chuông Đông Hoàng là thần thông thiên phú có thể phòng ngự cũng có thể công kích, hắn không sợ gì cả.
Dương Bách Xuyên biết lúc này Huyễn Ma có khả năng đang ở chỗ nào đó xung quanh hắn, nhưng lại trốn được sự truy tung của tiếng chuông Đông Hoàng.
Chuông Đông Hoàng đã tạm thời không có tác dụng, Dương Bách Xuyên chỉ có thể yên tĩnh theo dõi.
Không phải hắn không có thủ đoạn khác, mà là không muốn lật con át chủ bài của mình ra, nếu như vậy thì sẽ bị động, điều hắn cần làm là chờ đợi thời cơ.
Đợi Huyễn Ma tự nhảy ra, đợi cho nó tự ra tay, rồi tìm kiếm nhược điểm của Huyễn Ma, đây mới là điều hắn cần làm.
…
Có phù văn màu vàng của chuông Đông Hoàng chiếu rọi, ít nhất Dương Bách Xuyên sẽ không cảm thấy yên tĩnh tới mức đáng sợ.
Cả vùng đất hỗn độn đều bao phủ dưới tia sáng phù văn màu vàng của chuông Đông Hoàng, ít nhiều Dương Bách Xuyên đã chiếm được chút ưu thế.
Đương nhiên ngoài mặt trông hắn không hề sợ hãi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, thực ra trong lòng hoàn toàn ngược lại, hắn vẫn đang nhanh chóng vận chuyển và nghĩ cách.
Làm sao mới có thể tìm ra và xử lý Huyễn Ma.
Từ đầu tới cuối, tiếng chuông của chuông Đông Hoàng không hề dừng lại, kêu vang coong coong coong, phù văn màu vàng lưu chuyển quanh người, Dương Bách Xuyên đứng nguyên tại chỗ, yên lặng chờ đợi.
Năm phút trôi qua!
Mười phút trôi qua!
Một canh giờ trôi qua…
Không hề có động tĩnh gì.
Lúc này, Dương Bách Xuyên biết Huyễn Ma và hắn đang so tính kiên nhẫn.