Bởi vì hắn không có nhiều thời gian để tiếp tục tiêu hao.
Ở trong thế giới ý thức thần bí của Huyễn Ma thời gian dài, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là hắn.
Hơn nữa, bây giờ không biết nhóm người Đinh Hòa Bình đang ở chỗ nào, hoặc nói là bị Huyễn Ma nhốt ở trong thế giới ý thức như thế nào.
Thời gian lâu dần, hắn và nhóm người Đinh Hòa Bình đều sẽ gặp nguy hiểm.
Còn đối với Huyễn Ma, chỉ cần hắn xuất hiện cảm xúc nóng nảy thì chính là sơ hở, cũng là giây phút nguy hiểm.
Chính vì trong lòng biết rõ những điều này, nên Dương Bách Xuyên mới cố gắng kiềm chế bản thân, không thể xuất hiện sự nôn nóng, không thể để Huyễn Ma nhìn ra sơ hở.
Rất rõ ràng, Huyễn Ma có kiêng dè đối với chuông Đông Hoàng của hắn, nếu không nó đã ra tay từ lâu, chứ không cần so tính kiên nhẫn như lúc này.
Dương Bách Xuyên đứng nguyên tại chỗ không động đậy, sau khi ba canh giờ trôi qua, hắn biết không thể đợi tiếp được nữa, hắn không có thời gian để tiêu hao.
Trong lòng hắn mắng chửi Huyễn Ma gian xảo, chuẩn bị nghĩ cách ép Huyễn Ma ra ngoài.
Nhưng mà đúng lúc hắn vừa chuẩn bị ra tay, mấy chục mét phía sau lại vang lên một giọng nói.
“Chủ nhân! Chủ nhân…”
“Lão Bảo…?”
Nghe thấy giọng nói chính là của Bảo Thuận Quang, Dương Bách Xuyên vội vàng quay người.
Âm thanh cách mấy chục mét, giống như đang đi về phía hắn.
Nhưng Dương Bách Xuyên vừa đi được mấy bước đã bước chậm lại.
Bởi vì hắn cảm thấy không đúng lắm.
Trong chớp mắt, bóng dáng của Bảo Thuận Quang đã bước ra từ trong sương mù hỗn độn.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy ông ta, chính là Bảo Thuận Quang.
“Chủ nhân, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngài rồi!”
Lúc này, Bảo Thuận Quang hơi tủi thân, tóc tai bù xù, cả người toàn là vết thương, rất thê thảm.
Dương Bách Xuyên híp mắt, hỏi: “Lão Bảo, các ngươi đã gặp chuyện gì? Lão Đinh và người khác đâu?”
“Không biết, không biết!” Bảo Thuận Quang lắc đầu lia lịa, thở hồng hộc nói: “Bọn ta vốn đang tìm kiếm ở cửa đại điện, ai ngờ vừa chớp mắt ta đã đến một nơi quái quỷ như vậy, còn bị sinh linh kỳ lạ công kích. Ta hoàn toàn không thấy thứ gì công kích ta, cũng không hề biết nhóm lão Đinh ở nơi nào!”
Dương Bách Xuyên nhìn Bảo Thuận Quang, trong lòng hắn cười lạnh, nhưng trên mặt lại thản nhiên: “Vậy à, chỗ này là cả vùng hỗn độn ngươi ngược lại có bản lĩnh đấy, cách mấy chục mét đã phát hiện ra ta sao?”
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, sắc mặt Bảo Thuận Quang chợt cứng nhắc, sau đó nói: “Chủ nhân, lão Bảo ta tốt xấu gì cũng là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, đừng nói mấy chục mét, thực ra cách mấy trăm mét đã phát hiện ra ngươi, vội vàng đuổi tới đây. Ta lo chủ nhân bị công kích, nơi này quả thật quá tà môn, trong bóng tối có tồn tại không thể thấy, vô cùng đáng sợ!”
Bảo Thuận Quang thao thao bất tuyệt, lại vô cùng để ý biểu cảm của chủ nhân Dương Bách Xuyên.
Nghe Bảo Thuận Quang nói, Dương Bách Xuyên cười híp mắt, bỗng nói: “Lão Bảo à, đột nhiên chủ nhân ta đây muốn ngươi quỳ xuống.”
“Cái gì?” Biểu cảm của Bảo Thuận Quang như đã nghe nhầm.
“Ông đây bảo ngươi quỳ xuống.” Dương Bách Xuyên nói lớn hơn, nhìn chằm chằm Bảo Thuận Quang, quát: “Ta là chủ nhân của ngươi, ngươi là tôi tớ lẽ nào không nên quỳ xuống khi gặp chủ nhân sao?”
“A… Ồ, quả thật là vậy, được ta quỳ!” Sắc mặt Bảo Thuận Quang cứng nhắc nói, sau đó chuẩn bị tham bái Dương Bách Xuyên.
Từ đầu đến cuối đôi mắt của Dương mỗ vẫn nhìn chằm chằm Bảo Thuận Quang, không hề rời đi.
Ngay sau đó lại thấy Bảo Thuận Quang từ từ khom lưng…
Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên cũng hơi buồn bực, không lẽ đoán sai rồi?