Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

 Giống như trước khi làm chút chuyện với Cảnh Xán, hắn đã bảo Cảnh Xán làm kết giới bên ngoài gian phòng, nhưng quạ đen vừa xuất hiện thì hắn đã biết.  

 

Chứng minh cảm giác của hắn đã mạnh và chính xác hơn.  

 

Dương Bách Xuyên vừa nói xong, quả nhiên chim Thần ma đập cánh bay vào trong.  

 

“Haha, tên yếu gà, ngươi tức giận cái gì, lão tử là người từng trải, nhớ năm đó số nữ nhân mà lão tử đã ngủ còn nhiều hơn cơm ngươi từng ăn nữa…”

Chim Thần Ma chẳng thèm quan tâm, há mỏ mắng Dương Bách Xuyên ra rả như thể việc nó nhìn trộm người ta là có lý lắm vậy.  

 

Lửa giận trong lòng Dương Bách Xuyên lập tức bốc lên, con chim mất dạy này đúng là...  

 

“Ngươi thấy mình có lý lắm đúng không?” Dương Bách Xuyên tức khắc xù lông chất vấn.  

 

Chim Thần Ma thấy Dương Bách Xuyên nổi điên lên thì cũng sợ lắm, hồi trước cũng vậy, chỉ vì nó và linh hồn Càn Khôn lén nhìn trộm hắn đúng một lần mà thằng nhóc này đã thẳng tay thủ tiêu luôn linh hồn Càn Khôn.  

 

Đương nhiên, sau đó nó đã moi được từ miệng Dương Bách Xuyên vài thông tin có liên quan tới việc hắn bỗng dưng muốn diệt trừ linh hồn Càn Khôn, không phải là vì bị nhìn trộm, nguyên nhân chính là chuyện khác, còn nhìn trộm chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.  

 

Thế nên chim Thần Ma cũng sợ lắm chứ! Nó sợ họ Dương Bách Xuyên trong một phút tức giận “làm thịt” luôn nó, bèn vội vàng chữa cháy: “Chờ đã, ông đây cực khổ ra ngoài tìm cách chữa trị Đạo Nguyên cho ngươi, thế mà thằng nhóc nhà ngươi còn nổi giận với ông đây, có phải khốn nạn lắm không? Với cả ông đây vừa mới về đến nơi thôi, thề luôn không nhìn thấy hay nghe thấy gì hết, hơn nữa chẳng phải ngươi đã dựng kết giới rồi sao...”  

 

Nghe chim Thần Ma nói vậy, Dương Bách Xuyên khá là xúc động, lửa giận cũng tắt. Thật ra hắn không có nổi nóng, chỉ là muốn dọa con chim mất dạy này chút thôi, lý do hắn tức là vì con chim mất dạy này lại bỏ mặc hắn đang hôn mê mà ra ngoài chơi đùa một mình. Có điều theo tình hình hiện tại thì có vẻ là do hắn hiểu nhầm và con chim mất dạy này xem như vẫn còn lương tâm, nó ra ngoài không phải để chơi mà là vì tìm kiếm phương pháp chữa trị Đạo Nguyên cho hắn.  

 

“Thật không?” Dương Bách Xuyên nghiêng đầu hỏi.  

 

“Ông đây lừa ngươi làm gì, ông đây bảo rồi, ra ngoài tìm cách chữa trị Đạo Nguyên cho thằng nhóc khốn kiếp nhà ngươi đấy, tin hay không thì tùy!” Chim Thần Ma điên tiết nói.  

 

“Xem như lương tâm của chim mấy dạy nhà ngươi chưa bị chó tha, thế tìm được cách gì không?” Dương Bách Xuyên nhìn chim Thần Ma, hỏi  

 

Lúc này, chim Thần Ma có hơi lúng túng: “À thì... Không có.”  

 

Dương Bách Xuyên trợn trừng mắt: “Không có thì nói làm quái gì.”  

 

“Không phải ông đây đang nghĩ cách sao? Đã có chút manh mối rồi, cứ yên tâm mà chờ đi.” Chim Thần Ma nghễnh cổ cãi.  

 

“Có manh mối?” Với Dương Bách Xuyên mà nói, điều này chẳng khác nào một niềm vui bất ngờ. Hắn biết có đôi khi chim mất dạy không đáng tin, nhưng một khi đã quyết định làm gì thì sẽ không bao giờ qua loa, sơ suất, thế nên nếu nó nói có manh mối, tức chuyện chim mất dạy rất nghiêm túc về việc tìm cách chữa trị Đạo Nguyên cho mình...  

 

Tạm thời không bàn tới chuyện có đáng tin hay không, vì tạm thời họ Dương cũng chẳng nghĩ ra được cách gì hay. Hiện tại chỉ có chim mất chim mất dạy lải nhải mình có cách, vậy chỉ còn nước tin vào nó thôi.  

 

“Tạm thời ngươi đừng hỏi gì hết, khi nào thời cơ chín muồi ta tự khắc nói cho ngươi biết.” Chim Thần Ma nói với Dương Bách Xuyên, giọng kiêu ngạo vô cùng.  

 

Kỳ thật Dương Bách Xuyên cũng nửa tin nửa ngờ, vấn đề là thật sự không còn cách nào, đành nhếch miệng cười bảo: “Bớt thừa nước đục thả câu đi, ta chờ tin tốt của ngươi đấy, nể tình ngươi cực khổ ra ngoài tìm cách chữa trị cho ta, ta sẽ bỏ qua cho ngươi chuyện hôm nay.”  

 

“Thế còn tạm được, mà thằng nhóc nhà ngươi cũng đừng quên luyện đan cho ta ăn đấy…” Chim Thần Ma đắc ý nói, bởi trong mắt nó thì đúng là Dương Bách Xuyên vẫn còn chuyện cần nhờ vả nó.  

 

Dương Bách Xuyên cũng hiểu tính cách con chim mất dạy này thế nào, nên mới không dây dưa hoài với nó mấy chuyện này, việc có khôi phục được Càn Khôn Đạo Nguyên hay không còn phải xem duyên phận thế nào, và hắn cũng biết đến điều này, thế nên làm gì có chuyện dễ dàng tìm được cách như vậy.  

 

Lòng hắn biết rõ có lẽ chim mất dạy chỉ đang an ủi mình mà thôi, nhưng hắn không vạch trần, bởi suy cho cùng đó cũng là ý tốt của chim mất dạy, như thế là đủ rồi.  

 

Mặc dù hầu hết thời gian là dành để cãi nhau, nhưng thật ra Dương Bách Xuyên rất thích cảm giác khi ở bên con chim này, bởi nó gợi cho hắn nhớ tới ông già…  

 

“Được rồi, tạm thời gác chuyện này sang một bên đã, ta có chuyện quan trọng cần hỏi ngươi đây.” Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa lôi bản thể của  Cốt Yêu Hoa Nương ra, đặt lên bàn, đặng hỏi chim Thần Ma: “Sao thứ này lại hoá nhỏ thế? Vầy còn dùng được nữa không?”  

 

Hỏi xong hai câu này, Dương Bách Xuyên bỗng thấy hơi hồi hộp, trợn mắt nhìn chằm chằm chim Thần Ma, chờ nó trả lời. Bởi hiện tại, tâm trí họ Dương đã bị hai chữ “triệu hồi” chiếm trọn.  


Hôm đó, trong lúc chiến đấu với  Cốt Yêu Hoa Nương, hắn nhớ là từng nghe thấy Cốt Yêu Hoa Nương nói sơ qua về chuyện bản thân có khả năng triệu hồi sinh vật dưới cõi âm. Trước kia chim mất dạy cũng từng nhắc nhở rằng với họ Dương hắn đây thì cần nhất là U Minh Giới, hoặc thứ gì đó từ U Minh Giới hay đúng hơn là cõi âm trong miệng chim mất dạy. Tóm lại, hắn nhớ như in rằng Cốt Yêu Hoa Nương có thể triệu hồi sinh vật từ cõi âm. 

Advertisement
';
Advertisement