Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Quân Tiêu Dao cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trong tay, thi triển ra Quân gia Lục Tiên Kiếm quyết.  

             Hiện giờ, Quân Tiêu Dao đã thông hiểu tất cả ba chiêu của Lục Tiên Kiếm quyết bao gồm Tiên Vẫn, Tiên Diệt, Lục Tiên.  

             Hắn chém ngang một chiêu Lục Tiên qua, kiếm quang cuồn cuộn phát ra, cứ như chiếu ra cảnh tượng đàn tiên ngã xuống.  

             Những hư không chi linh đó sôi nổi nổ tung dưới một kiếm này, hóa thành năng lượng hư không tinh thuần nhất.  

             Quân Tiêu Dao không ngừng bước đi, sau lưng vươn ra Ác Ma chi Dực.  

             Thân thể hắn như mũi tên mà lao vút vào bên trong.  

             Không bao lâu sau, hắn bỗng nhìn thấy hư không phía trước vặn vẹo, có một lốc xoáy hư không khổng lồ hiện ra.  

             Ở trong đó có một thanh cổ kiếm lúc ẩn lúc hiện, lơ lửng trôi nổi ở giữa lốc xoáy.  

             “Bàn Hoàng Hư Không Kiếm!” Trong mắt Quân Tiêu Dao bùng lên ánh sao.  

             Chuôi cổ kiếm này có tạo hình không khác gì Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm và Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm.  

             Chỉ là toàn thân tràn ngập sức mạnh hư không, lúc ẩn lúc hiện trên hư không.  

             Toàn bộ lốc xoáy hư không khổng lồ đều lấy Bàn Hoàng Hư Không Kiếm làm nguyên điểm mà xoay tròn.  

             Bất cứ tồn tại nào tới gần Bàn Hoàng Hư Không Kiếm cũng sẽ trực tiếp bị cắt thành mảnh vỡ.  

             Cho dù là Dương Bàn cũng không nghĩ tới, Bàn Hoàng Hư Không Kiếm mà gã tâm tâm niệm niệm muốn có được cũng không có ở cổ điện hư không, mà nằm trong cơ thể của con Cổ Hư Côn này.  

             “Ta có Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm trên người, cộng thêm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm trước mắt, sau đó lại đánh chết Dương Bàn, đoạt Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm tới tay, ba thanh kiếm hợp nhất, đế binh Bàn Hoàng Kiếm sẽ tái hiện trong tay ta!” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật sáng ngời.  

             Đế binh là binh khí của đại đế, uy năng mạnh mẽ tuyệt đối.  

             Lực chấn nhiếp có thể so với vũ khí hạt nhân.  

             Chỉ sợ đám người Bàn Võ thần chủ của Bàn Võ Thần Triều cũng không thể ngờ, người thật sự thu thập đủ đế binh Bàn Hoàng Kiếm không phải Dương Bàn, mà là Quân Tiêu Dao hắn.  

             Quân Tiêu Dao lập tức lao vút về hướng Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.  

             Hình như Bàn Hoàng Hư Không Kiếm cũng đã nhận ra nguy hiểm nào đó theo bản năng.  

             Hư không chung quanh nhấc lên gió lốc.  

             Quân Tiêu Dao lại thúc giục sức mạnh của Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.  

             Khi sức mạnh này khuếch tán ra, Bàn Hoàng Hư Không Kiếm đã nhận ra khí tức đồng nguyên, bắt đầu chậm rãi ổn định lại.  

             Quân Tiêu Dao vươn tay, phát ra pháp lực, trực tiếp chộp Bàn Hoàng Hư Không Kiếm vào trong tay.  

             Oanh!  

             Ngay vào thời khắc Quân Tiêu Dao nắm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.  

             Hắn như cảm nhận được sức mạnh không gian vô tận chung quanh.  

             Không gian vốn hư vô mờ mịt, giờ phút này giống như biến thành vô số tầng tầng lớp lớp không gian trong mắt Quân Tiêu Dao.  

             Thậm chí hắn cảm thấy mình tùy tiện vung kiếm cũng có thể xé rách cả hư không.  

             “Cũng đã đến lúc đi ra ngoài, không biết sắc mặt Dương Bàn bọn chúng sẽ như thế nào?” Quân Tiêu Dao lắc đầu và cười khẽ.  

             Hắn một tay cầm Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm, một tay cầm Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.  

             Hai thanh kiếm cùng chém vào sâu trong hư không.  

             Cứ như Bàn Cổ khai thiên lập địa.  

             Cùng lúc đó, bên ngoài cơ thể Cổ Hư Côn.  

             Ở cổng của cổ điện hư không, thân thể hai người Dương Bàn và Pháp Hải thoáng hiện.  

             Sắc mặt Dương Bàn không quá đẹp.  

             Trong cổ điện hư không này thật sự cũng có không ít bảo bối, nhưng ngặt nổi lại không có Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.  

             “Không đúng, cộng minh trước đó sẽ không sai lầm, nhưng vì sao trong cổ điện không có chứ?” Dương Bàn nghĩ trăm lần cũng không ra.  

             Pháp Hải bên cạnh lại giữ vẻ mặt bình đạm thong dong.  

             Hắn ta cảm thấy không có gì đáng tiếc, hơn nữa chủ yếu là Quân Tiêu Dao đã chết.  

             Khúc mắc của hắn ta cũng được giải trừ.  

             Dương Bàn cũng nghĩ tới điểm này, lập tức thở dài và nói: “Nhưng cũng được, tuy rằng không tìm được Bàn Hoàng Hư Không Kiếm, nhưng ít ra Quân Tiêu Dao đã chết.”  

             Trong mắt Dương Bàn, giết chết Quân Tiêu Dao càng quan trọng hơn có được Bàn Hoàng Hư Không Kiếm.  

             “Khương Lạc Ly ta sẽ không buông tha cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không, chết cũng không!”  

             Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly mang theo hàn ý thấu xương, cứ như trở thành loli hắc hóa.  

             Một hàn ý khiến lòng người giật mình phát ra từ trên người nàng.  

             Linh khí trong thiên địa như bắt đầu sôi trào, rơi vào trạng thái cuồng bạo.  

             “Không hổ là Nguyên Linh Đạo Thể xếp thứ một trăm trong ba ngàn thể chất, chỉ dùng cảm xúc cũng có thể ảnh hưởng đến sự vận chuyển của linh khí thiên địa.”  

             Thấy tình cảnh như vậy, Dương Bàn tấm tắc thở dài.  

             Mà Pháp Hải nhìn khuôn mặt tuyết trắng đáng yêu của Khương Lạc Ly, trong mắt có tà quang kích động.  

             Hắn ta vốn là Phật Thân Ma Tâm, hành sự cũng bị ma tâm ảnh hưởng nên thiên hướng tà dị.  

             “Dương huynh, tiểu tăng cảm thấy thả ả rời đi giống như thả hổ về rừng, không bằng chúng ta...” Pháp Hải lộ ra một nụ cười có vẻ vô cùng tà dị.  

             Dương Bàn nghe vậy thì ánh mắt lập loè.  

             Đã đắc tội Quân gia rồi mà còn đắc tội thêm Khương gia thì sẽ tạo áp lực rất lớn đối với Bàn Võ Thần Triều.  

             Nhưng nghĩ đến việc dù thả Khương Lạc Ly ra thì nàng cũng sẽ trả thù.  

             Nếu đã vậy, còn không bằng dứt khoát mà giải quyết cho xong.  

             “Được.” Dương Bàn gật đầu.  

             Dù sao ở kẽ nứt thập địa này cũng không có hộ đạo nhân giám thị.  

             Bọn họ từ từ đi đến vị trí Khương Lạc Ly bị trói, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lẽo tà dị.  

             Khương Lạc Ly cắn môi, nhưng khi nàng muốn cá chết lưới rách, con Cổ Hư Côn kia bỗng bắt đầu quay cuồng trên hư không, không ngừng phát ra tiếng rít gào.  

             “Sao lại thế này?”  

             Đám người Dương Bàn, Pháp Hải, Phương Hàn đều thất kinh trong lòng.  

             Mà thân thể mềm mại của Khương Lạc Ly run lên, cứ như nghĩ tới cái gì, kích động đến nước mắt chảy tràn.  

             “Quả nhiên không sai, Tiêu Dao ca ca không có khả năng dễ dàng chết như vậy.” Khương Lạc Ly vui sướng cực độ.  

             Quả nhiên, ngay sau đó.  

             Trong ánh mắt chấn động của đám người Dương Bàn, một kiếm quang trực tiếp cắt qua thân thể Cổ Hư Côn, sức mạnh hư không bùng nổ.  

             Một bóng người bạch y tuyệt thế không nhanh không chậm bước ra từ trong đó!  

             Đó là Quân Tiêu Dao!  

             “Cái này...”  

             Ba người Dương Bàn trợn mắt há hốc mồm, cứng họng, tư duy như đông lại trong nháy mắt, không phục hồi tinh thần lại kịp!  

             Con mẹ nó cái này là gặp quỷ sao?  

             Dương Bàn thật sự không cách nào tưởng tượng được, Quân Tiêu Dao bị Cổ Hư Côn cắn nuốt rồi mà cũng không chết.  

             Ngược lại còn cắt đứt thân thể Cổ Hư Côn rồi chậm rãi đi ra ngoài.  

             Chuyện này quả thực làm điên đảo suy nghĩ của mọi người.  

             Những thiên kiêu vẫn luôn đứng cách đó không xa quan sát thế cục cũng hóa thạch, cứng lại tại chỗ.  

             Nếu nói họ vẫn có thể mườn tượng ra được sự cường đại của đám người Dương Bàn, vậy Quân Tiêu Dao đã mạnh đến mức vượt xa khả năng tưởng tượng của bọn họ.  

             Thậm chí bọn họ cảm thấy, có phải Quân Tiêu Dao là một lão quái vật phản lão hoàn đồng hay không?  

             Nếu không thì làm sao lại mạnh đến mức này?  

             Hết chương 306.

Advertisement
';
Advertisement