“Tiêu Dao ca ca!” Khương Lạc Ly mừng đến phát khóc.
Cảm giác mất mà tìm lại được này khiến cảm xúc con người phập phồng kịch liệt.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu với Khương Lạc Ly, sau đó nhìn về phía đám người Dương Bàn.
Trái tim ba người Dương Bàn, Pháp Hải, Phương Hàn đều hơi trầm xuống.
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Dương Bàn mở miệng, lại không nói ra được lời nào.
Hắn ta còn có thể nói gì, cả Cổ Hư Côn cũng không giết chết được Quân Tiêu Dao.
Trừ phi Quân Tiêu Dao tự sát, bằng không bọn họ không có khả năng đánh thắng được Quân Tiêu Dao.
Phương Hàn cũng nghĩ tới điểm này, mở miệng quát: “Quân Tiêu Dao, nếu ngươi dám ra tay thì chắc chắn ả phải chết!”
Lời Phương Hàn nói khiến trong mắt Quân Tiêu Dao hội tụ hàn ý.
Hắn không thích nhất là bị người khác uy hiếp.
“Phương Hàn, ngươi phải chết!” Quân Tiêu Dao nói.
Phương Hàn thúc giục tế thần phù chiếu, tới gần Khương Lạc Ly.
“Ngươi có giỏi thì thử xem!” Trong mắt Phương Hàn phủ kín tơ máu.
Mà hắn ta cũng không phát hiện là hư không phía sau mình đã lặng lẽ hiện ra một thanh cổ kiếm.
Đó là Bàn Hoàng Hư Không Kiếm!
Bàn Hoàng Hư Không Kiếm có được sức mạnh hư không, có thể vô thần vô tức mà hòa vào hư không, Phương Hàn hoàn toàn không phát hiện được.
“Không tốt!”
Ánh mắt Dương Bàn rơi xuống trên người Phương Hàn, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Chết!”
Mà lúc này, Quân Tiêu Dao buông ra một chữ.
Bàn Hoàng Hư Không Kiếm lập tức đâm vào đầu Phương Hàn, kiếm khí tuôn ra.
Sức mạnh hư không hỗn loạn, chỉ trong một giây đã cắt thân thể và cả nguyên thần của Phương Hàn vỡ thành hư vô.
Nghịch Thiên chi Tử Phương Hàn ngã xuống!
Dương Bàn và Pháp Hải thấy tình cảnh này thì trái tim trở nên thật lạnh thật lạnh.
Đặc biệt là Dương Bàn, nhìn thấy Bàn Hoàng Hư Không Kiếm thì đôi mắt cũng trừng to, đồng tử đang run rẩy.
Rốt cuộc gã cũng hiểu, vì sao ban đầu Quân Tiêu Dao lại ngoan ngoãn như vậy.
Bởi vì hắn đã sớm liệu trước được Bàn Hoàng Hư Không Kiếm có khả năng ở trong cơ thể Cổ Hư Côn.
Mưu đồ quá sâu, nhìn như là gã và Phương Hàn tính kế Quân Tiêu Dao, nhưng thật ra là Quân Tiêu Dao tương kế tựu kế, trái lại gài bẫy bọn họ.
Tâm cơ và lòng dạ của Quân Tiêu Dao thật là đáng sợ.
Quân Tiêu Dao chỉ cần giơ tay thì Bàn Hoàng Hư Không Kiếm đã rơi vào trong tay.
Bàn tay còn lại của hắn nắm lấy Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm.
“Nghĩ ra di ngôn chưa?” Mỗi tay của Quân Tiêu Dao đều đang cầm một thanh kiếm, đứng sừng sững trên hư không, ánh mắt hàm chứa sát ý đạm mạc, giống như đế quân vô thượng quyết định sinh tử!
Giờ khắc này, Dương Bàn và Pháp Hải chỉ cảm thấy tuyệt vọng vô tận bao phủ cả trái tim bọn họ.
Tất cả, đều xong rồi.
Cái giá phải trả khi chọc giận Quân Tiêu Dao chỉ có một.
Đó là... Chết!
Rất khó tưởng tượng, giờ phút này thân thể vị Quan Quân Hầu tiếng tăm lừng lẫy này của Bàn Võ Thần Triều lại run rẩy lên như đang sợ hãi.
Khi gã nhìn thấy Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm và Bàn Hoàng Hư Không Kiếm nằm trong tay Quân Tiêu Dao thì lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Thật ra Quân Tiêu Dao này vẫn luôn tính kế gã.
Thậm chí có khả năng, Quân Tiêu Dao đã bắt đầu lập mưu tính nhắm vào Bàn Hoàng Kiếm ngay từ khi còn ở Bàn Võ Thần Triều.
Dương Bàn gã bị hoàn toàn xem thành rau hẹ.
Chờ tới bây giờ, thời cơ cũng đã đến thì Quân Tiêu Dao bắt đầu thu hoạch.
Không thể không nói, Quân Tiêu Dao tính kế quá sâu!
“Quân Tiêu Dao, thì ra từ đầu đến cuối, mục tiêu của ngươi luôn là Bàn Hoàng Kiếm!” Dương Bàn cắn chặt hàm răng.
Gã căn bản không biết Quân Tiêu Dao có được Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm từ khi nào.
Quân Tiêu Dao cũng chưa bao giờ công khai lộ ra ở Tiên Vực.
“Xem ra ngươi còn chưa ngốc đến tột cùng.” Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia trào phúng lạnh lẽo.
Dương Bàn nhận ra quá muộn, đã mất đi tất cả cơ hội.
“Bàn Hoàng Kiếm này là thuộc về Bàn Võ Thần Triều, ngươi không sợ sau khi có được sẽ làm Bàn Võ Thần Triều tức giận sao?” Dương Bàn bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo Bàn Võ Thần Triều ra làm bia đỡ.
“Bản Thần Tử sẽ để ý sao?”
Quân Tiêu Dao cảm thấy thực buồn cười.
Dương Bàn nghe thấy lời này thì trái tim đã chìm xuống đáy cốc.
Quả thật, trước đó ở đại hội tuyển phò mã của Võ Minh Nguyệt, hộ đạo nhân của Quân Tiêu Dao đã trực tiếp ra tay giết chết hoàng tử của Bàn Võ Thần Triều.
Cuối cùng Bàn Võ Thần Triều không phải đánh nát răng mà nuốt ngược vào bụng hay sao?
Bàn Võ Thần Triều căn bản không có tự tin đối nghịch với Quân gia.
Nghĩ đến đây, trong lòng Dương Bàn cảm thấy thật vô lực.
Kẻ có cảm xúc tương tự như gã còn có Pháp Hải.
Hắn ta mang theo hùng tâm tráng chí mà đi ra khỏi Tiểu Tây Thiên.
Kết quả đã lật xe ngay trạm đầu tiên là Thiên Đạo Lâu, bị Quân Tiêu Dao ngược đãi điên cuồng.
Hiện giờ cơ duyên có được ở hạ giới giúp Phật Thân Ma Tâm của hắn ta hoàn toàn thức tỉnh, không ngờ vẫn không phải là đối thủ của Quân Tiêu Dao.
Đối thủ này thật quá đáng sợ, quả thực không thể địch lại.
Quân Tiêu Dao không nói lời vô nghĩa mà lập tức cầm kiếm ra tay.
Tu vi của hắn vốn nghịch thiên, hơn nữa có Bàn Hoàng song kiếm gia trì nên càng như hổ thêm cánh, thực lực mạnh mẽ tuyệt đối.
Bàn Hoàng Hư Không Kiếm tùy ý chém một cái, lập tức đánh rách cả hư không vạn dặm.
Bàn Hoàng Tuế Nguyệt Kiếm chém ngang qua một kiếm, sức mạnh thời gian tràn ngập, làm tan biến tất cả mọi thứ.
Dưới thế công như vậy của Quân Tiêu Dao, Dương Bàn và Pháp Hải căn bản chỉ đang hấp hối giãy giụa.
Mặc dù bọn họ phóng thích tất cả thực lực, toàn lực chống cự, cũng hoàn toàn không phản kháng được Quân Tiêu Dao.
Trên người bọn họ thật sự có vài bảo vật hộ thân.
Nhưng những bảo vật hộ thân đó đều tan thành mây khói dưới thế công cuồng mãnh của Quân Tiêu Dao.
Cuối cùng, Dương Bàn gào rống một tiếng, thúc giục Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm đến tận cùng, muốn cá chết lưới rách.
Nhưng lại trực tiếp bị một kiếm của Quân Tiêu Dao bêu đầu, máu bắn lên trời cao!
Đầu của Dương Bàn bay lên cao cao, trên gương mặt vặn vẹo vẫn còn mang theo phẫn nộ, không cam lòng và tuyệt vọng.
Gã bắt đầu từ một gã sai vặt nuôi ngựa, khí vận tăng vọt, một đường quật khởi, trở thành Quan Quân Hầu của bất hủ thần triều.
Ban đầu một đường thuận buồm xuôi gió, thẳng đến gặp Quân Tiêu Dao ở Chu Tước Cổ Quốc.
Vận mệnh của gã cũng vì thế mà biến chuyển.
Gã chịu thiệt một lần rồi lại một lần, chật vật bại trận trong tay Quân Tiêu Dao.
Hiện giờ, rốt cuộc cả tánh mạng cũng bị Quân Tiêu Dao lấy mất.
Mà Pháp Hải thấy tình cảnh này thì ma tâm cũng hỏng mất, chiến ý hoàn toàn tan biến, xoay người muốn rời đi.
Hết chương 307.