Quân Tiêu Dao tung ra Lục Tiên Kiếm Quyết, kiếm khí chém ngang qua trời xanh vạn dặm.  

             Pháp Hải thi triển hết thủ đoạn, nhưng trước một kiếm này thì thân thể giống như tờ giấy, bị xé rách tan nát, máu tươi bắn vọt!  

             Quan Quân Hầu của Bàn Võ Thần Triều!  

             Phật Tử của Tiểu Tây Thiên!  

             Đều ngã xuống!  

             Có thể đoán ra, nếu tin tức này truyền về Tiên Vực sẽ gây nên chấn động thiên đại cỡ nào.  

             Bởi vì Bàn Võ Thần Triều chính là bất hủ thần triều, mà Tiểu Tây Thiên cũng là đạo thống bất hủ.  

             Trước đó Đọa Thần Tử của Đọa Thần Cung cũng gián tiếp chết trong tay Quân Tiêu Dao.  

             Cộng thêm Tiểu Tây Thiên, Bàn Võ Thần Triều và Yêu Thần Cung trước đó.  

             Chuyến hạ giới này của Quân Tiêu Dao đã một lần trêu chọc tứ đại thế lực bất hủ.  

             Đây là chưa tính đến các Thái Cổ hoàng tộc, bằng không thế lực hắn trêu chọc sẽ càng nhiều.  

             Có thể nói, đổi lại là bất cứ truyền nhân của một thế lực bất hủ nào khác, cũng không dám làm như vậy, sẽ tâm hoảng ý loạn.  

             Nhưng sắc mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất bình đạm.  

             Giết hai người này giống như giết hai con chó, không có dao động gì quá lớn.  

             Quân Tiêu Dao có tự tin giết người!  

             Trong Ngự Tam Gia của Hoang Cổ, có hai nhà đều là bối cảnh chỗ dựa của hắn.  

             Còn có một Thánh Linh Thư Viện có môn đồ trải rộng khắp Hoang Thiên Tiên Vực đứng phía sau hắn.  

             Quân Tiêu Dao, không sợ gì cả!  

             Khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao dứt khoát lưu loát mà giải quyết hai người này, một ít thiên kiêu chung quanh vội vàng bỏ chạy như đàn thú, sợ bị giận chó đánh mèo.  

             Quân Tiêu Dao thi triển ra Thôn Thần Ma Công, biến toàn bộ huyết nhục tinh khí của Pháp Hải thành năng lượng thuần túy.  

             Dù sao năng lượng của Phật Thân Ma Tâm cũng rất hùng hồn.  

             Hắn vẫy tay một cái, Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm lập tức phá không mà đến, rơi vào trong tay hắn.  

             Đến lúc này, Quân Tiêu Dao xem như hoàn toàn gom đủ Bàn Hoàng tam kiếm.  

             Hắn cũng có thể cảm giác được, giữa ba thanh kiếm này có một liên hệ chặt chẽ.  

             Sau đó Quân Tiêu Dao vươn tay chộp lấy tế thần phù chiếu.  

             Hắn thi triển thần lực, hung hăng bóp một cái!  

             Chí bảo thiên mệnh của Tiềm Long đại lục này răng rắc một tiếng, trực tiếp bị Quân Tiêu Dao bóp nát!  

             Sau đó sức mạnh căn nguyên thế giới như giếng phun vô tận khuếch tán ra.  

             Cuối cùng nó biến thành một căn nguyên thế giới kim sắc mơ hồ có long khí hoàng đạo lượn lờ.  

             Đó là căn nguyên thế giới của Tiềm Long đại lục.  

             Quân Tiêu Dao mỉm cười nhận lấy.  

             Đến lúc này, Quân Tiêu Dao đã thu thập được năm khối căn nguyên thế giới của Thiên Huyền, Tinh Thần, Sâm La, Vạn Tượng, Tiềm Long đại lục.  

             Trong mười căn nguyên của thập địa hạ giới, Quân Tiêu Dao một mình độc chiếm một nửa!  

             “Gom đủ mười căn nguyên thế giới lại gần thêm một bước.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.  

             Lần này hắn thu hoạch được quá nhiều, có được Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm và Bàn Hoàng Hư Không Kiếm, ngoài ra còn có căn nguyên thế giới của Tiềm Long đại lục.  

             Còn giải quyết được hai phiền phức nhỏ là Dương Bàn và Pháp Hải.  

             Cảm giác thu hoạch rau hẹ này quá sung sướng, quả thực sẽ khiến người ta nghiện.  

             Mà lúc này, Khương Lạc Ly như yến non về tổ mà nhào về hướng Quân Tiêu Dao, hung hăng ôm lấy hắn, cánh tay ngó sen siết thật chặt.  

             “Ô ô, Tiêu Dao ca ca, đều là Lạc Ly quá ngu ngốc, liên lụy chàng...”  

             “Lần sau đừng hy sinh vì Lạc Ly nữa, Lạc Ly không đáng cho Tiêu Dao ca ca làm như vậy!”  

             Khuôn mặt nhỏ của Khương Lạc Ly chôn vào lòng Quân Tiêu Dao, nước mắt rơi như mưa.  

             Nhìn thái độ Khương Lạc Ly như vậy, Quân Tiêu Dao có chút ngây ngẩn cả người.  

             Sở dĩ hắn đi vào trong cơ thể Cổ Hư Côn là vì tra xét tung tích của Bàn Hoàng Hư Không Kiếm mà thôi.  

             Cũng không có quan hệ quá lớn gì đến Khương Lạc Ly.  

             Nhìn dáng vẻ cảm động đến rối tinh rối mù này của Khương Lạc Ly, Quân Tiêu Dao nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.  

             Cái này xem như vô tình liêu muội (Tán gái) sao?  

             Nhưng Quân Tiêu Dao thật sự không có suy nghĩ này.  

             Chỉ có thể xem như vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.  

             “Được rồi, đừng khóc, việc nhỏ mà thôi, không cần để ý.” Quân Tiêu Dao sờ sờ cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly.  

             Hành động sờ đầu ấm áp sờ này càng làm cô gái nhỏ Khương Lạc Ly oa oa khóc rống lên, rất áy náy và tự trách, trên lông mi thật dài dính đầy nước mắt.  

             Chỉ khi nào cảm nhận được mất đi thì mới biết càng quý trọng.  

             Thời khắc Quân Tiêu Dao bị cắn nuốt, Khương Lạc Ly thật sự cho rằng sẽ không còn gặp lại Quân Tiêu Dao.  

             Quân Tiêu Dao thở dài trong lòng, có chút không biết làm sao cho phải.  

             Vũ khí tốt nhất để đối phó thẳng nam sắt thép chính là nước mắt thiếu nữ.  

             Quân Tiêu Dao khuyên can mãi, cuối cùng cũng làm cảm xúc của Khương Lạc Ly ổn định lại, nàng không khóc thút thít nữa.  

             Đồng thời nghĩ đến Quân Tiêu Dao nguyện ý xông vào nguy hiểm vì mình, trong lòng nàng thật ngọt ngào, vô cùng hạnh phúc.  

             “Tiêu Dao ca ca, cái kia...” Khương Lạc Ly vặn vẹo ngón tay.  

             “Cái gì?” Quân Tiêu Dao hỏi.  

             “Lần này sau khi trở về Tiên Vực, có cần nói với nương, làm tiệc đính hôn trước hay không.” Khương Lạc Ly xấu hổ cười nói.  

             “Khụ...” Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng.  

             Bát tự còn chưa có một phẩy (1) mà đã gọi là nương rồi.  

             (1) Nét thứ nhất trong chữ “Bát” là nét phẩy, câu này có nghĩa là chữ “Bát” còn chưa có nét phẩy, ý nói sự việc vẫn chưa diễn ra, còn chưa đâu đến đâu, chưa rõ ràng.  

             Hơn nữa ngươi là nữ hài tử, sao lại chủ động như vậy hả?  

             “Chúng ta đi thôi, cơ duyên lớn nhất ở sâu trong kẽ nứt thập địa.”  

             Quân Tiêu Dao xem như sợ cô nàng này, quá chủ động, làm người ta chịu không nổi.  

             Nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao lao đi, Khương Lạc Ly chu chu miệng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười ngọt ngào, yêu kiều hừ một tiếng và nói: “Không nghĩ tới Tiêu Dao ca ca còn có một mặt ngạo kiều như vậy, nhưng không sao, Lạc Ly đã ăn chắc chàng rồi!” Khương Lạc Ly mài răng nanh trong miệng, hắc hắc cười nói.  

             Nếu Quân Tiêu Dao nghe thấy lời này thì tám phần lại muốn phun tào.  

             Răng nanh dễ làm bị thương chim nhỏ lắm.  

             Quân Tiêu Dao lập tức lao vào sâu trong kẽ nứt thập địa.  

             Bởi vì hắn không quên, mình còn có cơ hội đánh dấu ở tế đàn anh linh.  

             Tế đàn anh linh là cơ duyên lột xác mà hắn coi trọng nhất.  

             Lần lột xác này có khả năng giúp cảnh giới của hắn tăng mạnh, ném xa những người cùng lứa tuổi kia.  

             Còn về năm đoàn căn nguyên thế giới còn lại, Quân Tiêu Dao cũng không lo lắng lắm.  

             Hắn đã mơ hồ cảm ứng được, năm đoàn căn nguyên thế giới còn lại đều ở kẽ nứt thập địa này, nằm trên người thiên kiêu nào đó.  

             Hết chương 308.

Advertisement
';
Advertisement