Chương 436
“Ngươi cho rằng chuyện giống lần trước còn sẽ xảy ra sao?” Thiên kiêu của Luyện Thi Tông lạnh lùng nói.
Sắc mặt hắn ta vô cùng tái nhợt, khóe miệng có một tia máu ứa ra.
Dù sao Hồng Mao Ma Thi cũng vượt qua phạm vi khống chế của hắn ta, hiện tại xem như đang cưỡng chế thúc giục nên cũng mang đến tổn thương cực lớn cho hắn.
Thiên kiêu của Huyết Sát tộc và Mặc Lăng lại nhân cơ hội Quân Tiêu Dao bị Hồng Mao Ma Thi cuốn lấy mà ầm ầm ra tay.
Lang Huyên bên cạnh cũng không ra tay, nhưng không phải nàng ngồi xem, mà nàng cho rằng căn bản không cần thiết phải ra tay.
Nếu ra tay giúp trợ thì ngược lại là không tin Quân Tiêu Dao.
“Con kiến liên hợp lại thì vẫn là con kiến, dẫm chết một con và dẫm chết một đàn không có bất cứ khác biệt nào cả!”
Khí huyết của Quân Tiêu Dao thật mãnh liệt, như núi lửa Thái Cổ phun trào.
Mái tóc hắn phất phới, tiên quang cả người mênh mông, giờ phút này uy năng của một trăm sáu mươi khối Đại La Tiên Cốt rốt cuộc cũng được bày ra.
Đồng thời Chí Tôn Cốt trong ngực hắn đang mơ hồ lập loè thần quang, có năng lượng khủng bố hội tụ.
Quân Tiêu Dao sắp sửa đại khai sát giới!
Trên quyền phong bên tay phải của Quân Tiêu Dao có thần quang màu tím chợt lóe qua.
Găng tay Diệt Bá Thánh Vương đã được đeo lên.
Cộng thêm chục tỷ cân thần lực và sức mạnh của Đại La Tiên Cốt.
Quyền này của Quân Tiêu Dao cứ như có thể phá vỡ thập phương hư không.
Một quyền oanh kích về hướng Hồng Mao Ma Thi kia.
Phanh!
Sau một tiếng đinh tai nhức óc lớn bùng nổ, ngực Hồng Mao Ma Thi lại bị một quyền của Quân Tiêu Dao đánh xuyên qua!
Đương nhiên, bản thân Hồng Mao Ma Thi là dạng nửa con rối, chỉ cần không nổ nát thì còn có thể hành động.
Móng tay của Hồng Mao Ma Thi như gai nhọn, chộp về hướng đầu Quân Tiêu Dao!
Cánh tay Quân Tiêu Dao chấn động, thần năng tuông trào như đại dương mênh mông mãnh liệt.
Xuy một tiếng!
Cả con Hồng Mao Ma Thi bị trực tiếp xé thành hai mảnh!
Thiên kiêu của Luyện Thi Tông hoàn toàn dại ra, trợn mắt há hốc mồm, giống như mất hồn mất vía!
Sức chiến đấu của Hồng Mao Ma Thi này đã tiếp cận chân thần!
Tuy không có khả năng so sánh với cường giả chân thần chân chính, nhưng chỉ tính đến nhục thân thì cũng thật sự đã tiếp cận chân thần.
Nhưng hiện tại, nó lại bị Quân Tiêu Dao dùng một quyền diệt sát.
Nhưng ngay vào lúc Quân Tiêu Dao xé nát Hồng Mao Ma Thi, chiêu thức công kích của Long Tường, Mặc Lăng và thiên kiêu của Huyết Sát tộc đã giáng xuống.
Quân Tiêu Dao mặt không đổi sắc, một khí cơ kỳ dị lưu chuyển ra.
Những chiêu thức có dao động mạnh mẽ kia trực tiếp tiêu tán trong hư không.
Năng lực miễn dịch pháp lực, khởi động!
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lãnh khốc, hắn theo dõi thiên kiêu của Luyện Thi Tông trước.
Chiến ý trong lòng thiên kiêu của Luyện Thi Tông đã mất hết, không còn một chút ý định phản kháng, lập tức xoay người trốn đi.
Hầu hết sức chiến đấu của thiên kiêu Luyện Thi Tông đều nằm ở ma thi, bản thân hắn ta thì bình thường không có gì nổi bật hay đặc thù.
Quân Tiêu Dao vươn một tay chụp vào hư không, pháp lực mênh mông, ngưng tụ thành Thiên Thần chi Mâu.
Một mâu trực tiếp xuyên thủng thiên kiêu của Luyện Thi Tông, sau đó Thiên Thần chi Mâu bỗng nổ tung.
Thiên kiêu của Luyện Thi Tông lập tức biến thành mảnh nhỏ, chết đến không thể chết hơn.
Bên ngoài Táng Giới, sắc mặt cường giả Luyện Thi Tông lập tức âm trầm tới cực điểm.
Nhưng mà chấn động vẫn chưa kết thúc.
Quân Tiêu Dao xoay người, nhắm vào Mặc Lăng.
Cả người Mặc Lăng phát lạnh, như rơi vào động băng.
Ngực Quân Tiêu Dao tỏa ánh sáng, chùm sáng mãnh liệt phụt ra.
Đúng là Thượng Thương Kiếp Quang.
Nó như kiếp phạt trời cao giáng xuống, nơi ánh hào quang đi qua thì tất cả đều mai một.
“Thiên Mãng Thôn Nhật thuật!”
Mặc Lăng quát lên một tiếng điên cuồng, cả người bắn toé máu tươi, gần như hiến tế chính mình để thi triển ra thần thông khủng bố.
Nghe đồn khi thi triển thần thông, tổ tiên của Thôn Thiên Ma Mãng tộc có thể cắn nuốt luyện hóa mặt trời đến tận mấy ngày.
Nhất thức thần thông này chính là diễn biến ra từ truyền thuyết này, chính là chiêu thức áp đáy hòm của Thôn Thiên Ma Mãng tộc.
Một khi thi triển chiêu thức này thì cứ như có một hư ảnh ma mãng thật lớn hiện lên trong hư không, thân mãng xà khổng lồ như dãy núi uốn lượn ngàn dặm.
Hư ảnh ma mãng há mồm, lập tức nuốt Thượng Thương Kiếp Quang vào trong bụng.
Nhưng mà, còn không đợi trên mặt Mặc Lăng lộ ra ý cười thành công thì gã đã hoảng sợ phát hiện, hư ảnh ma mãng lại bắt đầu rung động như sóng nước, trở nên không ổn định.
“Phá!”
Quân Tiêu Dao buông xuống một chữ, toàn bộ hư ảnh ma mãng trực tiếp tan vỡ.
Ngực Quân Tiêu Dao lại có quang hoa hai màu hắc bạch oanh kích ra, đó là Luân Hồi Niết Quang!
“Không!” Tròng mắt Mặc Lăng trợn ra, phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ.
Ngay sau đó, Luân Hồi Niết Quang đảo qua thân thể gã.
Thân thể Mặc Lăng giống như nham thạch phong hoá, tan biến từng chút thành tro bụi.
Lại một thiên kiêu cấp bậc Thập Tiểu Vương ngã xuống!
“Đáng chết!”
Long Tường và thiên kiêu của Huyết Sát tộc thấy thế thì trong mắt lập tức trở nên nặng nề và kiêng kị cực độ, trong mơ hồ còn toát ra sợ hãi.
Không sai!
Đám Thập Tiểu Vương cao cao tại thượng, không coi ai ra gì này rốt cuộc cũng sinh ra cảm xúc sợ hãi.
Thiên kiêu cấp bậc như bọn họ vốn không nên xuất hiện loại cảm xúc sợ hãi này.
Nhưng hiện tại, bọn họ thật sự sợ.
Quân Tiêu Dao chính là một ma quỷ!
Quân Tiêu Dao giơ tay, Đà Xá Cổ Đế Viêm bùng nổ ra, trực tiếp vây quanh về hướng thiên kiêu của Huyết Sát tộc.
Đồng thời hắn tung ra Nhân Vương Ấn, trấn áp về hướng Long Tường.
Vào thời khắc này, rốt cuộc Cửu U Ngao cũng ra tay.
Nếu nó lại không ra tay, chỉ sợ chỉ còn lại một mình nó đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Cửu U Ngao vừa ra tay thì đã tỏa ra dao động cực kỳ khủng bố.
Trên chín cái đuôi sau lưng nó có chín cái đầu hung thú.
Giờ phút này, chín cái đầu cùng mở miệng ra, chín chùm tia sáng màu tím bắn vọt ra, cứ như có thể phân cách thiên địa.
“Uy năng thật mạnh!” Lang Huyên nhìn thấy cũng hơi kinh hãi.
Nhưng nàng ta cũng rất tin tưởng vào Quân Tiêu Dao.
Tuy Cửu U Ngao đột nhiên đánh lén, nhưng Quân Tiêu Dao cũng đã nhận ra.
Phía sau hắn bỗng dâng trào pháp lực, một cái áo choàng bạch kim hiện lên.
Hết chương 436.
Chương 437
Mặt ngoài áo choàng hiện lên rất nhiều đồ án thần linh, cứ như như chư thần đang Phạn xướng, phóng thích quang huy thần thánh vô tận.
Đó là pháp môn phòng ngự vô thượng trong Tượng Thần Trấn Ngục Kính, Chư Thần Phi Phong!
Chiêu thức này là lột xác ra từ Minh Thần Bảo Hộ, uy năng phòng ngự càng mạnh, cứ như có thần linh đang bảo hộ Quân Tiêu Dao.
Chín chùm tia sáng do Cửu U Ngao phóng ra giáng vào Chư Thần Phi Phong, nhưng căn bản không thể xuyên thủng.
Ở đồng thời, thiên kiêu của Huyết Sát tộc phát ra tiếng gào rống tê tâm liệt phế, biến thành tro tàn trong đế viêm thiêu đốt hừng hực.
Mà Long Tường cũng bị chấn đến hộc máu, cốt giáp long lân cả người đều vỡ vụn, thê thảm chật vật tới cực điểm.
Quân Tiêu Dao tịnh chỉ làm kiếm, một Lục Tiên Kiếm quyết chém tới ngang trời, đồng thời giữa mày có một Trật Tự Thần Liên lao ra, hóa thành một thanh đoản kiếm kim sắc, đó là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm.
Hai đại thần quyết trong ngũ đại thần quyết cùng được thi triển ra, có thể đoán được uy năng của chúng.
Mặc dù Long Tường hao hết tất cả năng lượng, áp bức tu vi của bản thân, nhưng trước thế công này thì hắn ta vẫn như châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
Phụt hai tiếng.
Ngực và đầu Long Tường lần lượt bị hai kiếm quang xuyên thủng.
Long Tường của Thi Hài Long Tộc, ngã xuống!
Cuối cùng, Quân Tiêu Dao xoay người, trong mắt là một mảnh thản nhiên, nhìn vào kẻ cuối cùng là Cửu U Ngao.
Cả người Cửu U Ngao xù lông, trong thú đồng hiện ra sự hoảng sợ.
Nó vô cùng hung hãn, thậm chí có thể tranh phong với Sở Thiên Bá trong Thập Tiểu Vương. Nhưng hiện tại, nó sợ.
“Chết!”
Quân Tiêu Dao thi triển ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, quyền quang kinh thế, sáu lốc xoáy Luân Hồi hiện lên, đánh đến hư không nổ nứt, trời cao chấn động!
Cửu U Ngao ra sức phản kháng, tử quang cả người bừng bừng, thi triển ra các loại thần thông hung thú.
Thậm chí cả Cửu U thần thông chỉ có ở Cửu U Ngao cũng được thi triển ra, ánh sáng màu tím hủy thiên diệt địa.
Đáng tiếc, nếu là con nối dõi Cửu U Ngao thuần huyết chân chính thì nói không chừng thật sự có thể đánh một trận với Quân Tiêu Dao.
Nhưng con Cửu U Ngao trước mắt chỉ là tạp huyết mà thôi.
Ở trước mặt Quân Tiêu Dao, nó vẫn không có sức phản kháng, lập tức bị Quân Tiêu Dao d ùng một quyền chấn vỡ.
Khắp mảnh đất cơ duyên này lập tức yên ắng đi.
Trừ Quân Tiêu Dao ra thì chỉ còn lại Lang Huyên và một đám sinh linh hài cốt chỗ cửa động.
Cả người Lang Huyên đều ngây dại.
Mặc dù nàng ta biết cuối cùng Quân Tiêu Dao sẽ thắng, nhưng cũng không ngờ lại thắng dứt khoát lưu loát đến như thế.
Quân Tiêu Dao quá hung mãnh!
Lang Huyên, lại ướt.
Mà giờ phút này ở bên ngoài Táng Giới cũng là một mảnh lặng ngắt như tờ, toàn trường như lâm vào trời đông giá rét, cả đám người đều đông lại thành pho tượng băng!
Thời gian và không gian giống như đọng lại, tất cả sinh linh Táng Giới bên ngoài đều cứng họng thất thanh.
Tuy một ít sinh linh trong đó đã mơ hồ dự đoán được, nhưng khi thật sự chính mắt chứng kiến thì trong lòng bọn họ vẫn hết sức kinh hãi.
Toàn bộ Thập Tiểu Vương của Vạn Cổ Táng Thổ, trừ Sở Thiên Bá và Lang Huyên ra thì tám vị còn lại đều đã ngã xuống trong tay Quân Tiêu Dao.
Hơn nữa những vị này chết dưới tình huống đang vây công mà bị Quân Tiêu Dao dễ dàng phản sát.
Mất mặt!
Trong lòng tất cả sinh linh Táng thổ đều có cảm giác khuất nhục.
Chỉ có một ít cường giả Tu La Ma Quốc đang cảm thán, công chúa của bọn họ quá nhìn xa trông rộng.
Tần Tiên Nhi cũng thán phục.
Nàng luôn không thích bất cứ nam tử nào, nhưng Quân Tiêu Dao lại là nam tử duy nhất khiến nàng cũng cảm thấy vô cùng bội phục.
“Đáng chết, đáng chết!” Cường giả của Thi Hài Long Tộc tức giận, thiên địa đều đang nổ vang.
Không chỉ Thi Hài Long Tộc mà cường giả các thế lực Thôn Thiên Ma Mãng tộc, Huyết Sát tộc, Luyện Thi Tông… cũng vô cùng oán giận, hận không thể trừ khử Quân Tiêu Dao cho giải hận.
“Lão tổ còn thờ ơ sao?” Trong Thi Hài Long Tộc, có cường giả đang giao lưu thần niệm.
Cường giả của Thi Hài Long Tộc, Long Hài Táng Hoàng cũng là cường giả đỉnh cấp của Táng thổ, tề danh với Thiên Minh Táng Hoàng.
“Dù sao thiên kiêu Quân gia kia có bối cảnh đó...” Một cường giả Thi Hài Long Tộc kiêng kị nói.
“Quân gia mạnh đến mấy thì có thể mạnh hơn nhiều thế lực Vạn Cổ Táng Thổ ta cộng lại sao, càng đừng nói sâu trong Táng Giới còn có đại khủng bố tồn tại từ xa xưa đến nay.” Có sinh linh không cam lòng mà nói.
Không cam lòng không chỉ là Thi Hài Long Tộc, trong các thế lực Thôn Thiên Ma Mãng tộc, Huyết Sát tộc, Luyện Thi Tông cũng có một ít sinh linh đang chớp động ánh mắt, hình như đã bày ra kế hoạch nào gì.
Nếu Quân Tiêu Dao chỉ giết thiên kiêu của một nhà hai nhà thì có thể ỷ vào bối cảnh của Quân gia mà không ai dám động vào hắn.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao gần như đồ sát sạch sẽ cả Thập Tiểu Vương.
Vậy có nghĩa là Quân Tiêu Dao gần như đắc tội hơn chín phần thế lực ở Vạn Cổ Táng Thổ.
Chuyện này cũng không phải có thể tùy tiện bỏ qua.
Hiện tại thiên kiêu Thập Tiểu Vương còn sống trừ Lang Huyên ra thì chỉ còn lại Sở Thiên Bá.
“Đồ nhi, con nhất định phải hoàn thành sự kiện kia...” Ánh mắt Thiên Minh Táng Hoàng vô cùng thâm thúy.
Ông ta bảo Sở Thiên Bá tiến vào Táng Giới để tìm kiếm ao Chúng Sinh Luân Hồi, tất nhiên không chỉ vì để Sở Thiên Bá lột xác mà còn muốn hắn ta làm một chuyện khác.
Nếu thành công thì có lẽ Táng Giới cũng sẽ nghênh đón đại biến động.
Toàn bộ tất cả sinh linh bên ngoài Táng Giới đều đang kinh ngạc cảm thán, ồn ào náo động, nghị luận sôi nổi.
Chỉ có nữ Táng Hoàng quỷ diện như một pho tượng băng cao lãnh, trước sau vẫn sừng sững bất động.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao khiến cả nàng cũng có chút bất ngờ.
Mà bóng dáng bạch y kia cũng mơ hồ chậm rãi trùng khớp với vị thiếu niên bạch y trong ảo cảnh của nàng.
Trong Táng Giới.
So sánh với ồn ào náo động ở ngoại giới thì thần thái của Quân Tiêu Dao bình tĩnh thong dong đến lạ, hắn không hề cảm thấy có bất cứ hoảng loạn nào vì giết chết nhiều thiên kiêu Thập Tiểu Vương như vậy.
Giống như... Làm thịt mấy con gà.
Cho dù là Lang Huyên cũng có chút câm nín, lập tức oán giận: “Quân công tử, ngươi không thể biểu hiện ra chút ngưng trọng sao?”
“Vì sao?” Quân Tiêu Dao hỏi ngược lại.
Hết chương 437.
Chương 438
“Những kẻ chết đi đều là bảo bối cục cưng của các đại thế lực bất hủ Táng thổ, hiện tại chết sạch rồi, công tử đã một lần đắc tội với hơn chín phần thế lực của Táng thổ.” Lang Huyên nói.
“Cho dù trên đời toàn là kẻ địch, bản Thần Tử cũng sẽ không nhăn mày một chút, huống chi chỉ là một Táng thổ?” Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng, không để bụng chút nào.
Chí hướng của hắn chính là trấn áp toàn bộ thời đại, thậm chí trấn áp hàng tỉ năm tháng cổ kim.
Chỉ là một Vạn Cổ Táng Thổ thì có thể làm gì hắn?
“Quân công tử, đừng nói nữa, người ta lại ướt rồi.” Cặp đùi đẹp của Lang Huyên khẽ run.
Khí phách Quân Tiêu Dao toát ra trong lúc vô tình đủ để khiến bất cứ nữ tử nào say mê.
Mỹ nhân yêu anh hùng, đây là chân lý vạn cổ bất biến.
Mà Quân Tiêu Dao đã không thể dùng một từ anh hùng đơn giản để hình dung.
Hắn chính là thần thoại vô địch vạn cổ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
“Được rồi, giải quyết xong những phiền toái nhỏ này rồi, nhìn xem trong động có cơ duyên gì không.” Quân Tiêu Dao vẫy vẫy tay, nhìn về phía đám sinh linh hài cốt kia.
Quân Tiêu Dao và Lang Huyên cùng ra tay.
Lấy thực lực của Quân Tiêu Dao, rất nhanh đã càn quét sạch sẽ đám sinh linh hài cốt kia.
Chẳng qua khi vừa tiến vào cửa động thì có hai sinh linh hài cốt cấp bậc Thánh Nhân xuất hiện.
Quân Tiêu Dao trực tiếp tung ra con rối Đồ Thần, hai ba chiêu đã giải quyết cuộc chiến.
Sau đó, hai người tiến vào trong động.
Phóng mắt nhìn ra, sức mạnh lôi đình vô tận tràn ngập trong đó, giống như đại dương mênh mông cuồn cuộn.
Quân Tiêu Dao còn ổn, dù sao không phải sinh linh Táng thổ, sức mạnh lôi đình cũng không sinh ra khắc chế gì với hắn.
Ngược lại là Lang Huyên, tuy toàn thân nàng đã rút đi một ít tử khí, nhưng vẫn bị lôi đình khắc chế.
Giờ phút này kiều nhan của nàng tái nhợt, cảm thấy thật không khoẻ.
Quân Tiêu Dao chưa nói cái gì, chỉ là pháp lực nhẹ nhàng chấn động, cũng bao lấy Lang Huyên vào trong đó.
Lang Huyên liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Đối ngoại khí phách, đối nội lại cẩn thận, mặt ngoài tuy không để bụng, nhưng lúc nên che chở cũng sẽ che chở.
Nam nhi như vậy thì ai không yêu kia chứ?
Lang Huyên càng ngày càng cảm thấy ánh mắt của mình thực chính xác.
Quân Tiêu Dao lại không để bụng, chỉ là thuận tay mà thôi.
Giờ phút này, lực chú ý của hắn đều đặt vào phù văn lôi đình trên vách tường. Cả cái động trừ một ít bảo bối ra thì chỉ có vách động khắc đầy phù văn lôi đình.
Mỗi một phù văn đều giống như quỹ đạo sao trời chư thiên, vô cùng phức tạp, cần hao phí rất nhiều tinh lực.
Nhưng cả động lại có chừng mười vạn phù văn lôi đình.
Thiên kiêu bình thường cả ghi nhớ cũng khó khăn, càng đừng nói là lĩnh ngộ.
“Phù văn thật huyền ảo, quá phức tạp.” Lang Huyên nhìn trong chốc lát, nhưng chỉ khẽ lắc đầu.
Nàng muốn hoàn toàn ghi nhớ những phù văn này cũng gần như không có khả năng, nếu muốn lĩnh ngộ thì không biết phải hao phí thời gian bao nhiêu năm.
Mà trong mắt Quân Tiêu Dao có thần quang hiện lên.
Thiên tư của hắn yêu nghiệt vô song, cả Thập Bát Tổ cũng phải cảm thán, khi tuổi trẻ ông ta cũng chưa chắc đã bằng Quân Tiêu Dao.
“Thú vị, không nghĩ tới lại là đại thần thông Lôi Đế.” Quân Tiêu Dao đảo qua một lần, sau đó khóe miệng lộ ra ý cười.
Hắn thực vừa lòng với thu hoạch này.
“Đại thần thông Lôi Đế?” Lang Huyên kinh ngạc, không nghĩ tới Quân Tiêu Dao liếc nhìn một cái đã nhìn hiểu.
“Ta từng đọc qua sự tích của Lôi Đế ở điển tịch, hắn là sinh linh của Tiên Vực, thiên tư yêu nghiệt, người mang Lôi Thể cái thế, chí khí cao ngất, muốn tạo nên đại thần thông thuộc về chính mình.”
“Cuối cùng thì hắn cũng thật sự khai sáng ra đại thần thông Lôi Đế, đủ để sánh ngang với các đại thần thông Chân Long, đại thần thông Thần Hoàng, đại thần thông Kỳ Lân.”
Quân Tiêu Dao tấm tắc cảm thán.
Không ngờ cuối cùng truyền thừa của đại thần thông Lôi Đế lại nằm trong Táng Giới.
Loại đại thần thông này thực hiếm thấy, cho dù là Quân Lăng Thương cũng chỉ nắm giữ đại thần thông Kỳ Lân tàn khuyết.
Các đại thần thông Chân Long, đại thần thông Thần Hoàng là thần thông trấn tộc của Tổ Long Sào, Vạn Hoàng Linh Sơn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài.
Mà đại thần thông Lôi Đế lại đủ sức sánh ngang với những đại thần thông đó, có thể thấy được uy năng mạnh mẽ đến cỡ nào.
“Không tồi, nắm giữ đại thần thông Lôi Đế này thì ta lại có thêm một thủ đoạn, cũng có thể ứng phó thế giới Tiên Cổ tương lai.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Ở thế giới Tiên Cổ, các yêu nghiệt đều hiện thân, quái thai trầm miên thức tỉnh.
Tuy Quân Tiêu Dao có đạo tâm vô địch, nhưng cũng không phải cuồng vọng đơn thuần, có được đại thần thông Lôi Đế này thì hiển nhiên thực lực của hắn sẽ tăng vọt.
Nhưng Lang Huyên vừa nghe thấy lời này thì lại hơi ngây ngốc mà hỏi: “Quân công tử, đừng nói cho ta biết, ngươi muốn ngồi xếp bằng mấy năm trong động này để lĩnh ngộ đấy.”
Ngồi xếp bằng lĩnh ngộ mấy năm?
Quân Tiêu Dao cười.
Lang Huyên thật sự ngây thơ đến đáng yêu.
Chẳng lẽ nàng ta không biết, trên đời này có một loại sinh linh gọi là quải bức?
Mà thật bất hạnh, Quân Tiêu Dao chính là quải bức trong các quải bức.
Quân Tiêu Dao không trả lời, mà trực tiếp ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu lĩnh ngộ.
“Quân công tử, không phải ngươi thật sự muốn nán lại Táng Giới mấy năm đó chứ, người ta không muốn vậy đâu.”
“Trong động này không có cả một cái giường thoải mái, bạch bạch bạch cũng không tiện đâu.”
Quân Tiêu Dao làm lơ những lời nói khiêu khích của Lang Huyên, lâm vào lĩnh ngộ.
Phù văn lôi đình trên vách động như bong ra thành từng màng, một loạt hiện lên trước mắt hắn.
Người bình thường muốn nhớ kỹ một phù văn cũng khó. Nhưng từ nhỏ Quân Tiêu Dao đã lấy Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp để rèn luyện linh hồn, linh hồn lực của hắn vượt xa thiên kiêu cùng đẳng cấp, càng đừng nói hắn còn có Tam Thế Nguyên Thần.
Khi hắn lĩnh ngộ phù văn lôi đình thì gần như có thể xem nhẹ mức độ tiêu hao linh hồn lực.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đắm chìm trong lĩnh ngộ, Lang Huyên cũng bĩu môi.
Nàng không quấy rầy mà cũng ngồi xếp bằng xuống, thử lĩnh ngộ.
Đương nhiên nếu muốn lĩnh ngộ một môn đại thần thông thì tuyệt đối không phải đơn giản như vậy.
Hết chương 438.
Chương 439
Cho dù là một ít thiên kiêu yêu nghiệt, không có thời gian mấy năm thì cũng khó có thể hoàn toàn nhập môn.
Lang Huyên cũng không nghĩ có thể hoàn toàn lĩnh ngộ, chỉ có thể tận lực đi lý giải.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao lĩnh ngộ đại thần thông Lôi Đế, bên kia, Sở Thiên Bá lại tiếp tục thâm nhập Táng Giới.
Sở Thiên Bá căn bản khinh thường cơ duyên trên đường đi, hiện tại thứ duy nhất hắn ta phải tìm chính là ao Chúng Sinh Luân Hồi.
“Ao Chúng Sinh Luân Hồi tới gần khu vực bên trong Táng Giới, nếu dựa vào sức mạnh của bản thân ta là khó có thể tới được.” Ánh mắt Sở Thiên Bá lập loè.
Hắn ta giơ tay tung ra một chiêu, một đại chung đen nhánh hiện lên, bảo vệ thân thể hắn ta lao vào sâu trong Táng Giới.
Đủ loại nguy cơ trên đường đều không thể ngăn cản Sở Thiên Bá.
Một đại chung đen nhánh đánh tan tất cả trở ngại phía trước.
“Hình như đó là... chuẩn đế binh của Minh Vương điện, Tang Hồn Chuông.”
Tình cảnh của Sở Thiên Bá cũng được phóng ra ngoại giới.
Khi nhìn thấy đại chung đen nhánh kia, tất cả sinh linh Táng thổ đều vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ không nghĩ tới, Minh Vương điện sẽ giao chuẩn đế binh này cho Sở Thiên Bá.
Hơn nữa Sở Thiên Bá còn không có hứng thú với những cơ duyên ngoài rìa Táng Giới, mà lập tức đi vào sâu trong Táng Giới.
“Chẳng lẽ... Sở Thiên Bá là muốn tìm kiếm ao Chúng Sinh Luân Hồi của mộ địa Vạn Linh nằm ở khu vực bên trong Táng Giới như lời đồn đãi?”
“Thì ra Minh Vương điện lại có tính toán này, chỉ là nơi đó cực kỳ nguy hiểm, cho dù có chuẩn đế binh hộ đạo thì không cẩn thận một chút cũng có khả năng ngã xuống.”
“Phú quý hiểm trung cầu, nhưng ta cũng nghe nói, hình như sâu trong mộ địa Vạn Linh có một người giữ mộ...”
Có thể nói, hành động của Sở Thiên Bá hoàn toàn vượt qua dự đoán của mọi người.
Hơn nữa thực hiển nhiên, đó không phải là hành vi của một mình Sở Thiên Bá, là Minh Vương điện đứng tính toán sau lưng.
“Mục đích của ngươi, chẳng lẽ là...” Ánh mắt Nữ Táng Hoàng quỷ diện trở nên sâu thẳm, nhìn về phía Thiên Minh Táng Hoàng.
“Ha hả...” Thiên Minh Táng Hoàng cười cười, chưa nói cái gì.
Táng Giới bị phong ấn lâu như vậy, cũng nên thấy lại ánh mặt trời.
Ngay vào lúc Sở Thiên Bá dần dần thâm nhập Táng Giới.
Trong động phủ, Quân Tiêu Dao vẫn đang lĩnh ngộ.
Từ lúc hắn bắt đầu lĩnh ngộ đã trôi qua thời gian một ngày.
Vào thời khắc nào đó, Quân Tiêu Dao mở hai mắt ra, trong mắt có lôi quang nhè nhẹ hiện lên.
Hắn đứng dậy, hơi thở dài một tiếng.
Lang Huyên bên cạnh nghe thấy thì cũng mở đôi mắt xinh đẹp ra.
Nàng cũng không có thu hoạch quá lớn, đại thần thông Lôi Đế quá phức tạp, không phải một ngày hai ngày có thể nhớ kỹ.
Nhìn thấy biểu cảm của Quân Tiêu Dao, Lang Huyên mở miệng an ủi: “Quân công tử đừng nhụt chí, muốn ghi nhớ đại thần thông Lôi Đế gần như là không có khả năng, càng đừng nói lĩnh ngộ.”
“Qủa thật, QQuân mỗ cũng xem thường mức độ phức tạp của đại thần thông Lôi Đế.” Quân Tiêu Dao nói đúng sự thật.
“Nhưng lấy thiên tư của Quân công tử, nếu nán lại một hai tháng thì có lẽ sẽ có thu hoạch.” Lang Huyên nói.
Quân Tiêu Dao chậm rãi nâng tay lên, trong năm ngón tay có lôi quang quấn quanh.
Sau đó, ngưng tụ thành từng viên sao trời hơi co lại, bên người Quân Tiêu Dao cũng có từng ngôi sao trời hóa thành từ lôi đình đang chìm nổi bất định.
Lang Huyên: “???”
Bàn tay Quân Tiêu Dao vừa động, sao trời trong tay phát ra lôi đình, lôi quang khuếch tán, hư không vang lên tiếng sấm.
Hắn lại lật bàn tay qua, lôi quang hội tụ trong lòng bàn tay, hóa thành một lôi quang mãnh liệt, phun ra nuốt vào năng lượng lôi đình khủng bố khiến lòng người kinh sợ.
“Quân công tử, ngươi là...” Lang Huyên lập tức ngơ ngác.
“Đại thần thông Lôi Đế này thật sự phức tạp, hao phí của Quân mỗ thời gian một ngày mà vẫn không thể hoàn toàn lĩnh ngộ, chỉ mới được một bộ phận chiêu thức.” Quân Tiêu Dao thưởng thức lôi quang trong bàn tay, bình đạm mà nói.
Lang Huyên nghe vậy thì cả người đều cứng lại không nói gì, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
“Chẳng lẽ bản công chúa lĩnh ngộ thần thông giả sao?” Lang Huyên lại quét nhìn về phía phù văn lôi đình trên vách tường, sau đó phát hiện vẫn phức tạp nan giải như vậy.
Xem ra không phải đôi mắt mình xảy ra vấn đề, mà là Quân Tiêu Dao quá mức yêu nghiệt.
Chỉ trong thời gian một ngày, Quân Tiêu Dao không chỉ nhớ kỹ đại thần thông Lôi Đế hoàn chỉnh, mà còn có lĩnh ngộ ra một bộ phận chiêu thức.
Đây đã không thể dùng từ yêu nghiệt để hình dung.
Quả thực chính là... Quái vật!
Quân Tiêu Dao không để ý đến Lang Huyên khiếp sợ, hắn đã nhớ kỹ toàn bộ đại thần thông Lôi Đế, uy lực của nó cũng không làm hắn thất vọng.
Chờ Quân Tiêu Dao hoàn toàn lĩnh ngộ xong, đại thần thông Lôi Đế sẽ trở thành một át chủ bài của hắn.
Còn về hiện tại, Quân Tiêu Dao không thể lãng phí thời gian để lĩnh ngộ thần thông được.
Mục đích chủ yếu hắn tới Táng thổ còn chưa hoàn thành.
“Ở khu vực ngoài của Táng Giới cũng không tìm thấy tung tích Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo, xem ra là nằm sâu trong Táng Giới.” Quân Tiêu Dao nói.
“Quân công tử, không thể tùy tiện đi vào sâu trong Táng Giới, cho dù là cường giả từ Thánh Nhân trở lên, không cẩn thận một chút cũng có nguy cơ ngã xuống.” Lang Huyên nghe vậy thì sắc mặt biến đổi.
Nàng không nghĩ tới Quân Tiêu Dao còn muốn thâm nhập Táng Giới, vậy không khác gì tự tìm đường chết.
“Ta có khả năng tự bảo vệ mình, không cần lo, ngươi cứ ở lại nơi đây tiếp tục lĩnh ngộ đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Nhìn thấy thái độ Quân Tiêu Dao kiên quyết như thế, Lang Huyên cũng không khuyên nữa, chỉ dặn dò Quân Tiêu Dao phải thật cẩn thận.
Quân Tiêu Dao gật đầu, trực tiếp rời đi.
Càng đi sâu vào Táng Giới thì nguy hiểm cũng càng nhiều.
Tỷ như một vũng bùn bất kỳ trên mặt đất cũng có khả năng cất giấu nguy cơ đủ để khiến Thánh Nhân ngã xuống.
Tuy Quân Tiêu Dao yêu nghiệt, nhưng cũng không có khả năng mạnh đến mức có thể một mình thâm nhập Táng thổ.
Hắn tung ra một bộ áo giáp cổ xưa, phủ kín vết rạn như những hoa văn, tràn ngập khí tức cổ xưa tang thương.
Cổ giáp này là vật hộ thân mà Khương Đạo Hư ban cho Quân Tiêu Dao, xu lợi tị hại, không gì kiêng kỵ.
Các loại sát trận tàn khuyết, nguyền rủa di lưu đều bị cổ giáp này ngăn cách, không thể mang đến chút thương tổn nào cho Quân Tiêu Dao.
Cũng nhờ vậy mà Quân Tiêu Dao lấy tốc độ cực nhanh để thâm nhập Táng thổ.
Mà càng vào sâu bên trong thì Quân Tiêu Dao càng cảm nhận được một cảm giác khó hiểu, quen thuộc nhưng mơ hồ.
Cuối cùng, phía trước tầm nhìn của Quân Tiêu Dao xuất hiện một loạt cổ mộ.
Các loại thi hài, bia mồ trải rộng trong đó, cứ như là nơi trầm miên cuối cùng của chúng sinh vạn linh.
Rốt cuộc cũng tới mộ địa Vạn Linh.
Mà cũng vào lúc này, trong đầu Quân Tiêu Dao vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, đã tới địa điểm đánh dấu, có đánh dấu hay không?”
“Đánh dấu!”
Hết chương 439.
Chương 440
“Đinh, chúc mừng ký chủ đạt được khen thưởng bảy sao, Cấm Tiên Thất Phong!”
Sau khi âm thanh của hệ thống vừa dứt thì từng luồng tin tức huyền ảo cũng tràn vào trong đầu Quân Tiêu Dao.
“Khen thưởng bảy sao!” Quân Tiêu Dao cũng hơi kinh hãi.
Khen thưởng bảy sao đã xem như rất cao.
Cho tới nay, khen thưởng đánh dấu tối cao của hắn cũng chỉ có tám sao mà thôi.
Còn về khen thưởng chín sao mười sao, Quân Tiêu Dao còn chưa từng đánh dấu được.
Hắn cũng thực chờ mong khen thưởng chín sao mười sao ngày sau sẽ là cái gì.
Nhưng khen thưởng bảy sao đã xem như rất cao.
Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao bắt đầu điều tra khen thưởng đánh dấu của mình.
Sau một hồi nghiên cứu, trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia sáng.
Cấm Tiên Thất Phong này lại là thuật phong ấn hi hữu mà hiếm thấy!
Cấm Tiên Thất Phong không chỉ có khả năng trấn áp phong ấn mạnh mẽ tuyệt đối, mà nó còn có thể kết hợp với đại thế thiên địa, bày ra trận văn, bùng nổ uy năng gấp mười lần gấp trăm lần.
Loại thuật phong ấn khủng bố này đều là thủ đoạn hiếm thấy giống như miễn dịch pháp lực trước đó.
“Cấm Tiên Thất Phong có tất cả bảy lớp phong ấn, được coi là nếu cùng tung ra bảy lớp phong ấn thì có thể phong ấn cả Tiên.” Quân Tiêu Dao cảm thán.
Cấm Tiên Thất Phong này không hổ là khen thưởng bảy sao.
Bởi vì là khen thưởng đánh dấu, cho nên Quân Tiêu Dao không cần lĩnh ngộ mà có thể trực tiếp thi triển ra.
Chẳng qua lấy cảnh giới và năng lực hiện tại của hắn thì không có khả năng trực tiếp thi triển ra bảy lớp phong ấn hoàn chỉnh, nhưng cho dù chỉ là một hai lớp thì cũng xem như một thủ đoạn cực kỳ mạnh.
Dù sao Cấm Tiên Thất Phong không chỉ có riêng khả năng phong ấn, đồng thời còn có sức mạnh công sát trấn áp cường hãn.
“Trước có đại thần thông Lôi Đế, sau có Cấm Tiên Thất Phong, chuyến đi này cũng không tệ.” Quân Tiêu Dao thỏa mãn trong lòng.
Thủ đoạn át chủ bài của hắn gia tăng rất nhiều, có trợ giúp lớn với đợt tranh bá trong thế giới Tiên Cổ sau này.
Hiện giờ, Quân Tiêu Dao cũng không thể cẩn thận tìm tòi nghiên cứu về Cấm Tiên Thất Phong.
Mà là quét mắt về phía mộ địa Vạn Linh này.
Trước khi tiến vào nơi này, Quân Tiêu Dao cũng từng tìm hiểu một ít tin tức về Táng Giới.
Hắn biết sâu trong Táng Giới có một mộ địa Vạn Linh.
Trong đó có một cái ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Quân Tiêu Dao phán đoán, có khả năng Cửu Diệu Luân Hồi Bất Tử Thảo sinh trưởng ở gần ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Phóng mắt nhìn lại, diện tích toàn bộ mộ địa Vạn Linh bao la vô biên, gần như không có điểm cuối.
Các loại hài cốt, mộ bia nằm tứ tung ngang dọc, ngã ngửa trong đó.
Quân Tiêu Dao còn có thể cảm nhận được một loại sức mạnh phong bế nhàn nhạt, hình như mảnh mộ địa Vạn Linh này và toàn bộ Táng Giới đều đang bị phong ấn.
Quân Tiêu Dao bước vào mộ địa Vạn Linh, các loại sát trận tàn khuyết, nguyền rủa cổ xưa đều bị kích hoạt.
Còn có một bãi bùn có khả năng diệt sát cường giả Thánh Nhân Vương.
Quân Tiêu Dao lấy cổ giáp hộ thân mà Khương Đạo Hư ban cho ra.
Cổ giáp tuy cổ xưa, hơn nữa phủ kín vết rạn, nhưng khí tức nó tản mát ra lại thay Quân Tiêu Dao cách trở tất cả sát khí.
Quân Tiêu Dao có thể thản nhiên thong dong mà bước chậm trong đó.
Mà ngay vào lúc Quân Tiêu Dao tiến vào mộ địa Vạn Linh.
Sâu trong mộ địa Vạn Linh, trong một huyệt động cổ xưa, có một bóng người dáng vẻ như tượng đất, cứ như đã ngồi xếp bằng từ xa xưa trong đó.
“Khí tức này là...” Trong bóng người tượng đất này truyền đến giọng nói vô cùng nghẹn ngào mà trầm thấp.
Cùng lúc đó, bên ngoài Táng Giới.
Nhìn bóng người thản nhiên thong dong cất bước trong mộ địa Vạn Linh kia, tất cả sinh linh Táng thổ đều cứng họng.
“Không hổ là thiên kiêu có bối cảnh hùng hậu, chỉ bộ cổ giáp này thôi thì trong toàn bộ Táng thổ cũng không có ai làm gì được hắn.”
“Vậy vì sao trước đó khi thiên kiêu Quân gia đối chiến với Thập Tiểu Vương thì lại không sử dụng.”
“Hỏi vô nghĩa, ngươi giẫm chết một con kiến còn phải dùng đao chém à?”
“Cũng đúng, khó trách thiên kiêu Quân gia luôn lộ vẻ mặt bình tĩnh như vậy, thì ra là vì hắn căn bản không quan tâm đến bất cứ kẻ nào.”
Nhìn thấy hình ảnh chiếu ra Quân Tiêu Dao trên vòm trời, sinh linh ở đây đều đang nghị luận.
Rất nhiều sinh linh Táng thổ đều cảm thấy vô lực.
Bàn về thiên phú tu vi, họ không bằng Quân Tiêu Dao.
Bàn về bối cảnh thế lực, họ vẫn không bằng Quân Tiêu Dao.
Cũng khó trách trong mắt những sinh linh Táng thổ đó thì Quân Tiêu Dao có vẻ càn rỡ và không coi ai ra gì như vậy.
Đổi vị trí mà nghĩ thử, đứng ở lập trường tương đồng thì bọn họ sẽ càng thêm càn rỡ và không coi ai ra gì.
Ngay vào lúc chúng sinh linh nghị luận kịch liệt, một sinh linh Táng thổ bỗng chỉ vào hình ảnh và hô: “Chạm mặt, thiên kiêu Quân gia và Sở Thiên Bá chạm mặt!”
Sau một tiếng kinh hô, ánh mắt mọi người đều dán chặt lên quầng sáng trên vòm trời.
Trong mộ địa Vạn Linh, có một ao hồ diện tích vô cùng bao la bát ngát.
Toàn bộ nước trong ao hồ biện ra một dáng vẻ hỗn độn, dường như dung nhập cả ngân hà trên trời vào trong đó.
Mà trong cái ao còn có các loại cảnh tượng huyền ảo sinh ra.
Chúng Sinh Luân Hồi, sinh linh vạn vật, nhật nguyệt thay đổi, bốn mùa khô khốc.
Trong cái ao này như hiện hóa ra một dạng mỗi người một vẻ.
Đó là ao Chúng Sinh Luân Hồi!
Mà trong ao Chúng Sinh Luân Hồi, một bóng người đang ngồi xếp bằng trong đó, chính là Sở Thiên Bá!
Ở quanh thân hắn ta, năng lượng vô tận tràn vào trong đó, vết rách trên thân thể Sở Thiên Bá đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Không bao lâu say thì thân thể hắn ta có thể được chữa khỏi.
“Chờ thân thể ta hoàn toàn được chữa trị thì việc đầu tiên phải làm là đi tìm thánh thể của Quân gia kia!” Sở Thiên Bá lạnh lùng nói nhỏ.
“À? Phải không, vậy thì không cần, ta đã tới rồi.” Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, Quân Tiêu Dao xuất hiện.
“Ngươi...” Trong mắt Sở Thiên Bá hiện lên một ám mang.
Quân Tiêu Dao đặt đôi tay sau người, thần thái nhàn nhã như đang dạo bước trong hậu hoa viên nhà mình, căn bản không giống như đang đi lại trong nơi hung hiểm như mộ địa Vạn Linh.
“Muốn dựa vào ao Chúng Sinh Luân Hồi này để khôi phục nhục thân của mình à, ý tưởng này cũng tốt lắm.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lạnh nhạt như nước.
Hết chương 440.