Chương 491
Giữa đôi mày tuấn tú của Quân Tiêu Dao xẹt qua một tia mất mát nhàn nhạt, quả thực khiến lòng người tan nát, hận không thể vuốt phẳng đuôi lông mày đang nhăn lại của hắn.
Bạch Mị Nhi cũng cảm thấy có chút không ổn. Mặc kệ thế nào thì Quân Tiêu Dao đã cứu nàng, mình lại tỏ thái độ này, quả thực như vong ơn bội nghĩa.
“Quân công tử, vì sao ngươi lại muốn cứu nô gia?” Thái độ của Bạch Mị Nhi hơi dịu lại, hỏi.
“Cứu người cần lý do sao, năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, trợ giúp người khác là một loại công đức, vì sao không giúp?” Quân Tiêu Dao nói.
Lời này làm Lôi Minh Viễn đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, cả người choáng váng.
Vừa rồi Quân Tiêu Dao nhìn thấy Bạch Mị Nhi bị nhốt trong sơn cốc, không phải còn chuẩn bị phất tay áo rời đi, lười quan tâm đến sinh tử của người khác sao?
Sao hiện tại lại trở nên hiên ngang lẫm liệt như vậy?
Quả thực như ánh sáng chính đạo coi chiếu mặt đất. Nhưng vấn đề là, mấy ngày hôm trước Quân Tiêu Dao vừa tàn sát mấy trăm thiên kiêu muốn mở rộng chính nghĩa.
Tuy Lôi Minh Viễn rất muốn phản bác, nhưng vẫn sáng suốt nhắm chặt miệng.
“Thì ra Quân công tử có đại nghĩa như vậy.” Bạch Mị Nhi cũng hơi rung động.
Nói thật, Quân Tiêu Dao thật sự nằm ngoài dự đoán của nàng. Bạch Mị Nhi vốn vì Long Ngạo Thiên nên rất căm thù Quân Tiêu Dao.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Quân Tiêu Dao không chỉ có phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú tuyệt luân, tính cách cũng ôn hòa điềm đạm, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng.
Trước đó những thị nữ Thiên Hồ Tộc nói cho nàng biết Quân Tiêu Dao soái khí đến mức nào, cường đại ra sao, Bạch Mị Nhi còn chưa tin.
Nàng cho rằng trên đời này không có nam tử càng hoàn mỹ hơn Long Ngạo Thiên.
Nhưng hiện tại, Bạch Mị Nhi không nói ra được câu này, bởi vì Quân Tiêu Dao thật sự giỏi hơn Long Ngạo Thiên ở mọi phương diện.
Đặc biệt là khí tức trên người Quân Tiêu Dao khiến Bạch Mị Nhi cảm giác thật áp lực.
Khí tức của Quân Tiêu Dao càng thêm sâu không lường được hơn Long Ngạo Thiên.
“Thì ra những lời đồn về Thần Tử Quân Gia đều là sự thật...” Bạch Mị Nhi nỉ non dưới đáy lòng.
Trước đó nàng cho rằng là lời đồn đãi khoa trương, hiện tại tận mắt nhìn thấy thì đúng là thật đến không thể thật hơn.
“Nếu cô nương không có việc gì, vậy Quân mỗ đi đây.” Quân Tiêu Dao nói.
Vậy là đi rồi?
Bạch Mị Nhi ngây ngẩn cả người.
Quân Tiêu Dao thật sự không cần bất cứ hồi báo nào sao?
“Quân công tử, ngươi có biết, nô gia là thiên nữ của Thiên Hồ Tộc, còn có quan hệ với Long Ngạo Thiên không.” Bạch Mị Nhi nhịn không được mà nói.
Nàng cho rằng Quân Tiêu Dao còn chưa biết thân phận của mình.
“Thì tính sao, ngươi là ngươi, hắn là hắn, Quân mỗ ân oán phân minh, sẽ không dùng nữ tử xinh đẹp như ngươi đi uy hiếp Long Ngạo Thiên.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Nghe Quân Tiêu Dao nói nàng là nữ tử xinh đẹp, gương mặt của Bạch Mị Nhi cũng hiện lên chút đỏ ửng không dễ phát hiện.
Được nam tử ưu tú như thế khen ngợi, Bạch Mị Nhi cũng khó tránh khỏi cảm thấy sung sướng. Những buồn bực trước đó với Long Ngạo Thiên cũng phai nhạt đi rất nhiều.
“Nhân cách của Quân công tử khiến người ta bội phục, nếu ngươi không phải có thù oán với Ngạo Thiên ca ca thì nói không chừng chúng ta có thể trở thành bằng hữu.” Bạch Mị Nhi nói.
“Vì sao không thể chứ?” Quân Tiêu Dao ôn hòa cười, sau đó, hắn bỗng đưa một ngón tay ra điểm về hướng Bạch Mị Nhi.
Bạch Mị Nhi biến sắc, cho rằng Quân Tiêu Dao muốn ra tay với mình.
Kết quả là, Quân Tiêu Dao điểm lên ngực nàng, từng dòng nước ấm tràn vào cơ thể nàng.
“Ngươi hao phí không ít pháp lực trong mê trận, thân thể suy yếu, đây xem như chút nhân từ của Quân mỗ đi.”
Sau khi bổ sung pháp lực cho nàng ta một hồi, Quân Tiêu Dao thu tay lại.
Bạch Mị Nhi hơi choáng váng, lập tức cúi đầu, ngực tê tê dại dại, cực kỳ thoải mái.
“Đa tạ Quân công tử, nô gia đi đây.”
Bạch Mị Nhi trực tiếp rời đi, chỉ là tấm lưng kia hiện ra chút hoảng loạn.
Nhìn bóng dáng Bạch Mị Nhi đi xa, ý cười trên khóe miệng Quân Tiêu Dao từ từ tắt đi, thay vào đó là một loại nghiền ngẫm lạnh nhạt.
“Thần Tử đại nhân, vì sao ngài...” Lôi Minh Viễn muốn nói lại thôi.
Tuy biết không nên hỏi, nhưng Lôi Minh Viễn vẫn không nén được tò mò.
“Ngươi biết thần thông mạnh nhất trên thế giới này là gì không?” Quân Tiêu Dao đột nhiên hỏi.
Lôi Minh Viễn suy tư một lát, sau đó nói: “Là Chí Tôn pháp, đại đế di chiêu, hay là tiên kinh trong truyền thuyết?”
“Sai rồi, đều không phải.” Quân Tiêu Dao cười cười, lắc đầu và nói.
“Vậy là cái gì?” Lôi Minh Viễn tò mò.
“Khống chế lòng người, là thần thông cường đại nhất.” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn nâng bàn tay mình lên, năm ngón tay chậm rãi khép lại.
Bạch Mị Nhi đã không trốn thoát được lòng bàn tay của hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn bị hắn lợi dụng, thao túng giống như Bái Ngọc Nhi, Võ Minh Nguyệt trước đó.
Lấy lòng người làm công cụ, khống chế toàn cục, đùa bỡn kẻ địch, cảm giác này cực kỳ mỹ diệu.
Nhìn thái độ trước và sau của Quân Tiêu Dao, Lôi Minh Viễn cũng líu lưỡi.
Con mẹ nó, dùng ảnh đế để gọi Quân Tiêu Dao cũng là xem nhẹ.
“Thần Tử đại nhân, kế tiếp nên làm gì?” Lôi Minh Viễn hỏi.
“Chờ nàng trở lại tìm ta, còn nữa quần áo của ta dơ rồi, phải đi đổi bộ khác.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
“Quần áo dơ rồi?” Lôi Minh Viễn nhìn qua.
Bạch y của Quân Tiêu Dao trắng hơn cả tuyết, trước nay chưa từng lây dính một chút bụi bặm nào, sao lại dơ kia chứ?
Bỗng nhiên, Lôi Minh Viễn nhớ lại vừa rồi khi Bạch Mị Nhi thoát vây, hình như đã từng ôm Quân Tiêu Dao.
Nghĩ đến đây, Lôi Minh Viễn nhìn phương hướng Bạch Mị Nhi rời đi, trong mắt cũng hiện ra một tia thương hại.
Bạch Mị Nhi này chỉ là một công cụ mà thôi.
Bên kia, Bạch Mị Nhi đã rời khỏi Quân Tiêu Dao mà trái tim vẫn không bình tĩnh lại được.
“Ta làm sao vậy?” Bạch Mị Nhi đưa tay ngọc sờ sờ gương mặt mình, có chút nóng lên.
Nói thật, nếu không phải gặp gỡ Long Ngạo Thiên trước, nói không chừng Bạch Mị Nhi thật sự sẽ nhất kiến chung tình với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao thật sự là một người hoàn mỹ không tì vết, gần như không có bất cứ khuyết điểm nào.
Nhưng Bạch Mị Nhi cũng không phải người tùy tiện như vậy.
Hết chương 491.
Chương 492
“Thế nhân đều nói Thiên Hồ Tộc lẳng lơ hư hỏng, lả lơi ong bướm, nhưng Bạch Mị Nhi này không phải như thế.”
“Tuy Quân công tử rất tốt, nhưng trước sau vẫn là kẻ địch của Ngạo Thiên ca ca, Bạch Mị Nhi ta tuyệt đối sẽ không phản bội Ngạo Thiên ca ca.” Bạch Mị Nhi khẳng định trong lòng.
Tuy rằng lần này Long Ngạo Thiên làm nàng thương tâm, nhưng Bạch Mị Nhi vẫn nguyện ý cho Long Ngạo Thiên một cơ hội, chỉ cần hắn còn để ý đến mình.
Nghĩ đến đây, Bạch Mị Nhi quyết định kể lại chuyện mình gặp được Quân Tiêu Dao cho Long Ngạo Thiên biết.
Cũng coi như thẳng thắn thành khẩn với Long Ngạo Thiên, nhưng không biết Long Ngạo Thiên sẽ đối đãi chuyện này như thế nào.
Ván cờ của Quân Tiêu Dao đã được bày ra bước đầu, kế tiếp phải xem biểu hiện của Long Ngạo Thiên.
Quân Tiêu Dao cũng tin chắc Long Ngạo Thiên sẽ không làm hắn thất vọng.
Dù sao Quân Tiêu Dao cũng có chút hiểu biết đối với loại vai chính thiên mệnh này. Quân Tiêu Dao có thể dự đoán đại khái được tính cách, cách làm người, hành vi và thủ đoạn của hắn ta.
Nếu Quân Tiêu Dao đoán không sai, không bao lâu sau, Bạch Mị Nhi sẽ khóc lóc tới tìm hắn.
Đến lúc đó, Quân Tiêu Dao có đủ cách để đùa bỡn Long Ngạo Thiên trong lòng bàn tay.
Bên kia, qua chừng sáu bảy ngày, Bạch Mị Nhi mới cảm ứng được khí tức của Long Ngạo Thiên. Trong mắt Bạch Mị Nhi cũng lộ ra chút nhớ nhung.
Tuy trước đó hành vi của Long Ngạo Thiên thực quá đáng, nhưng dù sao Long Ngạo Thiên cũng là người mà Bạch Mị Nhi thích nhất, nàng cũng bằng lòng cho Long Ngạo Thiên thêm một cơ hội.
Còn về Quân Tiêu Dao, hắn thật sự rất ưu tú, sẽ là tình nhân trong mộng hoàn mỹ của tất cả nữ nhân, nhưng Bạch Mị Nhi không có khả năng vì Quân Tiêu Dao cứu nàng một lần mà đi thích Quân Tiêu Dao.
Ở cách chỗ Bạch Mị Nhi trăm dặm là một mảnh sát trận bao la, các loại trận văn cổ xưa trải rộng.
Hiển nhiên, đây là một di tích Sát trận tàn khuyết.
Mà ở trước di tích sát trận này, Long Ngạo Thiên đang đứng sừng sững ở giữa không trung. Hắn cau mày, đang suy tư cân nhắc về khí tức huyết mạch Long tộc trong di tích sát trận này.
“Rốt cuộc là người phương nào bị nhốt trong đó, đây là cơ duyên của ta sao?” Long Ngạo Thiên đang cân nhắc trong lòng.
Thân là vai chính thiên mệnh, Long Ngạo Thiên có nhiều cơ duyên đến khó có thể tưởng tượng. Tùy tiện xài một viên nguyên thạch, để mua một thanh đại đao rách nát trên quầy hàng cũng là Long Hồn Đao trong truyền thuyết.
Sau khi đi vào thế giới Tiên Cổ, số lượng cơ duyên Long Ngạo Thiên gặp được còn nhiều đếm không xuể.
Dựa vào những cơ duyên đó, tu vi của Long Ngạo Thiên mới tăng vọt đến Chân Thần Cảnh hậu kỳ như bây giờ.
Hắn cũng cực kỳ vừa lòng vì điều này, nhưng Long Ngạo Thiên cũng không ngốc, có nắm chắc lấy được những cơ duyên đó thì hắn mới ra tay.
Nếu không tự tin, Long Ngạo Thiên tình nguyện lưu để về sau lại tìm kiếm.
Mà tuy sát trận tàn khuyết, nhưng vẫn cực kỳ hung hiểm, cho dù là Long Ngạo Thiên, không cẩn thận một chút cũng có khả năng bị thương nặng.
Cũng bởi vậy, Long Ngạo Thiên mới không có tùy tiện hành sự, mà đang tự hỏi được và mất.
“Ngạo Thiên ca ca...” Phía sau truyền đến tiếng nói mềm mại quyến rũ của Bạch Mị Nhi.
Long Ngạo Thiên nghe giọng nói này thì khóe miệng nhếch lên một độ cong lạnh nhạt.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, không ai có thể sánh bằng mị lực của hắn. Mặc dù Bạch Mị Nhi nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ thần phục trước hắn.
Long Ngạo Thiên vẫn rất có tự tin trong chuyện chinh phục nữ nhân.
“Mị Nhi, cuối cùng nàng đã trở lại, ta vẫn luôn nhớ thương nàng đây.” Khóe miệng Long Ngạo Thiên mang theo ý cười, lộ ra một dáng vẻ thân thiết nhớ nhung.
Nhưng không biết vì sao, nhìn thấy thái độ của Long Ngạo Thiên như vậy, Bạch Mị Nhi cũng không có cảm giác tim đập thình thịch như trước đó.
Có lẽ là trong lòng còn có oán khí, đang trách Long Ngạo Thiên không đi tìm nàng. Cũng có khả năng là, lực hấp dẫn của Long Ngạo Thiên đối với nàng không còn mạnh như trước đó.
Dù sao trước kia Bạch Mị Nhi luôn cho rằng, Long Ngạo Thiên là nam nhân hoàn mỹ nhất trên thế giới này.
Nhưng hiện tại, nàng gặp được càng hoàn mỹ. Bất tri bất giác, tầm mắt của nàng đã bị Quân Tiêu Dao nâng cao tới đỉnh điểm.
So ra thì mị lực của Long Ngạo Thiên cũng giảm xuống một ít.
Trong giọng nói của Bạch Mị Nhi mang theo một chút oán giận: “Ngạo Thiên ca ca ngoài miệng nói nhớ thương nô gia, nhưng mấy ngày nay cũng không tới tìm nô gia.”
Lời Bạch Mị Nhi nói làm trên mặt Long Ngạo Thiên lộ ra một tia xấu hổ. Hắn vội vàng tìm kiếm cơ duyên của mình, có rảnh đâu mà đi tìm Bạch Mị Nhi.
“Giờ cũng đâu có gì?” Long Ngạo Thiên hơi ngượng ngùng mà nói.
“Đúng rồi, cho nên nô gia rơi vào mê trận, Ngạo Thiên ca ca cũng không quan tâm chút nào.” Bạch Mị Nhi oán trách mà nói.
“Cái gì, nàng từng rơi vào mê trận?” Long Ngạo Thiên mặt lộ một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, nếu không có người trượng nghĩa ra tay cứu giúp, có lẽ Ngạo Thiên ca ca không còn được nhìn thấy nô gia nữa rồi.” Bạch Mị Nhi nói.
“Ai cứu ngươi?” Long Ngạo Thiên nghe vậy thì hơi nhăn mày lại.
Tuy hiện tại hắn và Bạch Mị Nhi chưa có quan hệ thực chất gì, nhưng trong lòng Long Ngạo Thiên đã coi Bạch Mị Nhi thành một trong những thành viên hậu cung của mình.
Tuy không phải chính cung, nhưng cũng là thiếp thất. Nếu là nam nhân khác cứu Bạch Mị Nhi, trong lòng Long Ngạo Thiên sẽ sinh ra vướng mắc.
“Ngạo Thiên ca ca nhất định không ngờ là ai, là Thần Tử Quân Gia.” Bạch Mị Nhi trả lời thẳng thắn.
“Cái gì?”
Nghe Bạch Mị Nhi nói thế, đầu óc Long Ngạo Thiên lập tức vù vù cả lên.
“Nàng nói là Quân Tiêu Dao kia cứu nàng?” Thân thể Long Ngạo Thiên thoáng hiện đến trước người Bạch Mị Nhi, dán mắt nhìn chằm chằm nàng.
Bạch Mị Nhi lui về phía sau hai bước, đôi mắt xinh đẹp đào hoa hiện lên một tia sợ hãi.
Lúc này ánh mắt Long Ngạo Thiên trở nên thật xa lạ và dọa người. Nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm mà nói: “Là Quân công tử cứu nô gia ra từ mê trận.”
“Hắn có làm gì nàng không, hoặc là có ý đồ gì với nàng?” Long Ngạo Thiên cau mày chất vấn.
Nếu Quân Tiêu Dao làm gì Bạch Mị Nhi, Long Ngạo Thiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hết chương 492.
Chương 493
Bạch Mị Nhi hơi trợn to đôi mắt, nàng không ngờ Long Ngạo Thiên sẽ hẹp hòi đến nước này.
“Quân công tử làm người đại nghĩa, cũng không hiệp ân báo đáp, muốn Bạch Mị Nhi hồi báo cái gì.” Giọng điệu của Bạch Mị Nhi cũng hơi lạnh đi.
“Hừ, cho dù là như vậy, hắn cũng không có lòng tốt gì.”
Biết Bạch Mị Nhi không bị Quân Tiêu Dao làm gì, Long Ngạo Thiên hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng còn có chút vướng mắc.
Hơn nữa tâm tư của Long Ngạo Thiên rất thâm sâu. Nói trắng ra là trời sinh đa nghi.
Hắn ta đột nhiên suy nghĩ, có phải Bạch Mị Nhi đã bị Quân Tiêu Dao thu phục hay không?
Hoặc là, Quân Tiêu Dao bảo Bạch Mị Nhi trở về giám thị hắn, sau đó âm thầm truyền lại tin tức?
Chưa chắc không có khả năng này.
“Mị Nhi, vì sao Quân Tiêu Dao muốn cứu ngươi, mà ngươi lại trở về, hay là...” Long Ngạo Thiên muốn nói lại thôi.
Muốn nói ra, nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Bạch Mị Nhi nghe vậy thì mặt hơi trắng ra. Rõ ràng nàng và Quân Tiêu Dao không có quan hệ nào mà Long Ngạo Thiên còn hoài nghi nàng?
“Ngạo Thiên ca ca, ngươi còn hoài nghi nô gia, nếu nô gia và Quân công tử có liên hệ thì sẽ chủ động nói thẳng với chàng sao?” Gương mặt Bạch Mị Nhi tái nhợt.
Nàng thành thật nói thẳng thắn tất cả, nhưng Long Ngạo Thiên lại không tin tưởng nhiệm nàng như vậy.
Không thể không nói, chuyện này thật làm người ta đau lòng!
“Xin lỗi, là ta sai rồi, dù sao ta và Quân Tiêu Dao kia là tử địch.” Long Ngạo Thiên tự biết đuối lý, chỉ có thể trấn an.
Nhưng trong lòng hắn đã có cái gai, vẫn âm thầm đề phòng Bạch Mị Nhi. Long Ngạo Thiên không muốn tự mình trải qua chuyện lật thuyền trong tay nữ nhân.
“Quân Tiêu Dao ở nơi nào, dẫn ta đến đó.” Đôi mắt màu vàng kim của Long Ngạo Thiên hiện lên chút lãnh lệ.
Mặc kệ thế nào, chỉ cần giải quyết Quân Tiêu Dao thì tất cả vấn đề đều không tồn tại.
“Ngạo Thiên ca ca, nghe nô gia khuyên một câu, tăng thực lực của mình lên trước đi, nếu không chàng chưa chắc đã là đối thủ của Quân công tử đâu.” Bạch Mị Nhi thành tâm mà nói.
Long Ngạo Thiên nghe vậy thì khóe mắt cũng run rẩy. Nữ nhân mà hắn coi là hậu cung của mình lại nói hắn không bằng Quân Tiêu Dao?
Con mẹ nó, đây là tuyệt đối vũ nhục trầm trọng đối với một nam nhân!
Không có nam nhân nào chịu đựng được nữ nhân của mình nói ra hắn không bằng một nam nhân khác.
Tuy hiện tại Bạch Mị Nhi tạm thời còn chưa phải nữ nhân của Long Ngạo Thiên, nhưng sớm muộn gì cũng đến mà thôi.
“Mị Nhi, ý nàng là ta không bằng Quân Tiêu Dao kia?” Trên trán Long Ngạo Thiên nổi lên gân xanh.
Đối với người có tính cách này bá đạo kiêu ngạo như hắn thì đây tuyệt đối là nhục nhã!
“Ngạo Thiên ca ca, đây là sự thật, khí tức của Quân công tử quá khủng bố, sâu không lường được.” Bạch Mị Nhi khuyên nhủ.
“Mị Nhi, ngươi đứng về phía người ngoài hay là ta?”
Long Ngạo Thiên nghe thấy lời này thì trong lòng không thoải mái cực độ. Tu vi của hắn ta đã là Chân Thần Cảnh hậu kỳ, đứng đầu kim tự tháp.
Dù Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến đâu cũng có thể mạnh thế nào?
Nhiều nhất là ngang bằng với hắn là đã ghê gớm lắm rồi.
“Không phải vấn đề này, sự thật chính là như thế.” Bạch Mị Nhi nói.
“Đủ rồi, ta không tin, ta mang huyết mạch Đế Long, còn luyện hóa bảy viên long nguyên mà lại không bằng Quân Tiêu Dao kia!” Long Ngạo Thiên quát lạnh một tiếng.
Bạch Mị Nhi hơi cắn môi đỏ, cảm giác thật tủi thân, nàng toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Long Ngạo Thiên, nhưng Long Ngạo Thiên lại quay qua trách nàng chỉa khuỷu tay ra ngoài, còn quát nàng như vậy.
Đổi lại là nữ tử nào khác cũng sẽ tủi thân, nản lòng thoái chí.
“Nếu đổi lại là Quân công tử, lấy tính cách của hắn, tuyệt đối không có thái độ như thế, sẽ nghiêm túc nghe ta nói.” Bạch Mị Nhi bỗng nghĩ như vậy.
Con người là không thể so sánh, so một cái là dọa nhảy dựng.
Tâm tính của Long Ngạo Thiên cũng chênh lệch với Quân Tiêu Dao quá lớn. Trong lòng Bạch Mị Nhi bỗng dâng lên một suy nghĩ, trước đó sao mình lại coi trọng Long Ngạo Thiên?
Ngay vào lúc Long Ngạo Thiên chuẩn bị bảo Bạch Mị Nhi dẫn hắn đi tìm Quân Tiêu Dao, trong sát trận tàn khuyết mênh mông phía trước bỗng truyền đến một giọng nữ tử suy yếu cực độ.
“Ai tới... Cứu ta với...”
“Ân? Giọng nữ nhân?”
Giọng nói này làm bước chân Long Ngạo Thiên dừng lại.
Trước đó hắn ta vẫn lun nghiền ngẫm, rốt cuộc khí tức huyết mạch Long tộc trong đó đến từ thế lực phương nào.
Sau khi tra xét, Long Ngạo Thiên cho rằng không có khả năng đến từ Tổ Long Sào.
“Chẳng lẽ là...” Long Ngạo Thiên nghĩ tới khả năng nào đó, trong mắt bắn ra ánh sao.
“Ngạo Thiên ca ca, làm sao vậy?” Bạch Mị Nhi hỏi.
“Tạm thời để Quân Tiêu Dao kia sống lâu mấy ngày đi, trước mắt ta còn có chuyện quan trọng.” Trong mắt Long Ngạo Thiên hiện lên dị sắc.
Hắn hạ quyết tâm, muốn cứu nữ tử trong sát trận kia ra.
“Quả nhiên, Long Ngạo Thiên ta mới là vai chính trời sinh, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân luôn bị ta đụng phải.” trong lòng Long Ngạo Thiên như vậy.
Buồn bực trong lòng cũng giảm bớt không ít.
Quân Tiêu Dao kia mạnh đến mấy thì có được cơ duyên như hắn hay không?
Nếu cứu nữ tử này, nói không chừng lại có thể mang đến một ít cơ duyên cho Long Ngạo Thiên.
Nghĩ đến đây, Long Ngạo Thiên cũng bắt đầu ra tay, phá giải sát trận.
“Ngạo Thiên ca ca muốn cứu người sao?” Bạch Mị Nhi đứng một bên quan sát.
Sau khi tra xét một phen, Long Ngạo Thiên cũng vọt thẳng vào. Tuy sát trận này có nguy hiểm, nhưng nếu đánh cuộc chính xác thì sẽ có được cơ duyên lớn hơn nữa.
Ầm ầm ầm!
Trong sát trận thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ vang, mặt đất cũng đang run rẩy.
Hiển nhiên, Long Ngạo Thiên đang lấy sức mạnh của bản thân để phá trận. Không thể không nói, thực lực của Long Ngạo Thiên thật sự rất mạnh, qua chừng nửa ngày thì sát trận đã bị phá ra một chỗ hổng.
Long Ngạo Thiên ôm một nữ tử váy xanh bay vút ra, nữ tử này có dáng người ưu nhã, dung mạo cũng rất đẹp, trên cái trán tuyết trắng có hai long giác màu xanh lá.
Nói ngắn gọn, cũng là một đại mỹ nhân.
Chỉ là lúc này, sắc mặt nàng ta tái nhợt, tiêu hao rất nhiều tinh lực.
Hết chương 493.
Chương 494
“Ngao Loan... Đa tạ công tử cứu giúp...” Tuy sắc mặt nữ tử mặc váy xanh tên là Ngao Loan tái nhợt, nhưng nhìn Long Ngạo Thiên cứu mình ra thì trên mặt lại hiện một tia ửng đỏ.
“Ngao Loan cô nương khách khí.” Long Ngạo Thiên cười, trong lòng cũng mừng thầm.
Mình không chỉ cứu ra một vị đại mỹ nhân, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn có sức mạnh huyết mạch Long tộc.
Nếu đoán không sai thì hẳn Ngao Loan này là Long Nhân tộc trong chủng tộc Tiên Cổ.
Đây chính là nhất tộc cực kỳ cường thế trong các chủng tộc Tiên Cổ, có chứa huyết mạch Long tộc cổ xưa. Nếu có thể hình thành quan hệ tốt với Long Nhân tộc, vậy sẽ rất tiện cho Long Ngạo Thiên ở thế giới Tiên Cổ.
“Ta là Ngao Loan của Long Nhân tộc, không biết công tử là...” Ngao Loan hỏi.
“Tại hạ Long Ngạo Thiên của Tổ Long Sào.” Long Ngạo Thiên nhe răng cười, hàm răng tuyết trắng lóng lánh, nụ cười cực kỳ tuấn lãng.
Gương mặt xinh đẹp của Ngao Loan hơi ửng đỏ. Nàng không cẩn thận vào nhầm một sát trận, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Trong lúc tuyệt vọng, không ngờ còn có người cứu nàng. Có duyên phận nhất chính là, Long Ngạo Thiên cũng mang huyết mạch Long tộc.
Hơn nữa huyết mạch này cũng khiến Ngao Loan cảm thấy kính sợ.
“Ngươi thực suy yếu, để ta giúp ngươi điều tức trước một chút đi.” Long Ngạo Thiên nói lời quan tâm.
“Đa tạ Long Công tử.” Trái tim thiếu nữ của Ngao Loan nhịn không được mà nhảy dựng.
Một khi Long Ngạo Thiên tỏa ra mị lực, cũng không phải nữ tử tầm thường có thể ngăn cản.
Long Ngạo Thiên quay đầu nói với Bạch Mị Nhi: “Mị Nhi, làm phiền nàng canh chừng bên ngoài một chút, ta muốn giúp Ngao Loan cô nương điều tức.”
Nghe thấy lời nói của Long Ngạo Thiên, Bạch Mị Nhi nắm chặt tay ngọc lại.
Long Ngạo Thiên đang xem nàng là người hầu sao?
Nếu chỉ đơn thuần là vậy, Bạch Mị Nhi cũng không cảm thấy thế nào, dù sao nàng rất thích Long Ngạo Thiên. Nhưng vấn đề là, hiện tại trong lòng Long Ngạo Thiên đang ôm một nữ tử khác, hơn nữa Long Ngạo Thiên còn muốn giúp nàng ta điều tức.
Chuyện này là sao?
Sắc mặt Bạch Mị Nhi trắng bệch, môi đỏ cũng run lên nhè nhẹ.
Nhưng Long Ngạo Thiên không chú ý tới, mặc dù chú ý cũng sẽ không để ý. Bởi vì Long Ngạo Thiên đã hạ quyết tâm, nhất định phải thành lập quan hệ tốt với Ngao Loan.
Có Long Nhân tộc che chở, Long Ngạo Thiên gần như có thể đi ngang ở thế giới Tiên Cổ.
Nhìn Long Ngạo Thiên giúp Ngao Loan kia điều tức, sau đó trong đôi mắt Bạch Mị Nhi dần dần biến mất, thay vào đó là một loại trống rỗng.
Lúc trước, Long Ngạo Thiên cũng dùng tư thái anh hùng như vậy để cứu nàng ra.
Nhưng hiện tại, hắn lại cứu một nữ tử khác, còn bảo nàng canh giữ ở bên ngoài.
“Thì ra... Là kịch bản sao?” Bạch Mị Nhi bỗng nghĩ ra.
Long Ngạo Thiên cứu nàng, lại cứu Ngao Loan, nói không chừng ngày sau cũng cứu những nữ nhân khác.
Còn có một Long Cát công chúa mà Long Ngạo Thiên cũng nhớ mãi không quên.
Đây là Ngạo Thiên ca ca mà nàng ái mộ sao?
“Vì sao, rõ ràng nô gia thích Ngạo Thiên ca ca nhất, nhưng vì sao chàng cứ tổn thương ta hết lần này đến lần khác?”
Đáy lòng Bạch Mị Nhi đã trở nên lạnh lẽo. Không biết vì sao, vào thời khắc này, Bạch Mị Nhi bỗng nhớ tới Quân Tiêu Dao, nhớ tới ý cười ôn thuần tuấn tú, bóng người thanh nhã tự nhiên của hắn.
“Nếu lúc trước người cứu ta là Quân công tử, vậy hiện tại ta sẽ như thế nào?” Trong đầu Bạch Mị Nhi bỗng xuất hiện một suy nghĩ.
Suy nghĩ này thực vớ vẩn, làm trái tim Bạch Mị Nhi cũng đập lỡ một nhịp.
“Ta suy nghĩ cái gì vậy, ta và Quân công tử không có khả năng có quan hệ...” gì
Bạch Mị Nhi vuốt mặt mình, nàng là Thái Cổ vương tộc, Thiên nữ của Thiên Hồ Tộc.
Mà Quân Tiêu Dao là Hoang Cổ Thần Tử Quân Gia.
Trận doanh của hai người vốn bất đồng, huống chi nàng còn đứng ở phe Long Ngạo Thiên.
Nhưng có đôi khi Bạch Mị Nhi vẫn không nhịn được mà nghĩ đến nụ cười nhạt ôn hòa của Quân Tiêu Dao.
So ra thì Long Ngạo Thiên trước mắt thật sự quá làm người ta tổn thương. Thậm chí Bạch Mị Nhi còn cảm thấy có chút may mắn, lúc trước bởi vì tu luyện công pháp nên không phát sinh đụng chạm thực chất gì với Long Ngạo Thiên, thậm chí còn chưa cho Long Ngạo Thiên nắm tay lấy một cái.
Đảo mắt một cái thì đã trôi qua một ngày.
Long Ngạo Thiên đi tới trước người Bạch Mị Nhi.
“Nữ nhân kia đâu?” Bạch Mị Nhi lạnh nhạt hỏi.
“Thương thế của nàng ấy không đáng ngại, đang điều tức.” Long Ngạo Thiên nói.
Hắn nhận thấy giọng điệu lạnh nhạt của Bạch Mị Nhi, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười đắc ý: “Mị Nhi, nàng không ghen tị đó chứ?”
“Sao có thể?” Bạch Mị Nhi nói.
“Ha hả, thật ra cũng không cần, sở dĩ ta cứu Ngao Loan là bởi vì nàng có tác dụng với ta.”
“Vừa rồi nàng ta đã nói cho ta biết, trong khu vực này có đại cơ duyên Tiên Cổ Đạo Hồ, mà Long Nhân tộc bọn họ đã chiếm cứ khu vực trung tâm nhất trong Tiên Cổ Đạo Hồ.”
“Mà trong khoảng thời gian này, rất có thể Tiên Cổ Đạo Hồ sẽ xuất hiện một lần phun trào, đến lúc đó khu vực trung tâm chắc chắn sẽ xuất hiện không ít thứ tốt.”
“Có Ngao Loan này, chúng ta có thể tiến vào khu vực trung tâm kia.”
Long Ngạo Thiên liên tục nói, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Hắn ta cũng từng nghe nói đến cơ duyên Tiên Cổ Đạo Hồ này. Ban đầu hắn ta đã tính đến đó xem, kết quả không ngờ Long Nhân tộc của Ngao Loan lại chiếm cứ khu vực trung tâm Đạo Hồ kia.
Đây quả thực là chuyện tốt như bánh có nhân từ trên trời rớt xuống.
Nhưng Bạch Mị Nhi nghe thấy lời này thì trên mặt không có một tia vui sướng, ngược lại còn nói với giọng điệu cực kỳ lạnh nhạt: “Long Ngạo Thiên, ngươi cứu nữ tử kia chỉ là vì lợi dụng nàng để đạt được chỗ tốt?”
Lời nói của Bạch Mị Nhi làm nụ cười trên mặt Long Ngạo Thiên tắt ngúm đi.
“Mị Nhi, lời này của nàng là có ý gì, ta cũng đang suy xét cho nàng mà thôi.” Long Ngạo Thiên giải thích.
“Tâm lý lúc trước chàng cứu ta không giống với hiện tại cứu nữ tử Long Nhân tộc kia đó chứ?” Tia sáng trong mắt Bạch Mị Nhi hoàn toàn lụi tàn.
“Cái này... Sao lại vậy được, Long Ngạo Thiên ta là hạng người như vậy sao?” Long Ngạo Thiên tiếp tục biện bạch, nhưng biểu cảm lại xuất hiện chút mất tự nhiên.
“Chàng luôn miệng nói là suy xét vì ta, nhưng chàng chỉ cho ta làm thiếp thất, muốn Long Cát công chúa kia làm chính cung, vậy là có ý gì?” Giọng điệu của Bạch Mị Nhi lạnh như băng như sương.
Long Ngạo Thiên hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Hắn còn có thể nói cái gì đây?
Chỉ đơn giản là muốn chơi hồ ly tinh một chút?
Hoặc là muốn mượn chuyện này để thu tóm cả thế lực Thiên Hồ Tộc?
Hoặc là cả hai đều có?
Nhưng những lời này có thể nói ra được hay sao?
Hết chương 494.
Chương 495
“Không nói ra được à, cạn từ đúng không, ha hả, Long Ngạo Thiên, cho nên trong lòng ngươi, thật ra Bạch Mị Nhi ta chỉ là một thứ đồ chơi đúng không?”
Cảm xúc luôn đè nén của Bạch Mị Nhi hoàn toàn bùng nổ, từ khi nàng ta phá ải đi ra thì vẫn luôn đi theo Long Ngạo Thiên, luôn cuồng nhiệt mà yêu say đắm hắn ta.
Kết quả thì sao, hiện tại rốt cuộc nàng cũng thấy được gương mặt thật của Long Ngạo Thiên. Trước kia hắn ta cứu nàng chỉ là một màn kịch mà thôi, hơn nữa còn mang theo mục đích.
Cũng giống như lần này cứu Ngao Loan, tất cả tấm lòng của nàng ta đều là đút cho chó.
Lúc này, ánh mắt Bạch Mị Nhi nhìn về phía Long Ngạo Thiên giống như đã chết, hoàn toàn không có một tia sáng, nàng không ngờ Long Ngạo Thiên lại là hạng người như vậy.
“Mị Nhi, nàng hiểu lầm ta!” Long Ngạo Thiên tiến lên duỗi tay, muốn ôm lấy Bạch Mị Nhi.
“Đừng chạm vào ta!” Bạch Mị Nhi khẽ kêu một tiếng, lui về phía sau vài bước, sâu trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia chán ghét.
Sau khi hoàn toàn nhận ra gương mặt thật của Long Ngạo Thiên, trong lòng nàng chỉ cảm thấy buồn nôn và ghê tởm. Long Ngạo Thiên căn bản không thèm để ý nàng, chỉ đơn giản là thèm khát thân thể này.
Thậm chí, còn có thể là vì sau lưng nàng có thế lực Thiên Hồ Tộc. Nếu không có lợi ích thì Long Ngạo Thiên còn cứu nàng sao?
Hiển nhiên là không.
Cho nên Bạch Mị Nhi đã hoàn toàn nhìn thấu.
Trong mắt nàng mang theo oán hận sâu đậm, xoay người, gót sen điểm nhẹ rồi lao vút đi.
Trái tim nàng ta đã hoàn toàn chết đi.
“Mị Nhi!” Nhìn bóng hình xinh đẹp của Bạch Mị Nhi đi xa, sắc mặt Long Ngạo Thiên trở nên có chút âm trầm.
“Mẹ nó, lỗ nặng, sớm biết vậy cứ cưỡng ép trước, giờ cả tay nàng còn chưa chạm được.” Long Ngạo Thiên mắng thầm.
Trước đó lúc cứu Bạch Mị Nhi, bởi vì công pháp nàng tu luyện nên không thể đụng vào thân thế nàng, Long Ngạo Thiên muốn thể hiện mình lịch lãm nên cũng không cưỡng ép gì.
Kết quả hiện tại là vịt nấu chín rồi còn bay đi.
“Không sao, chỉ giận dỗi giống như trước đó mà thôi, nàng vẫn sẽ trở về.” Long Ngạo Thiên lắc lắc đầu, cũng không quá để ý.
Hắn không có khả năng từ bỏ Ngao Loan vì Bạch Mị Nhi.
“Có Ngao Loan thì ta có thể tiến vào khu vực trung tâm Tiên Cổ Đạo Hồ, lấy khí vận của ta thì nhất định có thể lấy được chí bảo, đến lúc đó tu vi tăng lên thì có thể trực tiếp giết chết Quân Tiêu Dao, sau đó chinh phục Long Cát công chúa.” Khóe miệng Long Ngạo Thiên lộ ra ý cười.
Hắn đã nghĩ kỹ kế hoạch sau đó, kế tiếp chỉ cần thực hiện từng bước một mà thôi. Không thể không nói, Long Ngạo Thiên nghĩ quá hoàn mỹ.
Nếu không có Quân Tiêu Dao thì có lẽ kế hoạch của hắn sẽ được thực hiện một cách thuận lợi.
Nhưng đáng tiếc...
Bên kia, trong đầu Bạch Mị Nhi trống rỗng, mờ mịt mà lao qua phía chân trời.
Nàng không biết đi đâu, cũng không biết kế tiếp nên làm cái gì.
Hạt giống âm u mặt trái trước đó được chôn trong lòng cũng hoàn toàn mọc rễ nảy mầm.
Yêu càng sâu thì hận càng đậm.
Đặc biệt là nữ tử có tính cách hơi bệnh kiều như Bạch Mị Nhi thì rất dễ đi vào con đường cực đoan.
“Long Ngạo Thiên, đùa bỡn tình cảm của nô gia, ngươi quá đáng giận!” Trong đôi mắt trống rỗng của Bạch Mị Nhi lộ ra oán hận sâu sắc.
Thậm chí nàng ta còn hận không thể dùng một con dao chẻ củi bổ ngực Long Ngạo Thiên ra, xem rốt cuộc trái tim hắn là đỏ hay là đen!
“Làm sao bây giờ, kế tiếp ta nên đi đâu...”
Bạch Mị Nhi vô cùng mờ mịt, bất tri bất giác, nàng phát hiện mình đã đi tới gần sơn cốc mê trận trước đó bị nhốt.
“Quân công tử... Cảm ứng được khí tức của Quân công tử...”
Trời sinh Thiên Hồ Tộc có cảm giác nhạy bén, Bạch Mị Nhi đã nhận ra khí tức của Quân Tiêu Dao, cũng cách nơi đây không đặc biệt xa.
Nhớ tới cảnh tượng trước đó Quân Tiêu Dao cứu nàng, trái tim thiếu nữ của Bạch Mị Nhi nhảy lên.
Khác với Long Ngạo Thiên, Quân Tiêu Dao cứu nàng cũng không cần báo đáp gì, cũng không có bất cứ quan hệ lợi ích gì.
Dù sao lấy trận doanh và lập trường của Quân Tiêu Dao thì căn bản không cần phải cứu nàng. Nhưng Quân Tiêu Dao vẫn cứu, hơn nữa không cần báo đáp.
Vừa so sánh thì nhìn ra ngay được chênh lệch giữa Quân Tiêu Dao và Long Ngạo Thiên.
“Quân công tử, Quân công tử...” Bạch Mị Nhi không ngừng lặp lại, đôi mắt vốn trống rỗng cũng bắt đầu phát ra ánh sáng.
Đối với Bạch Mị Nhi lúc này đang tràn đầy tuyệt vọng và hư không thì Quân Tiêu Dao là ánh hào quang duy nhất.
Thậm chí ánh hào quang này còn loá mắt, ấm áp hơn gấp trăm lần Long Ngạo Thiên trước đó!
Bạch Mị Nhi điểm nhẹ gót sen, truy tìm khí tức của Quân Tiêu Dao!
Cách sơn cốc mê trận mấy ngàn dặm, trong hư không, Quân Tiêu Dao đang chấp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước.
Hắn cũng không sốt ruột chạy tới Tiên Cổ Đạo Hồ. Bởi vì trước đó hắn đã nghe Lôi Minh Viễn nói qua, cơ duyên Tiên Cổ Đạo Hồ phun trào ra bảo vật là có thời hạn.
Hiện tại còn chưa tới lúc phun trào, cho nên Quân Tiêu Dao cũng không cần vội vàng chạy tới đó. Ngoài ra còn có Tự Liệt của Quân gia ở Tiên Cổ Đạo Hồ, Quân Tiêu Dao cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Lúc này, chỉ có một người Quân Tiêu Dao ở đây, trước đó Lôi Minh Viễn đã bị hắn phái ra tìm hiểu chút tin tức.
Phía chân trời nơi xa, một bóng người lao đến như tia chớp, đó là Lôi Minh Viễn vội vàng trở về.
“Tìm hiểu tin tức thế nào rồi?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Hồi Thần Tử đại nhân, đã biết được Long Cát công chúa kia ở khu vực này, trước đó hình như Long Ngạo Thiên còn muốn đi cùng nàng ta, nhưng bị Long Cát công chúa cự tuyệt.” Lôi Minh Viễn nói.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, trong lòng thì thào nhắc lại: “Song long xuất thế, Tổ Long hưng thịnh, ta muốn lời tiên đoán này trở thành trò cười.”
Vừa Lôi Minh Viễn tò mò hỏi: “Thần Tử đại nhân, Thiên Nữ Hồ tộc ngày đó thật sự sẽ trở về tìm ngài sao?”
Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói: “Nếu ta không lầm thì sẽ, đương nhiên, cho dù không tới cũng không sao, đến lúc đó diệt sát cả nàng ta và Long Ngạo Thiên luôn là được.”
Hết chương 495.