Chương 681
Hắn đến đây chỉ với một khối linh thân, tuy rằng có được một phần chiến lực, nhưng hiển nhiên không có khả năng so sánh với bản tôn.
Khổng Huyên cũng ra tay, Cửu Sắc Thần Quang phụt ra từ bàn tay ngọc, hóa ra chín cột sáng bắn vút ra.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng mở cánh ra, từng mảnh lông vũ bóc ra, như từng thanh phi kiếm màu vàng leng keng rung động.
Gã cùng chém xuống mười vạn tám ngàn kiếm vũ, va chạm ra tinh hỏa mãnh liệt.
Còn có đám người Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, Canh Kim Thạch Linh, Tô Bích Ngọc cũng liên tục ra tay.
Nhưng căn bản không thể làm tổn thương đến con Thận này, ngược lại là những thiên kiêu đế lộ đó đã bắt đầu gia tăng thương vong, đã có hai ba trăm thiên kiêu bị Thận nuốt vào trong bụng.
“Như vậy tiếp thì chúng ta chưa tìm được Côn Bằng Sào chân chính là đã chết hết.” Tô Bích Ngọc không cam lòng mà nói.
Nàng vất vả lắm mới mượn sức được Canh Kim Thạch Linh để cùng tìm kiếm Côn Bằng Sào. Nếu cứ thất bại rời đi như vậy thì nàng ta thật không cam lòng.
“Trước mắt chỉ có thể đồng loạt ra tay, diệt con Thận này trước, sau đó mỗi người dựa vào bản lĩnh của mình để tranh đoạt!” Khổng Huyên cao quát một tiếng.
“Không sai, liên thủ chém giết nghiệt súc này trước!”
“Chúng ta có nhiều người như vậy, còn sợ nó hay sao!”
Các thiên kiêu đế lộ còn lại hô to.
Ngay sau đó, tất cả thiên kiêu ở đây liên thủ, các loại chiêu thức liên hợp với nhau, hóa thành nước lũ cuồn cuộn, oanh kích về hướng con Thận.
Con Thận kia có bộ giáp xác rực rỡ, ánh lên thần quang, tỏa ra khí tức thánh nhân đại viên mãn, khiến rất nhiều thiên kiêu run rẩy.
Oanh!
Mảnh tiểu thế giới này dâng lên sóng to gió lớn, gợn sóng vạn trượng.
Sau một hồi tấn công, con Thận kia vẫn lành lặn không tổn hao gì, trên giáp xác không có lấy một vết trầy.
“Hả...” Tất cả mọi người ngây dại.
Sắc mặt đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Khổng Huyên, Hư Không Kiếm Tử, Canh Kim Thạch Linh càng khó coi.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là thiên kiêu nổi danh trên đế lộ, kết quả cùng liên thủ lại không đối phó được một con Thận.
Nếu truyền ra chuyện này thì bọn họ sẽ mất hết mặt mũi.
Khi mọi người ở đây cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
“Con nghiệt súc này cũng dám chắn đường của bản Thần Tử?”
Khi tiếng nói thản nhiên này vừa dứt thì trên bầu trời xa xa, một kiếm khí vạn trượng cuồn cuộn trảm đến ngang trời.
Trên đường hiện hóa ra cảnh tượng đáng sợ quần tiên ngã xuống, khiến người ta sởn tóc gáy!
“Kiếm khí này.. chẳng lẽ là Diệp Cô Thần tới!” Cảm nhận được kiếm khí sắc nhọn tuyệt thế nói, đồng tử og Hư Không Kiếm Tử chợt co rụt lại, nhịn không được hô to.
Theo hắn ta thấy, người có thể thi triển được kiếm chiêu này trên đế lộ, trừ hắn ra thì cũng chỉ có kiếm ma chuyển thế Diệp Cô Thần.
“Cái gì, Diệp Cô Thần tới?”
“Không sai, cũng chỉ có Diệp Cô Thần năng thi triển ra kiếm chiêu này!”
Trong lúc mọi người ở đây kinh hãi, rốt cuộc kiếm quang này cũng hoàn toàn giáng xuống.
Phụt!
Dưới ánh mắt chấn động đến tột cùng của mọi người, con Thận mà bọn họ liên thủ cũng không thể đối phó lại bị chém vỡ giáp xác, trực tiếp bị cắt thành hai mảnh dưới kiếm này!
Phải biết rằng, đây là một con Thận Thánh Nhân Cảnh đại viên mãn, cho dù là thiên kiêu Thánh Nhân Cảnh cũng không có khả năng dùng một chiêu hạ gục trong nháy mắt.
“Sao có thể, Diệp Cô Thần đã mạnh đến mức này sao?”
Nhìn thấy con Thận bị một kiếm hạ gục trong nháy mắt, Hư Không Kiếm Tử nhịn không được khiếp sợ trong lòng.
Hắn từng giao thủ với Diệp Cô Thần, Diệp Cô Thần rất mạnh, nhưng cũng không có khả năng mạnh đến mức dùng một kiếm hạ gục thánh nhân đại viên mãn trong nháy mắt.
Trong lúc mọi người rơi vào chấn động, nơi xa, một bóng dáng chậm rãi đi tới như tản bộ trên sân vắng. Khi nhìn thấy này bóng dáng bạch y tuyệt thế kia, sắc mặt tất cả thiên kiêu cứng lại, mang theo kinh ngạc...
Trong suy nghĩ của bọn họ, người xuất kiếm chính là Diệp Cô Thần xếp hạng đệ nhất trên Hoang Thiên Thánh Bảng.
Tuy không phải tất cả mọi người đều gặp qua tướng mạo của Diệp Cô Thần, nhưng cũng có nghe nói đến, hắn ta mặc một bộ áo đen, vác Thí Đế Kiếm nhiễm máu, khí chất lạnh lẽo cao ngạo, giống như một con sói đơn độc.
Nhưng bóng dáng bạch y tuyệt thế khoanh tay giẫm lên hư không mà đến trước mắt kia căn bản không phù hợp với Diệp Cô Thần trong lời đồn.
Bạch y trên người Quân Tiêu Dao tung bay, khí chất như tiên, trên khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân mang theo chút không để ý. Theo hắn thấy thì Tiện tay hạ gục một con Thận Thánh Nhân Cảnh đại viên mãn trong nháy mắt như một chuyện quá đỗi bình thường, căn bản không cần gì phải kiêu ngạo đắc ý.
“Thật soái...”
Một ít nữ thiên kiêu nhìn thấy Quân Tiêu Dao đến thì theo bản năng phát ra tiếng hô nhỏ, trong đôi mắt xinh đẹp trừ khiếp sợ ra thì còn có kinh diễm.
Khiếp sợ là về tu vi của Quân Tiêu Dao.
Kinh diễm là vì dung mạo và khí chất tiêu sái của hắn.
Tất cả thiên kiêu đế lộ ở đây liên hợp với nhau cũng không đối phó được con Thận kia, thế mà vị bạch y công tử này lại dùng một chiêu hạ gục trong nháy mắt.
Điều này khiến ánh mắt rất nhiều người đều đang run rẩy.
Ở đây, chỉ có một người suýt nữa đã ngừng thở, da đầu như muốn nổ tung.
“Quân... Quân... Quân Tiêu Dao...”
Kim Sí Tiểu Bằng Vương sắp trợn rớt mắt ra khỏi tròng, khớp hàm đang run rẩy, bởi vì khiếp sợ cực độ nên đầu óc gã đột nhiên trống rỗng trong nháy mắt.
Đây không phải là bóng dáng thường xuyên xuất hiện trong tâm ma của gã sao?
“Sao có thể, ngươi tiến vào tuyệt địa kia, sao lại còn sống...” Kim Sí Tiểu Bằng Vương hoàn toàn không thể tin được.
Tiếng kinh hô của hắn bị các thiên kiêu khác nghe thấy. Phản ứng đầu tiên của bọn họ là sửng sốt, sau đó bỗng cảm thấy, sáo cái tên này lại nghe quen như vậy?
“Quân Tiêu Dao... Chẳng lẽ là... Thần Tử Quân gia!” Trong đôi mắt của Khổng Huyên cũng hiện ra sự chấn động.
Dù nàng ta chưa từng gặp mặt Quân Tiêu Dao, nhưng chỉ cần là sinh linh của Hoang Thiên Tiên Vực thì hầu như đều từng nghe thấy đại danh của Quân Tiêu Dao.
Không chỉ có Hoang Thiên Tiên Vực, các thiên kiêu đến từ cổ tinh vực khác cũng lập tức tỉnh táo lại.
“Hắn chính là Quân Tiêu Dao kia?” Ánh mắt Phiên Giang Hầu và Nháo Hải Hầu lập tức nghiêm nghị lại.
Sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao cũng không phải tin tức tốt đối với bọn họ, bởi vì hắn có khả năng sẽ che mất quang huy của Tam Thái Tử Hải Thần.
Còn Tô Bích Ngọc cũng rất khiếp sợ.
Hết chương 681.
Chương 682
Mà làm sắc mặt nàng ta khó coi chính là, Mục Nguyệt Hàn bị nàng coi là cái đinh trong mắt đã đi tới bên người Quân Tiêu Dao.
Không nghi ngờ gì nữa, người vừa rồi mở miệng muốn xem Canh Kim Thạch Linh như tài liệu luyện khí chính là Quân Tiêu Dao.
Trong mắt Canh Kim Thạch Linh cũng hiện lên một tia lạnh lẽo, đồng thời cũng có kiêng kỵ.
Dù sao Quân Tiêu Dao dùng một kiếm hạ gục con Thận cấp bậc Thánh Nhân đại viên mãn trong nháy mắt cũng làm gã kinh sợ.
Nhưng Canh Kim Thạch Linh cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, thân thể gã là thần kim, đao thương bất nhập, pháp lực bất xâm. Quân Tiêu Dao muốn đối phó gã cũng không đơn giản như vậy.
Nhìn vẻ mặt chấn động của mọi người, Quân Tiêu Dao thật bình thản. Hắn đã sớm quen với trạng thái đi đến nơi nào cũng bị tứ phương chú ý đến.
Mục Nguyệt Hàn càng cảm thấy cùng chung vinh dự.
“Con mẹ tiên sư nhà nó...” Thân thể Kim Sí Tiểu Bằng Vương run rẩy, khóc không ra nước mắt, chỉ mắng một câu chửi tục.
Gã vỗ cánh theo bản năng, muốn chạy trốn.
Trước đó ở Tiên Cổ Đạo Hồ, gã vừa gặp Quân Tiêu Dao thì trực tiếp trốn chạy, căn bản không xuất hiện nổi một tia chiến ý.
Kết quả hiện tại, thật vất vả tới được Côn Bằng Sào, gã cảm thấy mình sắp bay lên cao thì kết quả lại đụng phải sát tinh này.
“Ta thật là xui tám đời mới trêu chọc phải sát tinh Quân Tiêu Dao này.” Sắc mặt Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật khó coi, như sắp khóc tới.
“Là Kim Sí Tiểu Bằng Vương đấy à, đã lâu không gạp, biệt lai vô dạng.”
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đảo mắt qua, lập tức thấy được người quen cũ là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Nói thật, trên đế lộ dài đăng đẳng, nhìn thấy người quen ngày xưa trên Hoang Thiên Tiên Vực khiến Quân Tiêu Dao có chút hoài niệm.
“Thì ra là Thần Tử...” Kim Sí Tiểu Bằng Vương nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương quá khó khăn!
“Ngươi chính là đệ nhất nhân trẻ tuổi trong lời đồn của Hoang Thiên Tiên Vực, Thần Tử Quân gia, không nghĩ tới ngươi cũng là kiếm tu chuyên tu kiếm đạo.” Ánh mắt Hư Không Kiếm Tử lập tức đanh lại.
Không biết vì sao, hắn cứ cảm giác trên người Quân Tiêu Dao có thứ gì đó hấp dẫn mình.
Giống như là sức mạnh cùng nguồn cội vậy.
Quân Tiêu Dao cũng chú ý tới Hư Không Kiếm Tử, ngay lập tức, trong mắt hắn hiện lên một tia đen tối.
“Cảm giác này, chẳng lẽ là... Không Thư?”
Cảm nhận của nguyên thần Quân Tiêu Dao còn mạnh hơn Hư Không Kiếm Tử nhiều.
Cho nên hắn cũng nhạy bén mà cảm nhận được, trên người Hư Không Kiếm Tử có dao động của Không Thư.
“Rau hẹ tới.” Quân Tiêu Dao cười nói dưới đáy lòng.
Hắn mở miệng nói: “Bản Thần Tử không phải là kiếm tu, chỉ là tiêu khiển mà thôi.”
“Ngươi dám nhục mạ kiếm đạo!”
Nghe Quân Tiêu Dao không chút để ý mà nói như vậy, trong mắt Hư Không Kiếm Tử lóe lên tia sắc bén.
Có thể thi triển ra kiếm chiêu khủng bố tuyệt luân như thế mà Quân Tiêu Dao lại nói kiếm đạo là tiêu khiển, đây không phải sỉ nhục chứ là cái gì?
“Vậy thôi đã nóng nảy?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt ngước mắt.
“Ngươi vũ nhục kiếm đạo, không xứng thi triển kiếm thuật!” Hư Không Kiếm Tử lạnh nhạt nói.
“A...” Quân Tiêu Dao cười.
“Vậy bản Thần Tử lại nhất quyết muốn tung ra thêm một kiếm.”
Tiếng nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì giữa mày đã lao ra một Trật Tự Thần Liên, chợt hóa thành một tiểu kiếm màu vàng, mơ hồ mang theo khí tức ngập trời.
Đó chính là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Cảm nhận được uy năng khủng bố của Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, rốt cuộc Hư Không Kiếm Tử cũng biến sắc.
“Huyền Không Kiếm Thuật!”
Hắn chém xuống một kiếm, hư không nứt toạc, kiếm khí mơ hồ mang theo gió lốc không gian cũng thổi quét ra.
Nhưng...
Tất cả lại bị bẻ gãy nghiền nát trước mặt Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Những kiếm khí đó trực tiếp nổ tung, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm đánh thẳng hướng Hư Không Kiếm Tử, xuyên thủng giữa mày hắn.
“Quân Tiêu Dao, ngươi chờ đi, có giỏi thì tới ải mười hai của đế lộ, bổn Kiếm Tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Linh thân của Hư Không Kiếm Tử gầm lên một tiếng, trực tiếp nổ nát thành những điểm sáng.
Linh thân của Hư Không Kiếm Tử bị diệt!
Thấy tình cảnh này, rất nhiều thiên kiêu đế lộ cảm thấy sống lưng lạnh cả người.
Đầu tiên là một kiếm giết Thận, hiện tại lại hạ gục Hư Không Kiếm Tử trong nháy mắt.
Tuy rằng Hư Không Kiếm Tử này chỉ là một linh thân, nhưng cũng mạnh hơn rất nhiều thiên kiêu Chuẩn Thánh.
“Không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Hoang Thiên Tiên Vực, đồn đãi không phải giả.”
“Có lẽ không bao lâu nữa, chúng ta có thể nhìn thấy tên họ của Thần Tử Quân gia trên Hoang Thiên Thánh Bảng.”
“Trước kia nam thần của người ta là đám người Diệp Cô Thần, Quân Mạc Tiếu, hiện tại mới biết được, Thần Tử Quân gia mới là nam thần chân chính!” Một ít nữ thiên kiêu đã kích động đến mức mắt sáng ứa ra ngôi sao.
Trái lại sắc mặt đám người Tô Bích Ngọc, Khổng Huyên không được đẹp mấy.
Ngọc Phật Tử trực tiếp trấn áp vật cưỡi Cửu Đầu Sư Tử của Quân Tiêu Dao, sau này nhất định sẽ có cọ xát.
Mà Tô Bích Ngọc và Mục Nguyệt Hàn có thù oán, trước kia Canh Kim Thạch Linh cũng thiếu chút nữa ra tay với Quân Tiêu Dao.
Nghĩ đến đây, Tô Bích Ngọc cảm thấy xương sống ứa ra khí lạnh.
Quân Tiêu Dao không để ý đám người Canh Kim Thạch Linh, hắn có thể diệt sát bọn họ vào bất cứ lúc nào.
Quân Tiêu Dao lại giơ tay, tịnh chỉ thành kiếm, thi triển ra Lục Tiên Kiếm quyết, một kiếm chém thẳng xuống.
Chỉ thoáng chốc, cả đại dương mênh mông giống như bị kiếm này chia làm hai mảnh!
Mà ở đáy biển, một sào huyệt ánh vàng rực rỡ hiện ra ở trong đó!
“Đó là... Côn Bằng Sào thật sự!”
Nhìn thấy sào huyệt màu vàng nằm dưới đáy biển, trong mắt tất cả thiên kiêu đế lộ đều bắn ra ánh sao.
Không nghi ngờ gì nữa, di tàng Côn Bằng Sào thật sự nằm ở đáy biển. Mà đảo nhỏ sào huyệt trên biển trước mặt chỉ là ảo ảnh do Thận huyễn hóa ra mà thôi.
Một kiếm bổ ra mặt biển, Quân Tiêu Dao dẫn đầu bay xuống, Mục Nguyệt Hàn theo sát bên cạnh.
Đám người Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, Khổng Huyên, Canh Kim Thạch Linh, Tô Bích Ngọc cũng đi theo.
Còn Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại lộ ra chút giãy giụa.
Vừa rồi gã nhìn thấy Quân Tiêu Dao hiện thân thì bản năng muốn trốn chạy, nhưng bản thể của gã là Kim Sí Đại Bằng, cơ duyên Côn Bằng Sào này quá phù hợp với gã. Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật sự không nỡ lòng rời đi như vậy.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương cắn chặt răng rồi cũng đi theo.
Các thiên kiêu đế lộ còn lại cũng chen chúc đi vào.
Ở đáy biển, Côn Bằng Sào màu vàng nở rộ ráng màu sáng lạn. Rất nhiều đạo văn huyền ảo chảy xuôi chung quanh, kim hà xán lạng, thụy khí cuộn trào.
Quân Tiêu Dao điểm ra một ngón tay, sức mạnh lôi đình hội tụ, hóa thành một ngón tay của Lôi Đế, điểm về hướng lối vào của Côn Bằng Sào.
Chỉ thoáng chốc, một tiếng nổ vang lên, lối vào của Côn Bằng Sào trực tiếp bị nổ nát.
“Là đại thần thông Lôi Đế...”
Hết chương 682.
Chương 683
v
Nhìn thấy thủ đoạn này của Quân Tiêu Dao, rất nhiều thiên kiêu đế lộ đều kinh hãi. Quân Tiêu Dao đã có đại thần thông Lôi Đế, nếu lần này lại có được Đại thần thông Côn Bằng thì thực lực của hắn nhất định sẽ tăng vọt lần nữa.
Cường giả càng ngày càng mạnh chính là đạo lý này.
Trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã hiện lên một tia tuyệt vọng. Ở nơi tàn khốc như đế lộ thì cường giả sẽ càng ngày càng mạnh.
Mà kẻ yếu...
Xin lỗi, cả quyền lợi biến yếu cũng không có, chỉ trực tiếp vứt luôn cái mạng nhỏ mà thôi.
Quân Tiêu Dao phá mở Côn Bằng Sào xong thì lấy dáng vẻ cực kỳ ngang ngược xâm nhập vào trong đó.
Chỉ thoáng chốc chung quanh có khí cơ khủng bố hiện lên.
Từng trận văn sát đạo xuất hiện rồi lao thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao đưa bàn tay ra, pháp lực dâng trào, tựa như thần ma diệt thế, đánh nát tất cả trận văn.
Thậm chí Mục Nguyệt Hàn đi theo bên cạnh hắn cũng không cần ra tay.
“Thật mạnh...”
Phía sau, các thiên kiêu đế lộ nhìn thấy một mình Quân Tiêu Dao đẩy ngang ra một con đường, trong mắt cũng lộ ra sự chấn động.
Thiên kiêu khác xông vào di tích bí địa, kẻ nào không phải thật cẩn thận, như đi trên băng mỏng, có ai trực tiếp ngang ngược mà đẩy ngang một đường giống như Quân Tiêu Dao chứ.
Rất nhiều thiên kiêu đều lóe mạo ánh sao, đi theo phía sau Quân Tiêu Dao.
Đám người Tô Bích Ngọc, Canh Kim Thạch Linh, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu cũng da mặt dày đi theo phía sau.
“Tưởng chiếm lợi của ta à?”
Quân Tiêu Dao thấy tình cảnh này thì trong mắt hiện lên một tia mỉa mai. Hắn duỗi tay, lập tức ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mục Nguyệt Hàn.
“Thần Tử đại nhân?!” trái timMục Nguyệt Hàn nhảy rộn, ngọc nhan ửng hồng.
Chẳng lẽ hiện tại Quân Tiêu Dao có hứng thú?
Nhưng đây là ở trước công chúng mà!
Hay là Quân Tiêu Dao thích kiểu như vậy?
“Thần Tử đại nhân, muốn Nguyệt Hàn thổi tiêu thỉ có thể chờ trở về lại tính không...” Mục Nguyệt Hàn nói với ngọc nhan ửng đỏ.
Quân Tiêu Dao câm nín.
Mục Nguyệt Hàn này thật là bề ngoài thanh lãnh, nội tâm phong phú quá.
Bước chân hắn chợt lóe, ôm vòng eo Mục Nguyệt Hàn, đảo mắt đã xuất hiện cách đó trăm dặm như thuấn di, đây cũng là một loại năng lực hiện hóa của Không Thư.
“Cái gì!?”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao lao vút đi trong nháy mắt, những thiên kiêu đế lộ muốn theo theo phía sau hưởng lợi lập tức trợn tròn mắt.
“A!”
Không bao lâu sau đã có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, có thiên kiêu bị trận văn sát đạo cắt đứt ngang thân.
“Hừ, cho dù không dựa vào ngươi thì ta cũng có thể tiến vào trong đó!” Sắc mặt Khổng Huyên không quá đẹp, tay ngọc của nàng ta nở rộ thần quang chín màu để chống chọi lại với sát trận.
Những thiên kiêu còn lại cũng đối kháng với các loại sát trận tàn khuyết, trong nhất thời đã xuất hiện không ít thương vong.
Bên này, sau khi lướt đi mấy trăm dặm thì Quân Tiêu Dao mới buông vòng eo Mục Nguyệt Hàn ra.
Lúc này Mục Nguyệt Hàn mới phục hồi tinh thần lại, thì ra Quân Tiêu Dao chỉ không muốn để những thiên kiêu đó theo sau nhặt chỗ tốt mà thôi.
Nghĩ đến đây, Mục Nguyệt Hàn lại có một tia thất vọng, nhưng cảm giác thất vọng của nàng nhanh chóng tan đi.
Bởi vì bọn họ đã thông qua một mảnh sát trận kia, trước mắt đều là các loại linh dược bảo vật, rực rỡ muôn màu, sáng mù đôi mắt người ta.
Cho dù Mục Nguyệt Hàn là Thánh Nữ của Quảng Hàn Cung, nhưng khi nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy thì vẫn có cảm giác muốn ngừng thở.
Quân Tiêu Dao lại không có cảm xúc gì, bảo bối trong đó không có bao nhiêu thứ được hắn coi trọng cả.
Có lẽ thứ thật sự có thể lọt vào mắt hắn còn ở sâu bên trong.
Quân Tiêu Dao tiếp tục thâm nhập.
Mục Nguyệt Hàn thì liên tục thu gom các loại bảo bối trên đường đi.
Phía sau, đám người Khổng Huyên, Canh Kim Thạch Linh, Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng theo sát phía sau.
Nhìn thấy những bảo bối đó, bọn họ điên cuồng cướp đoạt.
Lúc này, ở phía trước, Quân Tiêu Dao dừng bước chân lại, bởi vì hắn phát hiện thứ mà mình cảm thấy hứng thú. Đó là một đoạn gỗ xanh đen, nhìn có vẻ rất cổ xưa, không chút nổi bật trong đống bảo vật.
Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao lại sáng ngời.
Hắn giơ tay, nắm đoạn gỗ kia lên.
“Đây là... Kiến Mộc.” Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười.
Kiến Mộc là thần tài (vật liệu thần thành) hi hữu dùng để luyện khí.
Kiến Mộc có kích thước một ngón tay đã đủ trân quý, có thể nói là vật báu vô giá. Mà mảnh Kiến Mộc trước mắt lại to chừng cánh tay.
“Vừa vặn, có thể dung nhập nó vào Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.” Quân Tiêu Dao thật vừa lòng.
Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh của hắn cần trải qua thời gian dài rèn luyện, thêm vào các loại tiên kim thần tài, cuối cùng mới có thể từng bước lột xác, trở thành đế binh, thậm chí là Tiên Khí vô thượng.
“Đó là Kiến Mộc!”
Đám người Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương nhìn thấy khúc gỗ trong tay Quân Tiêu Dao, trong mắt đều phát ra ánh sáng nóng bổng.
Đây là thần tài hiếm có trên đời, thậm chí còn trân quý hơn một ít tiên kim, nhưng hiện tại Kiến Mộc nằm trong tay Quân Tiêu Dao, bọn họ cũng chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn.
Mà trong mắt Canh Kim Thạch Linh lại phụt ra thần quang xưa nay chưa từng có.
Gã vốn là thần kim hóa linh, nếu có thể lấy được đoạn Kiến Mộc đó rồi cắn nuốt thì cấp bậc sinh mệnh và tu vi của gã nhất định sẽ có biến hóa vượt bậc.
“Nhất định phải có được Kiến Mộc này, nếu ta cắn nuốt luyện hóa nó thì tuyệt đối có thể tu luyện ra không chỉ một luồng tiên khí!”
Canh Kim Thạch Linh nhịn không được. Bản thể của gã là thần kim, lực hấp dẫn của Kiến Mộc đối với gã cực kỳ trí mạng.
“Lấy thân thể Thần Kim của ta thì dù cướp đoạt, hắn ra tay cũng không thể hoàn toàn giết chết ta.”
Canh Kim Thạch Linh rất có tự tin đối với thân thể Thần Kim của mình, gã trực tiếp ra tay.
“Hả? Thực sự có kẻ không muốn sống?”
Nhìn thấy Canh Kim Thạch Linh ra tay, Quân Tiêu Dao kinh ngạc. Trước đó hắn lộ ra thực lực cường đại như vậy mà vẫn có người dám tìm đường chết khiêu khích hắn.
“Khối Kiến Mộc này là của ta!”
Chung quanh Canh Kim Thạch Linh có Canh Kim chi khí nồng đậm trào ra, hóa thành ngàn vạn thanh lợi kiếm màu vàng, đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên tia lạnh lẽo, hắn thu lại Kiến Mộc, cất bước đi ra, song chưởng chụp vào Canh Kim Thạch Linh.
“Muốn đánh nhau gần người?” Canh Kim Thạch Linh thấy thế thì ha ha cười.
Gã là thiên kiêu thần kim hóa linh bản xứ trên đế lộ, cho nên cũng không biết Quân Tiêu Dao có được Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cận chiến.
“Nhục thân của ta là vô song, cho dù Diệp Cô Thần có đến cũng không dùng một kiếm diệt được ta!” Canh Kim Thạch Linh vô cùng tự tin.
“Phải không, nhưng bản Thần Tử không phải hắn.”
Hết chương 683.
Chương 684
Quân Tiêu Dao lấy tay trấn áp về hướng Canh Kim Thạch Linh.
Vào khoảnh khắc thân thể va chạm vào nhau, ý cười trên mặt Canh Kim Thạch Linh đột nhiên đọng lại!
Thay vào đó là kinh hãi không gì sánh kịp!
Sức mạnh của mười vạn tượng thần làm thân thể gã trực tiếp rắc một tiếng, bắt đầu rách nát sụp đổ.
Sau đó, Quân Tiêu Dao hung hăng xé một cái, thân thể Thần Kim mà Canh Kim Thạch Linh lấy làm tự hào trực tiếp bị xé rách thành hai mảnh.
“Không!” Canh Kim Thạch Linh vô cùng kinh hãi, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là kết quả này.
Gã giãy giụa, muốn chạy trốn.
Quân Tiêu Dao lại tung ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, trực tiếp là trấn Canh Kim Thạch Linh vào trong đó luyện hóa.
“Bản Thần Tử nói muốn lấy ngươi làm tài liệu luyện khí thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời.”
Quân Tiêu Dao nâng Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lên, tiếng gào rống thảm thiết của Canh Kim Thạch Linh truyền ra từ trong đó dần dần biến yếu, cuối cùng đột nhiên im bặt.
Thấy tình cảnh này, tất cả thiên kiêu đều cảm thấy lạnh từ đầu đến chân.
Quân Tiêu Dao thật sự quá hung hãn, đối mặt bất cứ đối thủ nào cũng dùng một chiêu hạ gục trong nháy mắt, không có chút dây dưa rề rà, quá ghê gớm!
Tô Bích Ngọc thấy thế thì sắc mặt trắng bệch, đôi chân run lên, có dòng nước màu vàng nhạt chảy xuống.
Nàng ta bị dọa tiểu ra quần.
Tuy Canh Kim Thạch Linh là thiên kiêu bản xứ trên đế lộ, nhưng thực lực của gã còn mạnh hơn rất nhiều thiên kiêu thế lực bất hủ trên Hoang Thiên Tiên Vực.
Hơn nữa là thần kim hóa linh, có thể nói nhục thân đó là vô địch.
Cho dù là tiểu đầu sỏ tu ra một luồng tiên khí, cũng không có khả năng dùng mấy chiêu trấn giết hắn.
Đây cũng là nguyên nhân Canh Kim Thạch Linh nhìn thấy thực lực của Quân Tiêu Dao rồi mà còn dám ra tay. Bởi vì gã cho rằng, Quân Tiêu Dao không hạ gục được gã ngay lập tức.
Chỉ cần có một chút cơ hội thì gã có thể chạy thoát.
Nhưng Canh Kim Thạch Linh tính sai rồi.
Gã có thể nghiền ngẫm được thực lực Quân Tiêu Dao sao?
“Chim tước trên mặt đất thì sao biết được độ cao của thiên nga, lấy ánh mắt thiển cận của ngươi để cân nhắc năng lực của bản Thần Tử thì có vẻ quá buồn cười.”
Hắn tiện tay luyện hóa Canh Kim Thạch Linh vào Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh.
Quân Tiêu Dao mơ hồ cảm thấy, phẩm chất của Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lại tăng lên một chút. Tuy rằng tăng lên không nhiều, nhưng đang tích lũy theo thời gian, thay đổi một cách vô tri vô giác, cuối cùng sẽ sinh ra lột xác.
Mà giờ phút này, thiên kiêu chung quanh đã sợ hãi khiếp vía.
Bọn họ biết Quân Tiêu Dao rất mạnh, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ mạnh như vậy.
Một ít thiên kiêu còn ngửi thấy mùi lạ, bọn họ nhìn lại nơi phát ra mùi đó thì khóe miệng không khỏi run rẩy.
Vị Thánh Nữ Tô Bích Ngọc của Bích Lạc Môn có mỹ danh truyền xa trên cổ tinh vực Huyền Nguyên lại bị dọa tè ra quần.
Đường đường là Thánh Nữ mà lại bị dọa tiểu trong quần, truyền ra chẳng phải bị người người nhạo báng sao?
Môi Tô Bích Ngọc đang run rẩy, minh hữu mà nàng cực cực khổ khổ mượn sức lại chết trong tay Quân Tiêu Dao như vậy, không có được chút khả năng phản kháng.
Trái lại khóe miệng Mục Nguyệt Hàn lộ ra nụ cười, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ nhục nhã của Tô Bích Ngọc nói mình không sảng khoái trong lòng là không có khả năng.
Hiện tại Mục Nguyệt Hàn càng cảm thấy may mắn vì mình gặp được Quân Tiêu Dao.
Nếu đổi là kẻ nào khác, đều có khả năng bị Canh Kim Thạch Linh áp chế.
Còn đám người Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu càng lộ ra ánh mắt vô cùng kiêng kỵ.
“Nếu là Phật Tử đại nhân thì có thể hạ gục Canh Kim Thạch Linh trong nháy mắt hay không?” Giờ khắc này Khổng Huyên cũng không khỏi bắt đầu ngẫm nghĩ.
Sau khi tiện tay luyện hóa Canh Kim Thạch Linh, Quân Tiêu Dao không lãng phí thời gian mà tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Hắn đã có thể cảm giác được, ở nơi sâu nhất trong Côn Bằng Sào có khí huyết cuồn cuộn đang sôi trào.
Mọi người tiếp tục thâm nhập. Không bao lâu sau, bọn họ đi tới cuối Côn Bằng Sào.
Phía trước xuất hiện một cái hồ lớn bao la, mọi người ở đây vô cùng kinh hãi, sau đó cái hồ đột nhiên quay cuồng lên.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, một còn cá lớn màu đen vằn vàng nhảy lên không trung.
Mà sau khi nhảy lên giữa không trung, nó lại biến thành một con bằng điểu, có thể đánh vào cửu thiên, cánh như mây che hết bầu trời!
“Là Côn Bằng!”
“Không thể nào, Côn Bằng còn sống!”
Cảm nhận được khí tức Hồng Hoang uy nghiêm này, rất nhiều thiên kiêu ở đây đều thiếu chút nữa bị đè nằm sấp xuống dưới áp lực khủng bố kia.
“Không đúng, không phải còn sống, mà là đạo văn và khí tức tàn lưu đan chéo thành.” Trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương ánh lên tia sáng.
Từ trình độ nào đó mà nói thì Kim Sí Đại Bằng và Côn Bằng cũng có một ít liên hệ, cho nên Kim Sí Tiểu Bằng Vương có thể cảm ứng được một chút.
Lúc này, con Côn Bằng kia rơi xuống giữa hồ.
Mọi người nhìn chăm chú lại, giữa hồ đột nhiên có một huyết trì nho nhỏ, trong đó có máu tươi đỏ rực mà lộng lẫy, tỏa ra kim quang, cứ như huyết mã não hòa tan.
“Đó tuyệt đối là chân huyết của Côn Bằng!”
Kim Sí Tiểu Bằng Vương nheo mắt lại, sự nóng bỏng trong mắt khó có thể áp chế được.
Hô hấp của tất cả thiên kiêu đều trở nên dồn dập.
Mà càng làm người ta muốn ngừng thở chính là, chính giữa huyết trì có một khối phù cốt ánh vàng rực rỡ, cứ như lạc ấn chư thiên tinh hà, các loại đạo tắc và hoa văn phức tạp được khắn lên trên đó.
Liếc mắt một cái nhìn lại, có cảm giác làm đầu người ta choáng váng.
“Chẳng lẽ là phù cốt ghi lại Đại thần thông Côn Bằng Côn Bằng!”
Đôi mắt của tất cả thiên kiêu đều hoàn toàn cháy bỏng.
Không phải cơ duyên lớn nhất của Côn Bằng Sào chính là chân huyết Côn Bằng và Đại thần thông Côn Bằng sao?
Đây cũng là mục đích bọn họ hội tụ tại đây, nhưng bọn họ vừa muốn cất bước thì lại nghĩ tới cái gì, lập tức nhìn về phía bóng dáng bạch y tuyệt thế phía trước.
Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ, đánh giá cái huyết trì và phù cốt Côn Bằng kia, trong mắt hiện ra chút kinh ngạc.
Nhưng hắn cũng không hành động.
Hết chương 684.
Chương 685
Quân Tiêu Dao bất động thì thiên kiêu còn lại dám ra tay sao?
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, Quân Tiêu Dao vẫn không có động tĩnh gì.
Một ít thiên kiêu đã kìm nén không được.
Nhìn thấy một ngọn núi vàng ở phía trước, lại không thể đi nhặt thì ai chịu cho nổi.
“Mặc kệ hắn, liều mạng, sợ đầu sợ đuôi còn đi lên đế lộ cái gì?”
Từng thiên kiêu lao ra như mũi tên, tuy miệng bọn họ thì nói bất chấp mọi giá, nhưng đáy lòng vẫn mang theo chút thấp thỏm.
Làm bọn họ thở phào nhẹ nhõm một hơi chính là, Quân Tiêu Dao cũng không ngăn cản họ.
Thấy tình cảnh này, đám người Khổng Huyên, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng kìm nén không được, trực tiếp lắc mình bước đến.
Nhưng ngay khi đám thiên kiêu này sắp tới gần ao chân huyết Côn Bằng thì trong cái hồ đó bỗng có những con cá lớn màu đỏ rực nhảy dựng lên, trong miệng toàn là răng nanh răng cưa, lập tức cắn xé về hướng các thiên kiêu kia.
Tu vi của những cá lớn màu đỏ rực đó ít nhất cũng ở cảnh giới Chuẩn Thánh.
Giờ phút này đưa mắt nhìn lại, ít nhất cũng có mấy trăm con cá lớn đỏ rực, nói cách khác, tương đương với mấy trăm con hung thú Chuẩn Thánh cảnh.
Đây là điều vô cùng khủng bố.
“A!”
Từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, một ít thiên kiêu trực tiếp bị mấy con cá đỏ rực xé rách thành mảnh nhỏ.
“Đây là... Xích Long Ngư, nhưng cũng không có khả năng mạnh như vậy!” Đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương kinh hãi.
Xích Long Ngư có được một chút huyết mạch Long tộc, nhưng dù vậy thì tiềm lực cũng cực kỳ hữu hạn, không có khả năng đạt tới Chuẩn Thánh cảnh.
“Quả nhiên, là vì chân huyết Côn Bằng sao.” Hình như Quân Tiêu Dao đã sớm đoán trước được, chỉ lạnh nhạt nói.
Khí tức do chân huyết Côn Bằng phát tán ra dung nhập vào hồ lớn, bị những Xích Long Ngư đó hấp thu, dẫn tới thực lực của chúng nó tăng vọt.
“Khó trách, thì ra Thần Tử đại nhân sớm đã đoán ra được.”
Mục Nguyệt Hàn càng sùng bái Quân Tiêu Dao đến cực điểm, đi cùng với hắn quá có cảm giác an toàn.
Trước mắt, mấy trăm con Xích Long Ngư Chuẩn Thánh cảnh kia chém giết khắp nơi.
Đương nhiên, không phải tất cả những thiên kiêu đế lộ kia không ai có khả năng đánh trả.
Tình cảnh trở nên hỗn loạn.
“Đến lúc rồi.” Quân Tiêu Dao cất bước.
Hắn tung ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, mở đường ở phía trước.
Trong đỉnh, vạn vật mẫu khí hùng hồn đang quay cuồng, bất cứ tồn tại nào chắn trước mặt Quân Tiêu Dao, dù là Xích Long Ngư hay thiên kiêu đế lộ, chỉ cần đụng vào Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh thì trực tiếp bị chấn thành thịt băm.
Quân Tiêu Dao đẩy ngang một đường, trực tiếp đi tới bên ao chân huyết Côn Bằng.
Thấy tình cảnh này, đám người Khổng Huyên, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu đều âm thầm cắn răng.
Quân Tiêu Dao trực tiếp đưa tay chộp phù cốt Côn Bằng tới.
Mà lúc này, trên phù cốt Côn Bằng, đột nhiên có một hư ảnh Côn Bằng nho nhỏ hiện lên, cái đuôi màu đen quét thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.
“Còn có ý thức phòng ngự nhất định sao?”
Quân Tiêu Dao bùng nổ sức mạnh của mười vạn tượng thần vi lạp.
Tuy Côn Bằng thái cổ là tượng trưng của sức mạnh, nhưng tượng thần thái cổ cũng không phải ăn chay.
Hai bên va chạm, phát ra gợn sóng kinh người, không gian chung quanh chấn động không thôi.
Nếu đổi là thiên kiêu khác đón nhận một kích này thì tuyệt đối sẽ bị hư ảnh của Côn Bằng vung một đuôi đánh thành thịt nát.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại có thể dễ dàng ngăn cản.
Quân Tiêu Dao vừa đối phó hư ảnh của Côn Bằng, vừa lấy Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh trấn áp xuống, muốn trấn phù cốt Côn Bằng vào trong đó.
Mà khi vạn vật mẫu khí buông xuống, khủng bố áp lực làm cho cả phù cốt Côn Bằng cũng không thể chịu đựng được, sau đó nó trực tiếp nổ nát thành những mảnh vụn rồi rơi rụng tứ phương.
“Cơ hội tốt!”
Thấy tình cảnh này, Khổng Huyên, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, thậm chí là Tô Bích Ngọc đều nhịn không được ra tay.
Cơ duyên bày ra trước mắt mà không lấy thì còn là người sao?
Đám người Khổng Huyên đều có được một mảnh phù cốt rơi rụng.
Tuy là phù cốt Côn Bằng không hoàn chỉnh, nhưng cũng ghi lại một phần Đại thần thông Côn Bằng. Sau khi có được mảnh nhỏ của phù cốt Côn Bằng, bọn họ gần như không chút do dự mà trực tiếp lao về ra bên ngoài Côn Bằng Sào.
Thấy tình cảnh này, trong mắt Quân Tiêu Dao hiện ra một tia nghiền ngẫm.
Đám người Khổng Huyên bắt được mảnh nhỏ phù cốt Côn Bằng thì cũng rất sáng suốt mà trực tiếp lựa chọn bỏ chạy.
Đánh với Quân Tiêu Dao?
Trừ phi là đầu óc chứa đầy bã đậu.
Không chỉ trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra tia nghiền ngẫm, ngay cả Mục Nguyệt Hàn đứng bên cạnh cũng hơi lắc đầu.
Quân Tiêu Dao đã sớm bày ra thiên la địa võng. Lần này, Quân Tiêu Dao đã ở tầng khí quyển.
Nhưng làm Quân Tiêu Dao hơi bất ngờ chính là, có một người cũng có được một khối mảnh nhỏ phù cốt Côn Bằng, nhưng gã lại không rời đi.
Đó chính là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
“Thú vị, xem ra Kim Sí Tiểu Bằng Vương vẫn không phục bản Thần Tử.”
Kim Sí Tiểu Bằng Vương bắt được mảnh phù cốt Côn Bằng mà không trốn đi, chẳng lẽ là muốn đánh một trận với hắn?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương nghe vậy thì cả người run lên, vội vàng lắc đầu và nói: “Không phải, là mảnh phù cốt Côn Bằng này chủ động bay qua, không phải ta đi tranh đoạt.”
Lời Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói cũng là sự thật.
Có lẽ bởi vì gã là Kim Sí Đại Bằng nên một mảnh phù cốt Côn Bằng đã bị khí cơ lôi kéo, chủ động bay đến chỗ gã.
“Bản Thần Tử có thể cho ngươi cơ hội ra tay.” Quân Tiêu Dao nói.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương lắc đầu lia lịa như trống bỏi.
Lại muốn đào hố cho ta nhảy vào aa2?
Ta là tên ngốc sao?
Kim Sí Tiểu Bằng Vương kiên quyết cự tuyệt.
Mỗi khi Quân Tiêu Dao nói ra lời này, chỉ cần thật sự dám ra tay thì cuối cùng sẽ bỏ mạng.
“Không thú vị gì cả, đưa đến đây đi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Tuy trong lòng Kim Sí Tiểu Bằng Vương không nỡ, nhưng cũng biết gã không có khả năng có được phù cốt Côn Bằng dưới mí mắt của Quân Tiêu Dao.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương giao mảnh phù cốt Côn Bằng cho Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao lại vung tay lên, trực tiếp thu một hồ chân huyết Côn Bằng vào trong túi. Sau đó, hắn lấy ra vài giọt đưa cho Mục Nguyệt Hàn.
Hết chương 685.