Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 686

“Thần Tử đại nhân, cái này quá quý trọng!” Mục Nguyệt Hàn vừa mừng rỡ lại bất ngờ.

Yêu cầu của nàng không cao, có thể cướp đoạt được một ít bảo bối đã thấy đủ rồi.

Không ngờ Quân Tiêu Dao lại cho nàng vài giọt chân huyết Côn Bằng.

“Cầm đi.” Quân Tiêu Dao nói, hắn cũng không thiếu vài giọt này.

Mục Nguyệt Hàn nhận lấy chân huyết Côn Bằng, trên gương mặt ngọc thanh lãnh xuất trần lộ ra sự vui sướng.

Nhìn thấy cả chân huyết Côn Bằng cũng bị Quân Tiêu Dao thu đi, những thiên kiêu còn lại ở đây cũng lắc đầu.

Bọn họ chuẩn bị rời đi.

“Nhưng Thần Tử Quân gia vẫn không thể có được Đại thần thông Côn Bằng hoàn chỉnh.”

“Đúng vậy, nếu lại để Thần Tử Quân gia chiếm được Đại thần thông Côn Bằng thì chẳng phải càng không ai có thể đối phó hắn?”

Những thiên kiêu đế lộ đó âm thầm nói chuyện với nhau.

“Chúng ta cũng đi ra ngoài đi.” Quân Tiêu Dao mang theo nụ cười nhạt mà nói.

Hắn cũng muốn nhìn vẻ mặt tuyệt vọng khi đám người Khổng Huyên không ra được.

Bên kia, đám người Khổng Huyên, Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu, Tô Bích Ngọc dẫn đầu lao ra Côn Bằng Sào đang điên cuồng bỏ chạy.

“Chúng ta rời đi nơi đây trước, đến lúc đó lại phân thắng thua.” Khổng Huyên quát.

Bốn người đều có ăn ý, cũng không lập tức cướp đoạt của nhau, mà quyết định rời đi biển Tinh Hà này trước rồi nói.

Nhưng chờ bọn họ thật sự rời đi Côn Bằng Sào, muốn thoát khỏi biển Tinh Hà nàng ta thì họ lại đột nhiên đụng vào trận văn phong cấm.

“Đây... Đây là chuyện gì?”

“Sao nơi đây lại có thuật Phong Cấm?”

“Không có khả năng, lúc tiến vào còn chưa có!”

Tất nhiên những trận văn Phong Cấm đó là Cấm Tiên tầng thứ hai mà Quân Tiêu Dao đã lập nên trước khi tiến vào Côn Bằng Sào, cho dù là thánh nhân bình thường cũng mơ tưởng dễ dàng đánh vỡ Cấm Tiên tầng thứ hai này, càng đừng nói là những Chuẩn Thánh bọn họ.

“Không, không có khả năng!”

Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu hoảng hốt, vội vàng tung ra thủ đoạn, đánh thẳng vào đó đi. Nhưng trận văn Phong Cấm lại không chút sứt mẻ.

Khổng Huyên cũng có chút luống cuống, tay ngọc dâng trào thần quang chín màu, hóa thành chín chùm tia sáng, đâm thẳng qua đó.

Trận văn Phong Cấm vẫn không chút lay động.

Tô Bích Ngọc kinh hoảng tột độ, như sắp phát khóc.

Cho dù bọn họ ra tay như thế nào, cũng không thể đánh thủng Cấm Tiên tầng thứ hai.

Cảm giác tuyệt vọng này đang lan tràn trong lòng.

Lúc này, trong biển Tinh Hà phía sau truyền đến một tiếng nói thản nhiên: “Cho các ngươi nhiều thời gian như vậy mà còn không thể đánh vỡ chạy trốn sao, đáng tiếc...”

Tuy tiếng nói này ôn hòa, nhưng trong tai đám người Khổng Huyên thì quả thực không khác gìnhư ác ma đang nói nhỏ.

Phía sau, Quân Tiêu Dao thản nhiên bước chậm đến, không lo lắng đám người Khổng Huyên sẽ đánh vỡ trận văn Phong Cấm, mang theo mảnh phù cốt Côn Bằng trốn chạy mất.

“Thì ra còn có chiêu này, khó trách Thần Tử Quân gia không hoảng hốt chút nào.”

Những thiên kiêu đế lộ theo sát phía sau thấy thế thì cũng líu lưỡi.

Quân Tiêu Dao cũng làm quá tuyệt tình.

Sau lưng Kim Sí Tiểu Bằng Vương chảy ròng mồ hôi lạnh, cũng may gã thức thời, không chạy trốn, không thì hiện tại chẳng phải là tiến thoái lưỡng nan.

“Không nghĩ tới đường đường là Thần Tử Quân gia lại sử dụng thủ đoạn đê tiện này.” Sắc mặt Khổng Huyên trầm xuống.

“Đê tiện?” Quân Tiêu Dao cười.

“Đê tiện là giấy thông hành của kẻ đê tiện, cao thượng là tấm văn bia của người cao thượng, từ trước tới nay bản Thần Tử chưa từng nói mình là anh hùng quang minh chính đại gì cả.” Quân Tiêu Dao thản nhiên đáp lại.

“Chẳng lẽ ngươi không sợ người khác phê bình ngươi?” Khổng Huyên cắn môi mà nói.

“A... Bọn họ chỉ những kẻ ganh ghét sủa bậy vì không đạt được đến độ cao của bản Thần Tử thôi, cần gì để ý tới?” Quân Tiêu Dao cười lạnh.

Sau đó, hắn không nói nhiều nữa mà giơ một ngón tay lên điểm về hướng Phiên Giang Hầu và Nháo Hải Hầu.

“Chúng ta là tùy tùng của Tam Thái Tử Hải Thần, ngươi không sợ Thái Tử truy cứu sao!” Hai người đều hoảng sợ kêu lớn.

Quân Tiêu Dao lười nói thêm một lời, trực tiếp dùng một ngón tay nghiền nát hai người, mảnh phù cốt Côn Bằng rơi vào trong tay hắn.

Sau đó, Quân Tiêu Dao lại điểm về phía Tô Bích Ngọc.

“Không, Thần Tử đại nhân, ta nguyện làm nô làm tì, cho dù làm con chó cái của ngài cũng được!” Tô Bích Ngọc thét to, khóc líc xin tha, nàng ta không muốn chết.

“Chó cái? Xin lỗi, ta cũng không thiếu.” Quân Tiêu Dao ấn một ngón tay xuống, nghiền nát từng tất thân thể của Tô Bích Ngọc.

Thấy tình cảnh này, Khổng Huyên như bị một chậu nước lạnh tưới từ đầu đến chân, trái tim cũng lạnh thấu xương.

“Kế tiếp đến phiên ngươi.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.

Lúc này, Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại cắn răng, nhịn không được mà mở miệng nói: “Thần Tử, có thể tha cho nàng một mạng không?”

“Hả?”

Nghe Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói vậy, Quân Tiêu Dao hơi kinh ngạc. Hắn nhìn nhìn Khổng Huyên, lại nhìn nhìn Kim Sí Tiểu Bằng Vương, lập tức hiểu ra vấn đề.

“Thì ra là thế, nhưng ngươi xác định muốn làm hiệp sĩ đổ vỏ à?” Quân Tiêu Dao cười khẽ.

Tuy Khổng Huyên chỉ là tùy tùng của Ngọc Phật Tử, nhưng trái tim nàng đã đặt hết lên người Ngọc Phật Tử.

“Nàng chỉ bị Ngọc Phật Tử mê hoặc mà thôi.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương nói.

Gã nhìn Quân Tiêu Dao, âm thầm cắn răng, sau đó lại quỳ một gối trước Quân Tiêu Dao.

“Hy vọng Thần Tử đại nhân, có thể tha cho nàng một mạng.”

“Ngươi...” Cho dù là Khổng Huyên cũng có chút bất ngờ, không ngờ Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại xin tha cho mình.

“Liếm cẩu liếm cẩu, liếm đến cuối cùng rồi hai bàn tay trắng.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.

Khổng Huyên lại có sự quật cường của mình, nàng ta lạnh lùng nói: “Ngọc Phật Tử đại nhân sẽ không ngồi yên mà nhìn, Cửu Đầu Sư Tử của ngươi còn bị ngài ấy trấn áp rồi.”

“Hả?”

Vẻ mặt thản nhiên của Quân Tiêu Dao hơi khựng lại, trong mắt tràn ra một tia sắc lạnh.

“Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa?”

“Cửu Đầu Sư Tử từng là vật cưỡi của ngươi đúng không, hiện giờ đã bị Phật Tử đại nhân trấn áp.”

“Chờ Phật Tử đại nhân rèn luyện ở Địa Ngục Tinh xong, tu ra tiên khí thứ hai thì chưa chắc ngươi có thể đối phó với Phật Tử đại nhân!”

Dù đã đến lúc này, Khổng Huyên vẫn có tự tin tuyệt đối với Ngọc Phật Tử.

“Cẩu Thặng lại bị trấn áp.” Quân Tiêu Dao khẽ thở dài.

Tên thật của Cửu Đầu Sư Tử là Cẩu Thặng.

Hết chương 686.
Chương 687

Tuy rằng trước đó Quân Tiêu Dao đã xem Long Cát công chúa làm vật cưỡi, nhưng dù sao Cửu Đầu Sư Tử cũng là vật cưỡi ngày xưa của hắn.

“Ngọc Phật Tử à, quái thai cổ đại của Tiểu Tây Thiên, không biết vì sao, ta cũng chẳng có thiện cảm gì với đám lừa trọc đó.” Quân Tiêu Dao khẽ cười và nói.

“Ngươi dám sỉ nhục Phật Tử đại nhân!” Khổng Huyên cắn môi.

“Đủ rồi, ta thấy ngươi nhất định đã bị con lừa trọc kia tẩy não!” Kim Sí Tiểu Bằng Vương nhìn không được mà quát lên.

“Với loại nữ nhân ngốc nghếch này thì nên đánh tỉnh nàng.”

Tiếng nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì đã bước ra một bước, chỉ thoáng chốc đã đến trước người Khổng Huyên.

Khổng Huyên biến sắc, tất nhiên nàng ta không có khả năng thúc thủ chịu trói. Nàng phát ra tiếng quát, toàn thân bùng lên thần quang chín màu.

Sau đó, nàng tung ra một thanh thần phiến chín màu, trên đó có chín sợi chân vũ bản mệnh, đây thần binh bản mạng mà nàng dùng chân vũ của mình tế luyện ra.

Khổng Huyên vung thần phiến chín màu lên, chỉ thoáng chốc thần quang chín màu rực rỡ đã trào ra, như sóng to mãnh liệt.

Một mảnh thiên thạch sao trời chung quanh đều tan nát.

Không thể không nói, thân là đích nữ nhất mạch Khổng Tước Đại Minh Vương, thực lực của Khổng Huyên rất cường đại.

Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao vẫn luôn lạnh nhạt. Hắn không thi triển bất cứ thần thông nào, chỉ đơn thuần nắm năm ngón tay lại, đấm ra một cú.

Hư không nứt toạc, xuyên thủng ra một cái lỗ đen như mực.

Chuôi thần phiến chín màu kia trực tiếp bị Quân Tiêu Dao dùng một quyền đánh nát.

Thần binh bản mạng tan vỡ, Khổng Huyên hộc ra một ngụm máu tươi. Nàng còn chưa cam lòng, ngoài thân có một hư ảo tiên khí chín màu đang chảy xuôi. Đây chính là hình thức tiên khí ban đầu mà nàng ta ngưng luyện ra được.

“Giết!”

Khổng Huyên đấm ra một tay, mơ hồ mang theo hình thức tiên khí ban đầu chín màu kia giáng thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao tiếp tục dùng một quyền, thúc giục Lục Đạo Luân Hồi Quyền.

Sau khi ngưng luyện ra luân hồi tiên khí, uy lực của Lục Đạo Luân Hồi Quyền càng mạnh lên. Nhưng hắn cũng không hiện hóa ra luân hồi tiên khí, bởi vì căn bản không cần thiết.

Oanh!

Hư không nổ nứt, một dòng khí dâng trào ra, chấn động khắp bốn phương tám hướng, rất nhiều thiên thạch đều đã tan nát.

Bị dao động phản chấn này đánh sâu vào, thân thể Khổng Huyên lại bay ngược ra sau, miệng phun máu tươi.

Mà lúc này, Quân Tiêu Dao xuất hiện trước mặt Khổng Huyên như thuấn di.

Hắn không lưu tình chút nào mà tát một bạt tai ra.

“Xin Thần Tử lưu tình!” Kim Sí Tiểu Bằng Vương biến sắc.

Bang!

Quân Tiêu Dao tát một cái khiến Khổng Huyên mắt đầy sao xẹt, mặt ngọc cũng sưng lên.

Quân Tiêu Dao tiếp tục tát.

Bang! Bang! Bang!

Mặt Khổng Huyên bị tát đến mức đỏ mà sưng lên, đã đổ máu. Khóe miệng cũng rách ra, mặt ngọc sưng vù cả lên.

Theo lý thuyết, đối mặt với một giai nhân như vậy, rất ít nam tử sẽ nhẫn tâm xuống tay. Nhưng Quân Tiêu Dao hoàn toàn không ngại, hắn càng không ngại đánh nữ nhân.

Những nam thiên kiêu nói không bao giờ ra tay với nữ tử không phải não tàn thì chính là ngu xuẩn.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao không diệt sát Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Quân Tiêu Dao, ngươi có giỏi thì giết ta đi!” Khổng Huyên đang thét chói tai, nàng không chịu nổi sỉ nhục này.

“Ta vốn muốn giết ngươi thật, nhưng nghe ngươi nói Cửu Đầu Sư Tử bị Ngọc Phật Tử trấn áp làm vật cưỡi.”

“Vậy bản Thần Tử cũng trấn áp tùy tùng của hắn coi như vật cưỡi.”

“Cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.”

“Ngươi... Ngươi muốn xem ta là vật cưỡi?” Khổng Huyên dại ra, không ngờ Quân Tiêu Dao lại có quyết định này.

Sau đó, nàng ta lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, lắc đầu và nói: “Không, ta là tùy tùng của Phật Tử đại nhân, ngươi không thể cưỡi ta được!”

Khổng Huyên xoay người, muốn bỏ chạy.

Nàng ta thà chết, chứ không muốn bị Quân Tiêu Dao cưỡi. Nếu bị Quân Tiêu Dao cưỡi thì Ngọc Phật Tử còn muốn nàng làm tùy tùng sao?

Hiển nhiên là không.

Ngọc Phật Tử sẽ không muốn một nữ tử từng bị người khác cưỡi dưới khố làm tùy tùng.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật bình thản, ngược lại còn nói với Kim Sí Tiểu Bằng Vương: “Tiểu bằng vương, ngươi không ngại ta cưỡi nữ nhân ngươi thích chứ?”

Khóe miệng Kim Sí Tiểu Bằng Vương giật giật, lộ ra một nụ cười cứng đờ và nói: “Không... Không ngại, chỉ cần Thần Tử đại nhân có thể tha cho nàng một mạng là được.”

Những thiên kiêu đế lộ ở đây đều lộ ra ánh mắt cổ quái, sao cảm thấy chiêu này của Quân Tiêu Dao đã trực tiếp cắm sừng lên đầu Ngọc Phật Tử và Tiểu Bằng Vương kia chứ?

Quân Tiêu Dao thò một bàn tay ra, sương mù cuồn cuộn, tiên mang kích động, giống như ngũ chỉ sơn của Phật Như Lai, trấn áp về hướng Khổng Huyên.

Khổng Huyên kiệt lực phản kháng, nhưng cuối cùng vẫn bất lực, sau một tiếng hét thảm, nàng ta bị đánh trở về nguyên hình, biến thành một con khổng tước chín màu cực kỳ lộng lẫy.

Quân Tiêu Dao bước ra một bước, trực tiếp đáp lên lưng khổng tước chín màu.

Cả người con khổng tước lập loè thần quang chín màu, muốn chấn văng Quân Tiêu Dao ra. Kết quả Quân Tiêu Dao hung hăng dậm chân một cái, khổng tước chín màu phát ra một tiếng kêu thảm, rốt cuộc không giãy giụa phản kháng nữa.

“Vậy mới đúng chứ, Ngọc Phật Tử trấn áp vật cưỡi của ta, ta liền trấn áp tùy tùng của hắn làm vật cưỡi, vậy không phải hợp tình hợp lý sao?” Quân Tiêu Dao nói.

Mọi người ở đây nghe vậy thì khóe miệng đều run rẩy.

Nghe kia kìa, đây là tiếng người sao?

Sau khi trấn áp Khổng Huyên, Quân Tiêu Dao cũng có được toàn bộ phù cốt Côn Bằng, cuối cùng hợp tất cả lại thành một, hình thành phù cốt Côn Bằng hoàn chỉnh.

Cơ duyên lớn nhất của Côn Bằng Sào nơi này gồm phù cốt Côn Bằng, chân huyết Côn Bằng và Kiến Mộc đều rơi vào Quân Tiêu Dao tay.

Còn những tài nguyên mà các thiên kiêu còn lại cướp đoạt thì Quân Tiêu Dao hoàn toàn chướng mắt.

Mà giờ phút này, các thiên kiêu đế lộ còn tồn tại đi ra cũng vô cùng thấp thỏm, sợ Quân Tiêu Dao cũng buộc bọn họ giao cơ duyên ra.

Quân Tiêu Dao giơ tay, búng tay một cái.

Ngay lập tức, trận văn Phong Cấm chung quanh tan đi.

“Các ngươi có thể đi rồi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Đa tạ Thần Tử đại nhân!”

“Thần Tử đại nhân lòng dạ như biển rộng, chúng ta bội phục!”

“Thần Tử đại nhân soái nhất, yêu chết ngài!” Một ít nữ thiên kiêu cũng thét chói tai.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bọn họ bỗng cảm thấy, Quân Tiêu Dao cũng rất nhân từ và thiện lương. Các thiên kiêu kia tất cung tất kính nói cảm ơn xong thì cũng tan đi.

Nhưng Kim Sí Tiểu Bằng Vương lại không rời khỏi.

Hết chương 687.
Chương 688

“Ngươi còn có việc gì?” Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua Kim Sí Tiểu Bằng Vương.

Tuy rằng Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã từng có chút va chạm mâu thuẫn với hắn, nhưng tới hiện tại, trong mắt hắn, Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã không còn là một phiền phức nữa, gã chỉ nhỏ bé giống như hạt bụi.

Cho nên chỉ cần Kim Sí Tiểu Bằng Vương thành thật một chút thì hắn cũng sẽ không rảnh rỗi mà đi giết gã.

Trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương hiện lên một tia giãy giụa, sau đó lại quỳ một gối xuống trước Quân Tiêu Dao và nói: “Tại hạ có một yêu cầu quá đáng, hy vọng Thần Tử có thể ban một chút chân huyết Côn Bằng cho ta.”

“Ngươi muốn chân huyết Côn Bằng để làm gì?” Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày.

Hắn thu lấy một hồ chân huyết Côn Bằng, cũng không thiếu một hai giọt.

“Bởi vì ta muốn khiêu chiến Ngọc Phật Tử!” Ánh mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật sắc bén, mang theo kiên định.

Sở dĩ Kim Sí Tiểu Bằng Vương để bụng Côn Bằng Sào như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì muốn có được Đại thần thông Côn Bằng và chân huyết Côn Bằng để thực hiện lột xác, sau đó đi khiêu chiến Ngọc Phật Tử.

Gã muốn Khổng Huyên biết Ngọc Phật Tử cũng là người, không phải thần, hắn ta cũng có lúc bị thua.

“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám đi khiêu chiến Phật Tử đại nhân!” Khổng tước chín màu miệng phun tiếng người, hiển nhiên rất bất mãn với lời nói của Kim Sí Tiểu Bằng Vương.

Phật Tử đại nhân nhà nàng há là ai cũng có tư cách khiêu chiến hay sao?

“Lại ồn thì ngươi không được làm cả vật cưỡi, trực tiếp hầm ngươi lên.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Lúc này khổng tước chín màu không dám nói nữa, nàng ta muốn tiếp tục sống, muốn nhìn thấy Ngọc Phật Tử tự tay trấn áp Quân Tiêu Dao.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương không để ý đến Khổng Huyên, mà nhìn về phía Quân Tiêu Dao và nói: “Ta không cầu đại thần thông Côn Bằng, chỉ mong Thần Tử cho ta vài giọt chân huyết Côn Bằng, ta nguyện ý làm tùy tùng của Thần Tử!”

Lời này vừa dứt, Mục Nguyệt Hàn đứng bên cạnh cũng giật mình.

Tuy Kim Sí Tiểu Bằng Vương không phải thiên kiêu cao cấp nhất trên đế lộ, nhưng cũng là tồn tại bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng. Thế mà gã lại chủ động yêu cầu trở thành tùy tùng, điều này khiến người ta thật bất ngờ.

“Ngươi... Còn chưa đủ tư cách.” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao rất bình tĩnh, khẽ lắc đầu.

Thiên tư của Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật sự không yếu, nhưng tùy tùng nào của hắn không phải là thiên tư tuyệt thế.

Không phải truyền nhân đế tộc cổ xưa thì có được khả năng cắn nuốt vạn vật, nếu không cũng là Luân Hồi Thánh Thể hiếm thấy. So với những người đó thì Kim Sí Tiểu Bằng Vương thật sự có chút không đủ nhìn.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng ngây ngẩn cả người.

Gã không nghĩ tới, chênh lệch giữa mình và Quân Tiêu Dao đã lớn đến mức không có cả tư cách làm tùy tùng.

Nhưng nghĩ lại cũng là sự thật.

Đã không có Đại thần thông Côn Bằng, lại không có chân huyết Côn Bằng, Kim Sí Tiểu Bằng Vương không có cả tư cách khiêu chiến Ngọc Phật Tử.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương cúi đầu, siết chặt nắm đấm, gã không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì khác.

Lúc này, Quân Tiêu Dao lại mở miệng nói: “Nhưng cũng có thể cho ngươi vài giọt chân huyết Côn Bằng.”

Kim Sí Tiểu Bằng Vương bỗng ngẩng đầu, trong mắt bắn ra ánh sao.

“Thần Tử nói thật sao?” Tâm tình gã thay đổi rất nhanh, lúc này cảm thấy vô cùng vui sướng.

“Đương nhiên, bản Thần Tử từng nuốt lời bao giờ.” Quân Tiêu Dao nói.

Hắn cũng không phải thương hại gì, chỉ đơn thuần muốn xem náo nhiệt, cho dù là ghê tởm Ngọc Phật Tử một chút cũng tốt, Quân Tiêu Dao thích nhất là đứng xem diễn.

“Đa tạ Thần Tử, ta nguyện tháp tùng đi theo Thần Tử!” Kim Sí Tiểu Bằng Vương chắp tay, trong mắt tràn đầy kích động.

Gã không hi vọng xa vời Quân Tiêu Dao có thể cho gã Đại thần thông Côn Bằng, có được vài giọt chân huyết Côn Bằng đã là bất ngờ ngoài ý muốn.

Quân Tiêu Dao phất tay, giao vài giọt chân huyết Côn Bằng cho Kim Sí Tiểu Bằng Vương.

Còn Đại thần thông Côn Bằng thì tất nhiên hắn sẽ không giao cho Kim Sí Tiểu Bằng Vương. Hắn chỉ muốn nhìn diễn, không phải thật sự làm từ thiện.

“Thần Tử đại nhân, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Mục Nguyệt Hàn hỏi.

Trải qua trận chiến này, Quân Tiêu Dao đã làm kinh động rất nhiều thiên kiêu.

Hiển nhiên đám người Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử, Tam Thái Tử Hải Thần không có khả năng làm như không thấy.

“Đi Ngọc Môn Quan trước đi, ta cần tiêu hóa cơ duyên lần này một chút.” Quân Tiêu Dao nói.

Đã đi vào ải thứ chín của đế lộ, hắn cũng không vội vã lên đường, có thể tiêu hóa Đại thần thông Côn Bằng và nửa cuốn Không Thư trước.

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao ngồi trên lưng Khổng Huyên đã biến thành khổng tước chín màu, cùng Mục Nguyệt Hàn, Kim Sí Tiểu Bằng Vương đi đến Ngọc Môn Quan.

Lúc Quân Tiêu Dao trở về Ngọc Môn Quan thì đã có rất nhiều thiên kiêu quay trở về từ Côn Bằng Sào.

Tất nhiên tin tức về Quân Tiêu Dao sớm đã được truyền ra.

“Không ngờ Thần Tử Quân gia tái hiện lại có thực lực như vậy, dùng một chiêu hạ gục dị thú Thận thuộc Thánh Nhân Cảnh đại viên mãn trong nháy mắt.”

“Còn có Hư Không Kiếm Tử kia nữa, tuy rằng chỉ là một linh thân, nhưng cũng rất cường đại, kết quả lại bị Thần Tử Quân gia dùng chiêu hạ gục.”

“Còn có Canh Kim Thạch Linh, có được thân thể Thần Kim, phỏng chừng cả Diệp Cô Thần đệ nhất Hoang Thiên Thánh Bảng cũng khó có thể dùng một kiếm đánh bại như vậy.”

“Ngươi nói nếu hai người này gặp nhau thì sẽ có phản ứng gì, Thần Tử Quân gia có thể đoạt được đệ nhất thánh bảng, trở thành vương giả trên đế lộ này hay không?”

Giờ phút này, trong Ngọc Môn Quan, tiếng người ồn ào, náo động sôi trào.

Tất cả mọi người đều đang thảo luận về Quân Tiêu Dao, bởi vì Quân Tiêu Dao quá truyền kỳ.

Tiến vào Thanh Đồng Tiên Điện gần như hẳn phải chết mà vẫn có thể tồn tại đi ra.

Không chỉ như thế, tuy bỏ lỡ thời kỳ linh khí sống lại, nhưng tu vi vẫn không bị giật lùi, ngược lại còn cao hơn đa số mọi người. Hiện giờ hắn bước lên đế lộ thì như đẩy ngang một đường.

Những người này cũng không biết, chuyện bất hủ chiến xảy ra trên Hoang Thiên Tiên Vực và chiến tích Quân Tiêu Dao một mình đánh chết trăm vị thánh nhân.

Nếu biết thì bọn họ tuyệt đối sẽ chấn động hơn hiện tại gấp trăm lần, ngàn lần.

Hết chương 688.
Chương 689

Không bao lâu sau, đám người Quân Tiêu Dao đã tới Ngọc Môn Quan.

Phóng mắt nhìn lại, Ngọc Môn Quan cũng rộng lớn khí thế, có nguyệt hoa buông xuống, có ngân hà vờn quanh, muôn hình vạn trạng, đứng sừng sững vĩnh viễn.

Đám người Quân Tiêu Dao còn chưa tiến vào Ngọc Môn Quan thì đã gây nên rúng động.

“Trời, là Thần Tử Quân gia tới!”

“Đó chính là Thần Tử Quân gia sao, thật soái quá đi!”

“Chẳng lẽ con khổng tước mà Thần Tử Quân gia ngồi lên là Khổng Huyên?”

“Con mẹ nó, Khổng Huyên là tùy tùng của Ngọc Phật Tử mà lại bị Thần Tử Quân gia xem thành vật cưỡi?”

“Nếu ta là Ngọc Phật Tử thì chỉ sợ khó có thể bình tĩnh.”

Quân Tiêu Dao xuất hiện làm cả Ngọc Môn Quan sôi trào mà xôn xao cả lên.

Thậm chí Quân Tiêu Dao nhìn thấy tình hình này còn sinh ra ảo giác như fan cuồng đón máy bay vào kiếp trước.

Có binh lính trưởng thủ quan nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì trong mắt hiện lên chút kinh nghi, sau đó cung kính tiến lên, hơi chắp tay và nói: “Xin hỏi ngài là Thần Tử Quân gia đúng không?”

“Đúng vậy, ngươi là...” Quân Tiêu Dao nói.

Chẳng lẽ cũng muốn tới gây chuyện giống như binh lính trưởng của Kiếm Môn Quan?

“Tại hạ là binh lính trưởng của Ngọc Môn Quan, phụng lệnh của thủ hộ đại nhân, đã chuẩn bị xong chỗ ở cho Thần Tử đại nhân, mời đi theo ta.”

Binh lính lớn trưởng cung kính đi đằng trước dẫn đường cho Quân Tiêu Dao.

Điều này làm tất cả thiên kiêu trong Ngọc Môn Quan đều trợn tròn mắt.

Khi bọn họ vừa đến Ngọc Môn Quan, thái độ của vị binh lính trưởng này chính vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn không cho phép một ít thiên kiêu thực lực hơi yếu vào thành.

Kết quả hiện tại, Quân Tiêu Dao vừa đến thì lại có được lễ ngộ như vậy. Thậm chí cả vị thủ hộ đại nhân cao cao tại thượng kia cũng chuẩn bị sẵn chỗ đặt chân cho hắn.

“Đây là khác biệt giữa người với người sao?”

Một ít thiên kiêu có chút ủ rũ, bọn họ liều sống liều chết muốn trèo lên địa vị cao. Kết quả có người vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh núi, được người ta tôn kính.

“Cũng có tâm.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, cũng không từ chối.

Dưới sự dẫn dắt của binh lính trưởng kia, hắn đi tới một động thiên phúc địa linh khí cực kỳ nồng đậm, thậm chí có thể so với linh khí trong Côn Bằng Sào.

“Tốt lăm, tiện cho ta tu luyện.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.

Hắn quyết định dùng mười ngày nửa tháng để lĩnh ngộ Đại thần thông Côn Bằng.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Mục Nguyệt Hàn cũng đi tu luyện.

Còn Khổng Huyên, Quân Tiêu Dao sớm đã lập nên phong ấn cấm chế, nàng ta không có khả năng trốn thoát.

“Kế tiếp bắt đầu lĩnh ngộ đi.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Đổi lại là thiên kiêu khác, mặc dù có được Đại thần thông Côn Bằng thì không tốn mấy tháng thậm chí một năm cũng khó có thể hoàn toàn nhập môn.

Nhưng lấy ngộ tính yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao thì dù tu luyện thần thông gì cũng đơn giản giống như ăn cơm uống nước.

Càng đừng nói còn có chân huyết Côn Bằng phụ trợ, hắn tu luyện càng như cá gặp nước.

Trong lúc Quân Tiêu Dao chìm vào tu luyện, tin tức có liên quan đến Côn Bằng Sào và Quân Tiêu Dao cũng dần dần được truyền ra.

Đám người Ngọc Phật Tử cũng biết được tin này.

Số lượng thiên kiêu tham dự cơ duyên Côn Bằng Sào có hơn một ngàn người, cuối cùng tồn tại rời đi cũng có mấy trăm người.

Cho nên hoàn toàn không che giấu được tin tức có liên quan đến Quân Tiêu Dao.

Hắn đánh chết linh thân của Hư Không Kiếm Tử, diệt sát tùy tùng của Tam Thái Tử Hải Thần, còn trấn áp tùy tùng Khổng Huyên của Ngọc Phật Tử thành vật cưỡi.

Có thể nói, chỉ trong một lần cơ duyên mà Quân Tiêu Dao đã cùng đắc tội ba thiên kiêu đỉnh cấp dương danh đế lộ.

Hơn nữa ba vị này đều là tiểu đầu sỏ đã tu ra một luồng tiên khí.

Nếu người bình thường đắc tội họ thì tất nhiên sẽ vô cùng hoảng hốt, cảm thấy con đường phía trước khó đi.

Mà Quân Tiêu Dao lại như không có việc gì, vui vẻ thoải mái mà tu luyện.

Rất nhiều thiên kiêu trong Ngọc Môn Quan đều cảm thán, không hổ là Thần Tử Quân gia, căn bản không sợ bất cứ khiêu chiến gì.

Đương nhiên, đám người Ngọc Phật Tử cũng không có khả năng giả vờ như không thấy.

Ở ải thứ mười hai của đế lộ, trong một Phật đường, Ngọc Phật Tử mặc thiền y màu ngọc đang ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ.

Mái tóc dài của hắn rủ xuống đất, diện quan như ngọc, như một phật đà tuấn mỹ chạm ngọc.

Ngoài thân thể hắn không chỉ có một luồng tiên khí mơ hồ quấn quanh, chỉ là luồng tiên khí thứ hai có vẻ hơi hư ảo, hiển nhiên chỉ là hình thức ban đầu, chưa thật sự ngưng luyện lại.

Ngọc Phật Tử cũng có được tin tức về Côn Bằng Sào và Khổng Huyên.

“Trấn áp Khổng Huyên thành vật cưỡi, Quân Tiêu Dao, ngươi đang biểu đạt bất mãn về chuyện ta trấn áp Cửu Đầu Sư Tử sao?” Ngọc Phật Tử lẩm bẩm nói.

Mà bên kia, Cửu Đầu Sư Tử bị trấn áp nghe thấy tên của Quân Tiêu Dao thì mừng đến phát khóc, sắp chảy cả nước mắt.

“Ha ha, ta biết mà, chủ nhân tuyệt đối không chết, ngài ấy sẽ bước lên đế lộ, ngài ấy sẽ đến cứu ta!” Cửu Đầu Sư Tử ngao ngao kêu gào, có vẻ vô cùng hưng phấn, sự uể oải trước đó hoàn toàn tan biến.

“Ngươi xác định hắn tới cứu ngươi, mà không phải đi tìm cái chết?” Ngọc Phật Tử vẫn mỉm cười, giống như phật đà cầm hoa, chỉ là trong mắt tỏa ra ánh sắc lạnh nhè nhẹ.

“Con lừa trọc lông dài nhà ngươi có thể cân nhắc được thực lực của chủ nhân hay sao, phỏng chừng tùy tùng của ngươi đã bị chủ nhân dạy dỗ đến sung sướng lên mây rồi...”

Cửu Đầu Sư Tử còn muốn nói cái gì thì chỉ thấy Ngọc Phật Tử nhíu mày, tùy tiện vung tay lên.

Chín cái miệng của Cửu Đầu Sư Tử lập tức bị phong bế, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.

“Dám trấn áp tùy tùng của ta làm vật cưỡi, Quân Tiêu Dao, ngươi rất có dũng khí, nếu có thể độ hóa ngươi thì hẳn là một nô bộc không tồi.” Ngọc Phật Tử mỉm cười.

Hắn không giết người, chỉ biết độ hóa.

Nhưng Ngọc Phật Tử không chuẩn bị lập tức đi tìm Quân Tiêu Dao.

Bởi vì Địa Ngục Tinh sắp mở ra, hắn cần tiến vào trong đó để tìm kiếm Tiên Tủy, hoàn toàn ngưng luyện ra luồng tiên khí thứ hai.

Đến lúc đó, hắn sẽ càng tự tin hơn nữa.

Hết chương 689.
Chương 690

Tuy hiện tại Ngọc Phật Tử không hành động, nhưng tin tức lại truyền ra bên ngoài.

Rất nhiều người nghe thấy Ngọc Phật Tử nói muốn độ hóa Quân Tiêu Dao thành nô bộc thì chỉ có một phản ứng, đó là dại ra.

Độ hóa Thần Tử Quân gia thành nô bộc, đây quả thực không phải lời mà người bình thường dám nói ra.

“Là Ngọc Phật Tử điên rồi sao, hắn dám nói ra lời này?”

“Ngọc Phật Tử là kẻ hung hãn đã sắp tu ra hai luồng tiên khí, nghe nói tuy Thần Tử Quân gia kia cũng là Thánh Nhân Cảnh, nhưng chưa từng lộ ra tiên khí, có lẽ còn chưa tu luyện thành công.”

Tiên khí không chỉ là át chủ bài, còn là phương pháp rõ ràng nhất để cân nhắc tư chất của một người.

Từ lúc Quân Tiêu Dao bước lên đế lộ thì chưa từng để lộ ra tiên khí trong mắt thế nhân, cho nên rất nhiều người cho rằng, có lẽ thực lực của Quân Tiêu Dao đuổi kịp, nhưng còn chưa ngưng luyện ra tiên khí.

Vậy khi đối đầu, bên không có tiên khí có vẻ rơi vào hoàn cảnh xấu.

Mà càng làm mọi người chấn động chính là, kẻ buông lời không chỉ có Ngọc Phật Tử.

Ái thứ mười hai của đế lộ, trên một ngọn núi trong địa giới khác, một kiếm khách mặc áo xanh - Hư Không Kiếm Tử - đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, trông thật hào hùng khí thế.

Hắn cũng đang chờ Địa Ngục Tinh mở ra.

“Dám diệt một linh thân của ta, Quân Tiêu Dao kia thật đáng giận!” Ánh mắt của Hư Không Kiếm Tử sắc nhọn như kiếm.

Nhưng thực lực và thủ đoạn của Quân Tiêu Dao cũng thật sự làm hắn có chút kiêng kỵ.

“Nhưng vì sao ta cứ cảm giác, trên người Quân Tiêu Dao kia có thứ gì đó hấp dẫn ta, nếu có được thì sẽ rất có lợi cho ta.”

Hư Không Kiếm Tử thầm suy nghĩ trong lòng.

Sau đó, hắn lấy ra nửa quyển sách ố vàng, không gian chung quanh hơi gợn sóng.

Đó là nửa cuốn Không Thư.

“Từ nhỏ ta lĩnh ngộ nửa cuốn Không Thư, rốt cuộc cũng sắp nhờ nó ngưng luyện ra luống tiên khí hư không thứ hai, chờ ta đến Địa Ngục Tinh, lấy được đủ Tiên Tủy thì có thể hoàn toàn ngưng luyện ra tiên khí thứ hai.”

“Còn Quân Tiêu Dao kia nữa, nếu chém giết hắn thì có lẽ ta sẽ có được thứ mình muốn.” Trong mắt Hư Không Kiếm Tử lóe lên ánh sắc lạnh rực sáng.

Hắn đã thua Diệp Cô Thần, không thể lại bại Quân Tiêu Dao.

Hư Không Kiếm Tử cũng buông, làm Quân Tiêu Dao có giỏi thì tới ải thứ mười hai của đế lộ, hắn dùng bản tôn tự mình đi gặp!

Trong nhất thời, tứ phương lại chấn động lần nữa.

Nhưng không chỉ dừng lại ở đó, trong một mảnh hư không của đế lộ, một con thuyền rồng hoa lệ màu xanh đang lao đến ải thứ mười hai đế lộ với tốc độ cực nhanh.

Trong thuyền rồng, một thanh niên tuấn mỹ mặc Thất Hải Giao Long Giáp, tay cầm Hải Vương Tam Xoa Kích, ngồi ngay ngắn trên vương tọa được khảm dạ minh châu, vẻ mặt thật lạnh lẽo.

Mà chung quanh hắn, một vài nữ tử mỹ mạo hầu hạ cảm nhận được không khí lạnh như băng này thì chỉ khoanh tay đứng, run bần bật, không dám mở miệng.

“Đại thần thông Côn Bằng, chân huyết Côn Bằng, không có cái nào cả.”

“Còn Phiên Giang Hầu, Nháo Hải Hầu cũng đã chết.”

“Giỏi cho một Thần Tử Quân gia!”

Thanh niên tuấn mỹ này chính là Tam Thái Tử Hải Thần đến từ cổ tinh vực Hải Dương. Tuy hắn là thiên kiêu đến từ cổ tinh vực, nhưng thực lực lại không thua kém bất cứ truyền nhân thế lực bất hủ nào của Hoang Thiên Tiên Vực.

Lần này, hắn phái hai tùy tùng đi đến Côn Bằng Sào là vì Đại thần thông Côn Bằng cực kỳ quan trọng với hắn, nếu có được thì sẽ giúp thực lực của hắn tăng vọt. Kết quả hiện tại đều bị Quân Tiêu Dao đoạt đi.

“Quân Tiêu Dao, đệ nhất nhân trẻ tuổi của Hoang Thiên Tiên Vực, nhưng còn chưa tu luyện ra tiên khí, không đáng kể chút nào!” Trong mắt Tam Thái Tử Hải Thần phụt ra hành quang nhàn nhạt.

Không lâu sau đó lại có tin tức truyền ra, Tam Thái Tử Hải Thần cũng gặp mặt Thần Tử Quân gia một lần ở ải thứ mười hai của đế lộ.

Trong nhất thời, từ ải thứ chín đến ải thứ mười hai, các loại tin tức bay đầy trời, rất nhiều thiên kiêu đều kích động, chuẩn bị chạy đến ải thứ mười hai xem kịch vui.

Phải biết rằng, hai bên trong cuộc va chạm này, một là Thần Tử Quân gia vô địch thế hệ trẻ tuổi của Hoang Thiên Tiên Vực trong lời đồn, bên còn lại là ba tiểu đầu sỏ dương danh đế lộ gồm Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử, Tam Thái Tử Hải Thần.

Có thể nói, cuộc va chạm cấp bậc này cực kỳ hiếm thấy trên đế lộ, sẽ khiến vạn người chú ý đến.

“Đi, đi đến ải thứ mười hai của đế lộ, nói không chừng có thể chứng kiến một trận đại chiến danh chấn đế lộ!”

“Hơn nữa Địa Ngục Tinh cũng sắp mở ra, phỏng chừng đến lúc đó sẽ có càng nhiều biến số, cũng càng hấp dẫn hơn nữa.”

Rất nhiều thiên kiêu khống chế các loại thuyền bay tinh không, khởi hành đi đến ải thứ mười hai của đế lộ.

Mà Quân Tiêu Dao nằm trong mắt bão lại tiếp tục tu luyện trong động thiên phúc địa của Ngọc Môn Quan.

Qua chừng nửa tháng, rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc, một khí tức cuồn cuộn khủng bố phóng lên cao, mang theo sức mạnh Hồng Hoang cổ xưa, thổi quét khắp tứ phương.

Đồng thời ở ngoài thân thể Quân Tiêu Dao, loáng thoáng có bốn luồng tiên khí bắt đầu hiện lên...

Giờ phút này, khí tức của Quân Tiêu Dao vô cùng cường đại, có một hoang mãng chi khí phát ra, như một con dị thú viễn cổ đi tới đương thời.

Hai bàn tay của hắn bắt đầu quay cuồng dịch chuyển, bàn tay diễn biến ra quỹ đạo huyền diệu, cứ như một con Côn Bằng đang quay cuồng.

Bàn tay hắn bỗng đảo về phía trước, giống như Côn Bằng vẫy đuôi, một mảnh hư không phía trước nứt toạc, có cái khe không gian đang lan tràn.

Sau đó, quỹ đạo huyền ảo của Quân Tiêu Dao lại biến đổi, cứ như một con côn ngư bay lên trời từ biển rộng, biến thành đại bàng che trời.

Tay còn lại của hắn phất ra một chưởng, như đại bàng giương cánh, trực tiếp tua nhỏ hư không phía trước lần nữa, như có vô số kiếm vũ Côn Bằng đang quét ngang.

Cuối cùng, thân thể Quân Tiêu Dao bỗng bay lên trời, sau lưng như hiện ra một hư ảnh Côn Bằng.

Hắn mang thần tư bạch y tuyệt thế, như hợp nhất với hư ảnh của Côn Bằng thành một, biến thành thần hình Côn Bằng cường đại, trên đánh cửu thiên, dưới đánh Cửu U, thần năng mênh mông.

“Đây là Đại thần thông Côn Bằng sao, quả nhiên không phụ uy danh này.” Quân Tiêu Dao líu lưỡi.

Đại thần thông Côn Bằng và đại thần thông chân long, đại thần thông thần hoàng, đại thần thông Lôi Đế… đều là thần thông thế gian hiếm thấy.

Mà uy lực cũng thật sự không làm Quân Tiêu Dao thất vọng.

Hết chương 690.

Advertisement
';
Advertisement