Chương 691
“Diễn biến Côn Bằng này có hơi giống thần hình Côn Bằng mà trước kia Thương Thiên Bá Thể diễn biến ra, chẳng lẽ sau khi Thương Thiên Bá Thể cổ xưa có được Đại thần thông Côn Bằng thì dung nhập vào thên thể mình, biến thành một trong chín đại thần hình của Bá Thể?” Quân Tiêu Dao suy đoán.
Đại thần thông Côn Bằng này thật sự làm hắn nhớ tới lần trước đối chiến với Bá Thể cổ đại Sở Thiên Bá ở vạn cổ Táng thổ.
Sở Thiên Bá kia từng diễn biến ra thần hình Côn Bằng – Một trong chín đại thần hình của Bá Thể.
Nghĩ đến Sở Thiên Bá, Quân Tiêu Dao lại không khỏi nhớ tới một chuyện khác, chính là Bá Vương mà Sở Thiên Bá từng nhắc đến.
Thương Thiên Bá Thể mạnh nhất đã được định sẵn là sẽ quật khởi trong thời đại này.
“Nếu Bá Vương kia thật sự xuất hiện thì có lẽ sẽ gặp phải ở cổ lộ chung cực.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Thánh thể và Bá Thể là kẻ địch số mệnh, tuy rằng trên đế lộ chuyên thuộc về Hoang Thiên Tiên Vực này, có lẽ hắn không có khả năng gặp được Bá Vương kia.
Nhưng hiển nhiên, trên cổ lộ chung cực hội tụ chín đế lộ kia, hắn có khả năng gặp được vị Bá Vương trong truyền thuyết nọ.
“Thôi, hiện tại suy nghĩ chuyện này để làm gì.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Trước mắt, chỉ cần giải quyết chuyện trước mặt là được.
“Tác dụng của Đại thần thông Côn Bằng không chỉ có khả năng công phạt.” Quân Tiêu Dao nói rồi bước chân chợt lóe.
Ngay lập tức, dưới chân hắn cứ như có đạo văn không gian huyền ảo lan tràn ra. Thân thể hắn cũng xẹt qua hư không dưới tốc độ cực nhanh này.
“Côn Bằng cực tốc.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Đây cũng là một trong những năng lực của Đại thần thông Côn Bằng, hơn nữa chủ yếu chính là năng lực này có liên quan đến không gian.
Mà nửa cuốn Không Thư mà hắn có được cũng ghi lại không gian chi đạo tuyệt diệu.
Giữa hai bên có sự tương thông nào đó.
Nghĩ đến đây, thân thể Quân Tiêu Dao hơi chấn động.
Ngoài thân thể hắn có luồng tiên khí thứ tư bắt đầu hiện lên, tiên khí kia dạng nửa trong suốt, mang theo sức mạnh không gian.
Đây là luồng tiên khí thứ tư mà Quân Tiêu Dao ngưng kết ra sau khi lĩnh ngộ Không Thư và Đại thần thông Côn Bằng.
Tiên khí hư không là hiện hóa cụ thể của không gian chi đạo. Chẳng qua, nó chỉ mới là một luồng tiên khí ban sơ, không phải là tiên khí hoàn chỉnh.
“Xem ra phải đi tìm cơ duyên có thể ngưng luyện ra tiên khí.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Nếu ngưng kết ra tiên khí hư không này thì Quân Tiêu Dao sẽ có tiến bộ rất lớn ở phương diện khống chế không gian và hư không cực tốc.
“Còn lại hơn phân nửa chân huyết Côn Bằng, cứ để lại để lần sau đột phá rồi sử dụng tiếp.” Quân Tiêu Dao nói.
Quân Tiêu Dao có thể lĩnh ngộ đại khái được Đại thần thông Côn Bằng trong thời gian nửa tháng ngắn ngủn, trừ do hắn có ngộ tính yêu nghiệt ra thì còn có một phần nguyên nhân là bởi vì hắn đã luyện hóa bộ phần chân huyết Côn Bằng.
Cứ như vậy, hắn muốn tu luyện Đại thần thông Côn Bằng cũng sẽ càng dễ dàng.
Quân Tiêu Dao đi ra khỏi nơi đó, rõ ràng nhìn thấy Mục Nguyệt Hàn và Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã đứng ở bên ngoài.
Trước đó bọn họ đều bị khí tức Quân Tiêu Dao tỏa ra ở bên này làm kinh động, bởi vậy cũng tiến đến xem xét.
Khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao hiện thân, Mục Nguyệt Hàn hít sâu một hơi. Nàng có thể cảm giác được, khí tức của Quân Tiêu Dao càng sâu không lường được, thực lực cũng cường đại hơn trước đó.
Còn Kim Sí Tiểu Bằng Vương có thể cảm nhận được sự biến hóa thực lực của Quân Tiêu Dao. Gã hơi chắp tay lại, thử hỏi: “Xin hỏi Thần Tử đã bắt đầu bước đầu lĩnh ngộ Đại thần thông Côn Bằng rồi sao?”
Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu và nói: “Đã sắp hoàn toàn lĩnh ngộ rồi, sau này còn cần rèn giũa và nghiên cứu nhất định.”
“Cái gì?”
Nghe thấy lời này, thân thể Kim Sí Tiểu Bằng Vương như bị sét đánh. Tính tới bây giờ thì mới qua nửa tháng ngắn ngủn mà thôi, Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn lĩnh ngộ Đại thần thông Côn Bằng?
Cho dù là Kim Sí Tiểu Bằng Vương, nếu có được Đại thần thông Côn Bằng thì dựa vào huyết mạch Kim Sí Đại Bằng của mình, ít nhất cũng cần mấy tháng thậm chí nửa năm mới có thể nhập môn.
Kết quả lúc này mới nửa tháng thôi mà Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn lĩnh ngộ xong. Kim Sí Tiểu Bằng Vương xem như hoàn toàn thán phục.
“Quả nhiên Thần Tử đại nhân là mạnh nhất, đám người Ngọc Phật Tử kia còn dám khiêu khích, quả thực là không biết sống chết.” Mục Nguyệt Hàn nói.
“Hừm, còn có việc này à, nói nghe một chút xem.” Quân Tiêu Dao nói.
Hắn bế quan nửa tháng, không để ý đến chuyện bên ngoài, cho nên cũng không rõ có tin tức gì.
Mục Nguyệt Hàn cũng nói lại cho Quân Tiêu Dao nghe về tin tức trong khoảng thời gian gần đây.
“Ngọc Phật Tử muốn độ hóa ta, thu ta làm nô?”
“Còn có đám người Hư Không Kiếm Tử, Tam Thái Tử Hải Thần cũng muốn ra tay với ta?”
Sau khi nghe xong, Quân Tiêu Dao cười.
Vì cái gì trên đời luôn có nhiều người không biết tự lượng sức mình như vậy?
Lúc này, khổng tước chín màu nằm ở nơi xa lập tức phun ra tiếng người: “Đã nói Phật Tử đại nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Quân Tiêu Dao nâng mí mắt lên và nói: “Lại ngứa da, thiếu dạy dỗ?”
Dứt lời, bước chân Quân Tiêu Dao lướt nhanh, đi đến phía sau khổng tước chín màu, cũng chính là bản thể của Khổng Huyên.
Hắn dùng một tay, trực tiếp rút khổng vũ sau mông của khổng tước chín màu xuống.
“Cũng có thể luyện ra một cái quạt lông chín màu không tồi.” Quân Tiêu Dao tấm tắc nói.
“A... Ngươi!”
Khổng tước chín màu, cũng chính là Khổng Huyên, phát ra tiếng thét chói tai, quả thực không thể tin nổi, lông trên mông nàng ta lại bị Quân Tiêu Dao nhổ xuống.
Đối với nhất mạch Khổng Tước Đại Minh Vương thì đây quả thực là sỉ nhục không gì sánh bằng!
Khổng tước chín màu đang run rẩy, sau mông đã trọc một khối.
Cảm giác này giống như quần lót bị người ta lột mất.
“Lại ồn ào thì rút hết lông toàn thân ngươi, xem đến lúc đó Ngọc Phật Tử sẽ lộ ra vẻ mặt thế nào.” Quân Tiêu Dao nói.
Khổng tước chín màu cúi đầu, không dám nhiều lời nữa.
Nàng ta sợ Quân Tiêu Dao thật sự nhổ sạch lông toàn thân mình, vậy nàng ta không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi.
“Thì ra Thần Tử đại nhân thích như vậy.” Mục Nguyệt Hàn thấy thế thì thầm nghĩ.
Thậm chí nàng còn cảm thấy, có thể trong pháp khí không gian của Quân Tiêu Dao có roi da ngọn nến linh tinh gì đấy.
“Đúng rồi, các ngươi có biết nơi nào có cơ duyên để ngưng luyện ra tiên khí không?” Quân Tiêu Dao dò hỏi.
Tiên khí hư không của hắn đã xuất hiện hình thức ban đầu, kế tiếp chỉ cần hoàn toàn ngưng luyện là được.
Hết chương 691.
Chương 692
“Rốt cuộc Thần Tử đại nhân cũng bắt đầu ngưng luyện tiên khí.” Mục Nguyệt Hàn thầm nghĩ trong lòng.
Mà bên kia, Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã mở miệng nói: “Thần Tử, không biết ma xui đất khiến thế nào mà ải thứ mười hai Hổ Lao Quan của đế lộ - Địa Ngục Tinh sắp mở ra, có lẽ ở nơi đó sẽ tìm được Tiên Tủy giúp ngưng luyện tiên khí.”
“Địa Ngục Tinh, Tiên Tủy?” Quân Tiêu Dao nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe.
Hắn không biết gì về Địa Ngục Tinh cả, nhưng Tiên Tủy thì lại khác. Đây là một vật tu luyện còn cao cấp hơn cả tiên nguyên, cả cường giả chí tôn cũng sẽ dùng Tiên Tủy để tu luyện.
Nhưng số lượng Tiên Tủy thật sự quá ít, cho dù ở nơi rộng lớn như Hoang Thiên Tiên Vực, cũng khó có thể tìm được vật hi hữu này. Cho nên tất nhiên không có khả năng sử dụng như tiền tương tự như thần nguyên, tiên nguyên.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không nghĩ tới trên đế lộ này lại có nơi xuất hiện Tiên Tủy.
Còn về Địa Ngục Tinh, nghe cái tên thôi cũng biết là một nơi rèn luyện cực kỳ hung hiểm. Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý, cả Thanh Đồng Tiên Điện - một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị - mà hắn cũng dám tiến vào, chẳng lẽ còn sợ Địa Ngục Tinh kia?
“Đúng rồi, Thần Tử đại nhân, đám người Ngọc Phật Tử cũng ở Hổ Lao Quan, chờ đợi Địa Ngục Tinh mở ra.” Mục Nguyệt Hàn nói.
“Vừa vặn tiện đường thanh toán luôn một thể, chấm dứt tánh mạng bọn chúng.” Quân Tiêu Dao bình bình thản thản mà nói.
Lời nói này thật nhẹ nhàng bâng quơ, cảm giác giống như đi giết heo sát cẩu.
“Cũng chỉ có Thần Tử đại nhân mới có loại khí phách này.” Mục Nguyệt Hàn ái mộ không thôi.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương thì nói: “Hy vọng đến lúc đó Thần Tử có thể để ta ra tay đối phó Ngọc Phật Tử trước.”
Sau khi luyện hóa chân huyết Côn Bằng, khí tức của Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng cường đại hơn trước kia rất nhiều.
“Tùy ngươi.” Quân Tiêu Dao cũng không để ý.
Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn mấy ngày, Quân Tiêu Dao ngồi trên lưng khổng tước chín màu để cùng Mục Nguyệt Hàn, Kim Sí Tiểu Bằng Vương lên đường.
Khi bọn họ rời khỏi Ngọc Môn Quan, rất nhiều thiên kiêu đều chú ý, còn có rất nhiều người đi theo phía sau bọn họ, muốn đi xem trò hay sắp diễn ra.
“Thần Tử Quân gia đi hội ngộ ba tiểu đầu sỏ, trận đấu này đáng để xem.” Trong mắt các thiên kiêu đều lộ ra hưng phấn.
Từ ải thứ chín đi đến ải thứ mười hai, đám người Quân Tiêu Dao cũng đi mất mấy tháng trời.
Trong lúc này, Mục Nguyệt Hàn cũng nói cho Quân Tiêu Dao biết một vài chuyện về Địa Ngục Tinh. Về sự hình thành của Địa Ngục Tinh, có đồn đãi nói là vì trên đế lộ chết đi quá nhiều thiên kiêu, sự không cam lòng, oán khí, phẫn nộ, căm ghét, ghen ghét của các thiên kiêu sinh thời hội tụ thành một nghiệp lực oán niệm ngập trời, cuối cùng hình thành Địa Ngục Tinh.
Ở Địa Ngục Tinh, có rất nhiều ma nhân, ma thú, oán linh hung ác, là một nơi thí luyện cực kỳ hung hiểm.
Đương nhiên, trong đó cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo, bao gồm Tiên Tủy có thể phụ trợ ngưng luyện tiên khí.
Nói tóm lại, hung hiểm và kỳ ngộ là cùng tồn tại.
Khi Mục Nguyệt Hàn kể lại nơi hung hiểm đó, sắc mặt nàng có vẻ rất trầm trọng.
Nhưng ánh mắt Quân Tiêu Dao vẫn rất thản nhiên, không để bụng chút nào.
Với hắn mà nói, loại hung hiểm này cũng chỉ như hậu hoa viên nhà mình mà thôi.
Mấy tháng sau, Quân Tiêu Dao cũng đi tới ải thứ mười hai của đế lộ, Hổ Lao Quan.
Phóng mắt nhìn lại, Hổ Lao Quan to lớn khí thế, trầm mặc mà trang nghiêm đứng sừng sững trên trời sao.
So sánh với những ải trước đó thì Hổ Lao Quan càng khí chất hoang mãng cổ xưa, tường thành tối tăm mà loang lổ, mang theo một cảm giác tang thương được năm tháng tẩy lễ.
Quân Tiêu Dao còn chưa hoàn toàn tiến vào Hổ Lao Quan thì đã khiến tứ phương chú ý.
“Là Thần Tử Quân gia, hắn tới!”
“Không sai, quả nhiên vật cưỡi dưới thân hắn là Khổng Huyên.”
“Còn có hai vị thiên kiêu Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Mục Nguyệt Hàn còn trở thành tùy tùng theo sau Thần Tử.”
Quân Tiêu Dao vừa đến thì lập tức kíp nổ không khí toàn bộ Hổ Lao Quan, cho dù là những quân sĩ thủ thành cũng âm thầm líu lưỡi. Trước nay không có thiên kiêu nào vừa đến đã gây nên tiếng xôn xao hưởng ứng ghê gớm giống như Quân Tiêu Dao.
Đây là sức ảnh hưởng thiên kiêu đỉnh lưu thế hệ tuổi trẻ của Hoang Thiên Tiên Vực sao?
Quân Tiêu Dao bình thản thong dong mà tiến vào Hổ Lao Quan, căn bản không có binh lính nào không có mắt cản hắn.
Sau khi tiến vào Hổ Lao Quan, Quân Tiêu Dao có thể cảm giác được không ít khí tức cường đại đang ẩn nấp, tuy rằng không tính là gì trong mắt hắn, nhưng nhìn khắp đế lộ thì họ cũng xem như thiên kiêu đỉnh cấp.
“Quả nhiên, càng đi xa hơn trên đế lộ thì thiên kiêu gặp được cũng càng mạnh.” Quân Tiêu Dao thầm nói.
Chỉ là hắn hơi bất ngờ vì không cảm ứng được khí tức của đám người Ngọc Phật Tử.
Rất nhiều nữ tu chung quanh nhìn về phía Quân Tiêu Dao với ánh mắt tỏa ra tia sáng kỳ dị. Trước đó các nàng cũng gặp qua đám người Ngọc Phật Tử, Tam Thái Tử Hải Thần, đều là người vô cùng tuấn mỹ. Nhưng so với Quân Tiêu Dao thì ánh sáng đom đóm và hạo nguyệt, căn bản không cách nào sánh bằng.
Quân Tiêu Dao là dạng tuấn tú cấp bậc hoàn mỹ.
Còn có một ít nam tu sĩ cũng mang theo sùng bái, coi Quân Tiêu Dao là mục tiêu phấn đấu.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều như thế.
Quân Tiêu Dao cũng có thể cảm giác được một ít sự lạnh lẽo và căm thù.
Trong đám người, có một sinh linh toàn thân kim quang rực rỡ, mặt ngoài khắc ấn rất nhiều hoa văn huyền ảo, cứ như tạo hình kim loại dạng người.
“Là hắn, Kim Cổ Huyền, nghe đồn là một loại đạo kim vô thượng hóa linh mà thành, xem như bạn tốt với Canh Kim Thạch Linh kia.” Một vài người nhìn thấy sinh linh kia thì hơi kinh ngạc.
Bên kia, có một nữ tử váy đỏ khuôn mặt xinh đẹp đang nhìn Quân Tiêu Dao với ánh mắt thật lạnh lẽo. Tuy rằng dung mạo của Quân Tiêu Dao khiến nàng hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng không thể thay đổi lập trường của nàng.
“Là Hồng Lăng kiêu nữ, nàng là quái thai cổ đại của Vạn Hoàng Linh Sơn, tùy tùng của Hoàng Cửu Diễm.”
Hoàng Cửu Diễm được xem như một trong những thiên kiêu cao cấp nhất trên đế lộ, tu Phượng Hoàng Niết Sinh Quyết, mỗi một lần bị dồn vào tử địa thì lại một lần lột xác.
Nghe nói Hoàng Cửu Diễm đã lột xác bảy lần, nếu để hắn lột xác xong chín lần thì sẽ có tiềm năng khủng bố tranh đoạt vị trí vương giả đế lộ.
“Quả nhiên khí phách của Thần Tử Quân gia không bình thường, nhưng sau khi công tử nhà chúng ta lột xác chín lần thì tuyệt đối không sợ hắn.” Hồng Lăng rất có tự tin với Hoàng Cửu Diễm.
Hết chương 692.
Chương 693
v
Ngoài ra, còn có một thanh niên trên lưng có đôi cánh màu xanh lá, trong mắt mang theo nghiền ngẫm mà đánh giá Quân Tiêu Dao.
“Là tùy tùng của Long Hư Hoàng, truyền nhân của Thanh Thiên Bằng tộc, Thanh Hồng.” Một vài người ghé mắt quan sát.
Đây cũng là tùy tùng của một vị thiên kiêu đỉnh cấp. Hiển nhiên, rất nhiều người ở đế lộ phía trước đều đang chú ý Quân Tiêu Dao.
Vô hình trung, Quân Tiêu Dao đã trở thành một thanh kiếm Damocles trên đỉnh đầu tất cả thiên kiêu đi ngang trên đế lộ.
Quân Tiêu Dao là uy hiếp lớn đối với tất cả các thiên kiêu muốn tranh đoạt danh hiệu vương giả đế lộ.
Trong một nơi tối tăm, có một người khoác áo choàng đen cũng đang quan sát Quân Tiêu Dao.
Khác với đám người Hồng Lăng, Thanh Hồng, Kim Cổ Huyền, hắn ta không khiến một ít thiên kiêu chung quanh chú ý đến.
“Thần Tử Quân gia, chính là Hoang Cổ Thánh Thể thế hệ này sao, khí tức thật sự không yếu, nhưng... Vẫn là chủ nhân càng mạnh hơn một chút.”
Khi nhắc tới chủ nhân của mình, trong giọng nói của người áo đen mang theo một tia cuồng nhiệt. Chủ nhân của hắn ta nhất định sẽ đạp lên di hài của Hoang Cổ Thánh Thể, đi lên vương tọa của thời đại này!
Quân Tiêu Dao đi vào Hổ Lao Quan khiến tứ phương rúng động. Mà làm Quân Tiêu Dao hơi nghi hoặc là, hắn cũng không cảm ứng được khí tức của đám người Ngọc Phật Tử.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao sẽ không cho rằng đám người Ngọc Phật Tử sợ hắn.
Đúng lúc này, trong hư không phía trước có tiếng sóng triều truyền đến.
Trong một mảnh sóng biển do đạo văn hình thành, một nữ tử có mái tóc quăn màu xanh hiện ra.
Nửa người trên của nàng ta là người, da thịt trắng nõn như ngà voi, ngực được che lại bằng vỏ sò, nửa người dưới lại là cái đuôi cá màu bạc, lớp vảy rực sáng, xa hoa lộng lẫy.
Đây rõ ràng là một mỹ nhân ngư.
“Là nhất tộc nhân ngư của cổ tinh vực Hải Dương.”
“Nàng là công chúa của nhất tộc nhân ngư, Ngư Mỹ Nhân, đồng thời cũng là một trong những đạo lữ của Tam Thái Tử Hải Thần.”
Nhìn thấy Ngư Mỹ Nhân xuất hiện, rất nhiều thiên kiêu kinh hô.
Ngư Mỹ Nhân đưa mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao, cũng thất thần trong nháy mắt. Nàng cho rằng đạo lữ của mình, Tam Thái Tử Hải Thần, đã đủ tuấn mỹ. Nhưng công tử bạch y trước mặt còn tuấn tú hơn Tam Thái Tử Hải Thần rất nhiều.
Nàng ổn định tâm thần, mở miệng nói: “Tam Thái Tử điện hạ sẽ chờ ngươi ở bên ngoài đạo tràng Địa Ngục Tinh, hy vọng ngươi đừng không dám đến.”
“Đạo tràng Địa Ngục Tinh.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Ngư Mỹ Nhân lại mở miệng nói: “Đương nhiên, Tam Thái Tử cũng nói, chỉ cần ngươi nguyện ý giao ra đại thần thông Côn Bằng và chân huyết Côn Bằng, sau đó đi nhận lỗi với chàng thì nói không chừng sẽ tha thứ cho ngươi.”
Lời này làm cho cả Hổ Lao Quan đều an tĩnh trong một chớp mắt.
Trước có Ngọc Phật Tử muốn độ hóa Quân Tiêu Dao, thu làm nô bộc. Sau có Tam Thái Tử Hải Thần muốn Quân Tiêu Dao chủ động giao ra cơ duyên, tiến đến thứ tội.
Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng hơi ngây ngẩn cả người.
Không lẽ hắn đã không còn sức uy hiếp nên ai cũng dám buông lời hung ác với hắn?
Mục Nguyệt Hàn và Kim Sí Tiểu Bằng Vương bên cạnh lại cùng quát lớn: “Tam Thái Tử Hải Thần tính là thứ gì mà dám uy hiếp Thần Tử?”
Ngư Mỹ Nhân nghe vậy thì khẽ lắc đầu và nói: “Thời đại này, quần hùng cùng tỏa sáng, cũng không phải sân khấu của một mình Thần Tử Quân gia, đắc tội Tam Thái Tử điện hạ thì ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Quân Tiêu Dao gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, ta thật sự nên suy xét nên nhận lỗi thế nào với Tam Thái Tử Hải Thần.”
Nghe thấy lời này, tất cả thiên kiêu đế lộ trong Hổ Lao Quan đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thần Tử Quân gia luôn khí phách hung hăng lại e dè nhát gan như vậy?
Khi mọi người ở đây nghĩ như vậy thì Quân Tiêu Dao tiếp tục mỉm cười và nói: “Ngươi cảm thấy dùng đầu của ngươi nhận lỗi thì thế nào?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngư Mỹ Nhân lập tức biến đổi.
Nhưng còn không đợi nàng ta có phản ứng gì thì Quân Tiêu Dao đã bước chân một bước, dưới chân có đạo văn không gian huyền ảo khuếch tán ra.
Trong mơ hồ, phía sau hắn như có một hư ảnh Côn Bằng hiện lên, đó chính là Côn Bằng cực tốc!
Gần như chỉ trong chớp mắt, mọi người còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp thì Quân Tiêu Dao đã lao tới trước người Ngư Mỹ Nhân.
Ngư Mỹ Nhân theo bản năng lui về phía sau, đồng thời thét to: “Thần Tử Quân gia, ngươi điên rồi, đây là Hổ Lao Quan, ngươi dám động tay sao!?”
Mười tám thành quan của đế lộ đều không cho phép ra tay đánh nhau trong phạm vi của mình, đây là quy luật sắt.
“Ở trước mặt bản Thần Tử, quy tắc là cái gì?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hắn vung bàn tay về phía trước, một quỹ đạo huyền ảo hiện ra, giống như Côn Bằng vẫy đuôi giáng thẳng về hướng Ngư Mỹ Nhân.
“Không!”
Ngư Mỹ Nhân kiệt lực phản kháng, nhưng sao ngăn cản nổi uy năng của đại thần thông Côn Bằng.
Thân thể tuyệt đẹp của nàng ta nổ tung trong nháy mắt, máu văng khắp nơi, xương nát cũng tán loạn, chỉ có một cái đầu xinh đẹp là được giữ lại nguyên dạng.
Trên gương mặt mỹ lệ, biểu cảm cuối cùng ngưng tụ lại là sự hoảng sợ và không thể tin nổi.
Nàng không cách nào nghĩ đến, Quân Tiêu Dao sẽ ra tay với mình ở Hổ Lao Quan, ngay trước mặt công chúng.
Nói ra thì hai nước giao chiến, không chém sứ giả.
Nàng chỉ tới truyền lời nói thôi mà đã bước xuống hoàng tuyền, quả thực chết quá oan uổng!
Chém giết Ngư Mỹ Nhân xong, Quân Tiêu Dao vung tay lên, đầu Ngư Mỹ Nhân rơi về hướng Mục Nguyệt Hàn.
“Gói lại cho đẹp, không phải Tam Thái Tử Hải Thần muốn ta nhận lỗi sao, không biết hắn có thích món quà này không?”
Nhìn thấy đầu Ngư Mỹ Nhân bị vứt tới, thân thể của Mục Nguyệt Hàn cũng khẽ run lên, vội vàng lấy ra một tấm vải bố rồi ôm lấy.
Còn tất cả các thiên kiêu trong Hổ Lao Quan thì giống như tượng đất, ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu sau cũng không phục tỉnh táo lại.
Ngư Mỹ Nhân cũng được xem như một vị kiêu nữ tuyệt đại, kết quả bị Quân Tiêu Dao dùng một tay chụp chết như vậy, còn đơn giản hơn cả giết một con gà.
“Giết người, Thần Tử Quân gia giết người ở thành quan!”
“Thủ thành binh lính đâu, mặc kệ sao?”
“Quản cái rắm, ngươi không nghe nói sao, trước đó Thần Tử Quân gia giết người ở Kiếm Môn Quan, cả người thủ hộ cũng phải ra nhận lỗi.”
Chung quanh vang lên rất nhiều tiếng nghị luận ồn ào.
“Trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã khống chế được đại thần thông Côn Bằng?”
Hết chương 693.
Chương 694
Trong mắt đám người Hồng Lăng, Thanh Hồng, Kim Cổ Huyền cũng hiện ra sự kiêng kỵ. Một mặt bọn họ kiêng kỵ Quân Tiêu Dao ra tay quyết đoán. Mặt khác lại kinh ngạc vì Quân Tiêu Dao có thể trực tiếp thi triển ra đại thần thông Côn Bằng.
Còn người mặc áo choàng đen ẩn trong bóng tối cũng cảm thấy bất ngờ mà nói: “Thế hệ Hoang Cổ Thánh Thể này thật sự không yếu.”
Toàn bộ Hổ Lao Quan đều chấn động vì Quân Tiêu Dao.
Lúc này, một binh lính trưởng căng da đầu tiến lên, trong mắt còn mang theo chút khiếp sợ.
Thấy tình cảnh này, rất nhiều thiên kiêu đế lộ đều kinh ngạc, chẳng lẽ vị binh lính trưởng này tới hỏi tội?
“Hừm?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn thoáng qua binh lính trưởng kia.
Bang!
Binh lính trưởng lập tức nhũn chân ra, trực tiếp bị vướng ngã xuống đất, sau đó chật vật bò lên, cung kính chắp tay.
“Thần Tử Quân gia, trước đó thủ hộ đại nhân có dặn dò, Địa Ngục Tinh sắp mở ra, nếu Thần Tử cảm thấy hứng thú thì có thể đến bên ngoài đạo tràng Địa Ngục Tinh chờ đợi.” Binh lính trưởng cúi đầu cung kính nói.
“Thì ra là thế, ta biết rồi.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Tình cảnh này khiến tất cả thiên kiêu câm nín.
Ngư Mỹ Nhân bị đánh chết ngay trước mặt mọi người trong thành quan mà vị binh lính trưởng này lại không dám nhắc đến một câu.
Thậm chí vị thủ hộ đại nhân kia cũng không có ý kiến gì, ngược lại sớm đã phát lệnh, có thể cho Quân Tiêu Dao đi đến đạo tràng Địa Ngục Tinh.
Nhìn từ đủ mọi mặt, đủ mọi mặt khả năng, thân phận thực lực của Quân Tiêu Dao đủ để hắn đứng trên cả quy tắc.
Lời hắn nói chính là giáo điều!
“Cho dù là các thiên kiêu Long Hư Hoàng, Hoàng Cửu Diễm, hậu nhân Ngạc Tổ trước đó, cũng không có khả năng không kiêng nể gì như Thần Tử Quân gia đúng không?”
“Xem ra trong mắt những người thủ hộ đế lộ thì Quân gia càng khủng bố hơn các thế lực bất hủ khác.”
Một ít thiên kiêu châu đầu ghé tai mà nghị luận.
Bọn họ cũng không biết trên Hoang Thiên Tiên Vực vừa xảy ra một trận bất hủ chiến khủng khiếp. Nếu biết thì có lẽ họ sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Nếu Quân gia thật sự tức giận, vận dụng toàn bộ nội tình thì có thể trực tiếp huỷ hoại toàn bộ đế lộ!
Cho nên những người thủ hộ đế quan cao cao tại thượng kia hoàn toàn không dám đắc tội Quân Tiêu Dao. Cho dù Quân Tiêu Dao giết người trước mặt mọi người, bọn họ cũng chỉ coi như không thấy.
“Được rồi, kế tiếp trực tiếp đi đến đạo tràng Địa Ngục Tinh đi, thuận tiện tặng phần quà này cho Tam Thái Tử Hải Thần.”
Quân Tiêu Dao khoanh tay, bước lên đầu khổng tước chín màu. Mục Nguyệt Hàn, Kim Sí Đại Bằng đi theo một trái một phải, bọn họ chạy tới đạo tràng Địa Ngục Tinh.
“Đi, chúng ta cũng đi xem kịch vui!”
Tất cả thiên kiêu trong Hổ Lao Quan đều xuất động, đi theo phía sau Quân Tiêu Dao, chuẩn bị xem một vở tuồng.
Ánh mắt đám người Kim Cổ Huyền, Thanh Hồng, Hồng Lăng, người mặc áo choàng màu đen cũng chợt lóe, lập tức đi theo phía sau.
Trong nhất thời, toàn bộ thiên kiêu trong Hổ Lao Quan như được Quân Tiêu Dao dẫn dắt mà hình thành con sông dài mênh mông cuồn cuộn, đi đến đạo tràng Địa Ngục Tinh.
Địa Ngục Tinh nằm trong hư không cách Hổ Lao Quan hơn trăm vạn, nó là một tinh thể màu đỏ sậm, bị điềm xấu bao phủ.
Mà bên ngoài Địa Ngục Tinh có một đạo tràng rộng lớn, lơ lửng trong hư không, nơi này là chỗ chuẩn bị rèn luyện và đặt chân của thiên kiêu đế lộ.
Còn Truyền Tống Trận dẫn đến Địa Ngục Tinh cũng ở chỗ này.
Mà lúc này, trong mảnh trời sao cách đạo tràng Địa Ngục Tinh không xa, dòng người mênh mông đang kéo đến, như một thiên hà trào dâng, kéo dài qua hư không.
Mà người đi đầu đang đứng khoanh tay trên khổng tước chín màu, vạt áo phiêu nhiên, như chân tiên giáng trần.
“Chuyện gì thế này?”
“Thật nhiều khí tức xuất hiện, trời ạ, sao những thiên kiêu trong Hổ Lao Quan đều tới cả rồi!”
“Các ngươi xem, người cầm đầu có phải là Thần Tử Quân gia trong lời đồn hay không!”
Hiển nhiên nhiều người như vậy kéo đến cũng khiến thiên kiêu trong đạo tràng chú ý. Địa Ngục Tinh sắp mở ra, bọn họ cũng đang chuẩn bị.
“Đó chính là Địa Ngục Tinh sao?”
Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn về phía tinh thể màu đỏ sậm kia, cả tinh thể giống như một con mắt yêu ma đỏ rực, mang theo một luồng sát khí máu me. Từng làn sương huyết sắc như những con ngựa đang quấn quanh bên ngoài tinh thể.
Bởi vì nguyên thần của Quân Tiêu Dao nhạy bén, cho nên hắn cũng cảm giác được viên Địa Ngục Tinh này bị oán niệm ngập trời bao phủ.
“Hay thật sự là những thiên kiêu chết đi trên đế lộ lấy oán niệm hội tụ thành một mảnh đất hung hiểm như vậy?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Sau đó, Quân Tiêu Dao ngược lại nhìn về phía đạo tràng lơ lửng trong trời sao kia. Hắn cũng có thể cảm giác được trong đạo tràng có ẩn chứa rất nhiều khí tức cường đại.
Thiên kiêu dám đi đến Địa Ngục Tinh rèn luyện đều có chút tài năng, không phải hạng người tầm thường có thể so sánh.
Mà trong từng luồng khí tức cường đại đó, Quân Tiêu Dao cũng cảm nhận được ba khí tức vô cùng cường thịnh.
Nếu khí tức của những thiên kiêu đó là một ngọn lửa thì ba khí tức cường thịnh kia giống như thái dương.
Oanh!
Trong đạo tràng Địa Ngục Tinh, ba luồng khí tức cùng dâng trào.
Loại thứ nhất mang phật quang màu vàng kim, cứ như có được sức mạnh khổng lồ phổ độ chúng sinh.
Loại thứ hai vô cùng sắc bén, biến thành một kiếm khí khủng bố, cứ như có thể chặt đứt hư không vạn dặm.
Loại thứ ba mênh mông vô ngần như đại dương bao la, pháp lực cuộn cuồn lao ra mãnh liệt, như sóng to vỡ đê.
Ba khí tức này như núi lửa phun trào, sau đó đồng thời đàn áp về hướng Quân Tiêu Dao!
Cảm nhận được ba khí tức khủng bố nghiền áp đến, ánh mắt những thiên kiêu đi theo Quân Tiêu Dao đến đây đều chợt lóe.
Còn chưa lộ diện đã muốn ra oai phủ đầu Thần Tử Quân gia sao?
Quân Tiêu Dao vẫn rất bình thản, cảm nhận được khí tức đang đàn áp đến, hắn hừ lạnh một tiếng rồi vung ống tay áo lên.
Khí tức bùng nổ, càn khôn nứt toạc, giống như một tiên vương vô thượng thức tỉnh, khí tức cường đại đến khiến người ta run rẩy!
Oanh!
Ba luồng khí tức nghiền áp đến trực tiếp bị đánh tay dưới cái vung tay này của Quân Tiêu Dao!
Quân Tiêu Dao lấy khí tức của một người mà chống lại khí tức của ba tiểu đầu sỏ, thế mà còn lộ ra trạng thái nghiền áp!
Điều này khiến những thiên kiêu phía sau lại hít sâu một hơi.
Hết chương 694.
Chương 695
Đúng lúc này, trong đạo tràng truyền đến một tiếng cười lạnh nhạt: “Ha hả, không hổ là người có dũng khí, dám cướp đi cơ duyên của bổn Thái Tử, Quân Tiêu Dao, đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Hoang Thiên Tiên Vực thật sự có chút bản lĩnh.”
Sau khi tiếng nói lạnh lùng kia truyền ra, trong một kiến trúc của đạo tràng bỗng có sóng to hóa thành cột nước dâng lên, một bóng dáng hiện thân.
Đây là một thanh niên có khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc dài màu xanh biển tỏa ra những điểm sáng lấp lánh. Hắn mặc Thất Hải Giao Long Giáp, cầm Hải Vương Tam Xoa Kích trong tay. Đó chính là Tam Thái Tử Hải Thần đến từ cổ tinh vực Hải Dương.
Ánh mắt đầu tiên của hắn là nhìn vào Quân Tiêu Dao, sau đó hơi đảo qua, lại không tìm thấy bóng người mình muốn tìm.
“Ngư Mỹ Nhân đi đâu?” Trong lòng Tam Thái Tử Hải Thần có chút nghi hoặc.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, trước mắt phải tập trung chủ yếu vào Quân Tiêu Dao.
Trong một kiến trúc khác của đạo tràng, có phật quang màu vàng mãnh liệt bắn ra.
Rất nhiều thiên kiêu bị phật quang này chiếu rọi trúng đều hơi hoảng hốt, dường như sinh ra xúc động muốn bái lạy.
Một lát sau, bọn họ mới giật mình tỉnh lại, trong mắt ẩn chứa sự hoảng sợ mãnh liệt.
Chỉ là một luồng phật quang thôi mà đã làm dao động tâm thần bọn họ, rốt cục Ngọc Phật Tử kia khủng bố đến mức nào?
Trong phật quang đầy trời, bóng dáng Ngọc Phật Tử cũng hiện ra.
Hắn mặc thiền y màu ngọc, mặt quan như ngọc, hàm chứa mỉm cười, giống như phật đà cầm hoa mà cười.
Hiện thân không chỉ một mình hắn, những thiên kiêu tùy tùng bị hắn độ hóa cũng đi theo đến.
Còn có Cửu Đầu Sư Tử bị trấn áp, nhìn thấy bóng dáng đã lâu không gặp của Quân Tiêu Dao, nó nước mắt lưng tròng, ngao ngao kêu gào.
“Chủ nhân, chủ nhân, là ta, Cửu Đầu Sư Tử, hu hu, rốt cuộc ngài cũng tới, ta khổ quá mà!” Cửu Đầu Sư Tử kêu lên, nước mắt lưng tròng, giống như gặp được thân nhân thân thiết nhất.
“Cẩu Thặng, xem ra ngươi còn đầy sức sống lắm, ta cũng không cần lo lắng cho ngươi.” Quân Tiêu Dao mỉm cười và nói.
Nước mắt Cửu Đầu Sư Tử lập tức ngừng, một ít thiên kiêu chung quanh đều dùng ánh mắt cổ quái mà nhìn Cửu Đầu Sư Tử.
Cẩu Thặng, cái tên này...
“Chủ nhân, đã lâu không gặp, có thể đừng đề cập tới lịch sử đen tối của ta không?” Cửu Đầu Sư Tử nghiến răng nghiến lợi.
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, ánh mắt hắn dừng lại trên người Ngọc Phật Tử, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Ngọc Phật Tử này thật sự có chút bản lĩnh, không chỉ thực lực cường đại, hình như sức mạnh nguyên thần cũng vượt qua thiên kiêu bình thường.
“Khó trách có thể độ hóa người khác.” Quân Tiêu Dao thầm nói.
“Ngươi chính là Quân Tiêu Dao đúng không, khinh nhục một nữ tử yếu đuối, thật làm mất phong phạm Thần Tử.” Ngọc Phật Tử vẫn híp mắt mỉm cười.
“Phật Tử đại nhân, ngươi nhất định phải trấn áp tên này!”
Khổng tước chín màu dưới chân Quân Tiêu Dao phun ra tiếng người, trong giọng nói mang đầy mong đợi. Nàng hy vọng Ngọc Phật Tử có thể trấn áp Quân Tiêu Dao, trút cơn giận thay cho nàng ta.
“Ồn ào.” Quân Tiêu Dao đạp một chân xuống.
Khổng tước chín màu phát ra kêu thảm thiết.
Nụ cười của Ngọc Phật Tử chợt tắt.
“Sao không tiếp tục cười, cứ híp mắt, thật sự cho rằng nheo mắt lại đều là quái vật sao?” Khóe môi Quân Tiêu Dao hiện ra nụ cười lạnh.
Hắn cũng rất phiền chán hạng người dối trá này.
“Hừ, cần gì lắm miệng với người này, dù sao chỉ cần hắn dám tiến vào Địa Ngục Tinh thì đừng mong sống sót đi ra!” Đột nhiên, một tiếng quát lạnh ại truyền ra.
Một kiếm khách áo xanh đạp lên thanh phi kiếm rồi lao vút lên, không gian quanh người chấn động, kiếm khí cuồn cuộn.
Đó chính là Hư Không Kiếm Tử. Chẳng qua lúc này hắn đã là bản tôn, khí tức cường đại hơn linh thân ở Côn Bằng Sào trước đó quá nhiều quá nhiều.
Khi Hư Không Kiếm Tử hiện thân, Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận được Không Thư mà hắn từng lĩnh ngộ.
Mà lúc Hư Không Kiếm Tử nhìn thấy Quân Tiêu Dao, cũng có thể cảm ứng được không gian quanh người Quân Tiêu Dao đang hơi chấn động.
“Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là!” Trong mắt Hư Không Kiếm Tử bắn ra ánh sao ba thước.
Không Thư!
Trên người Quân Tiêu Dao có nửa cuốn Không Thư còn lại mà hắn tha thiết ước mơ.
Hư Không Kiếm Tử hít sâu một hơi, đè nén hưng phấn trong lòng xuống.
Hắn phải có được nửa cuốn Không Thư kia, cho dù là phải trả cái giá như thế nào.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao và Hư Không Kiếm Tử đều trở nên thâm thúy. Bọn họ rất ăn ý mà không nói toạc ra chuyện về Không Thư. Chờ sau đó, xem ai có thể lấy được nửa cuốn Không Thư trên người đối phương.
Ba tiểu đầu sỏ hiện thân đã hoàn toàn đẩy bầu không khí lên đến cao trào. Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nồng đậm.
Tam Thái Tử Hải Thần lạnh nhạt mở miệng nói: “Quân Tiêu Dao, tuy ngươi không yếu, nhưng đế lộ này không phải là thiên hạ của một mình ngươi.”
“Hiện tại giao đại thần thông Côn Bằng, chân huyết Côn Bằng ra thì bổn Thái Tử có thể không đối đầu với ngươi.”
Tam Thái Tử Hải Thần cũng không ngốc, tuy rằng Quân gia không có khả năng tự mình nhúng tay vào cuộc tranh đấu của đế lộ, nhưng bối cảnh của Quân Tiêu Dao phơi bày ngay trước mắt.
Cho dù hắn là Tam Thái Tử của cổ tinh vực Hải Dương, cũng không thể không kiêng kỵ.
Bởi vậy, nếu có thể trực tiếp có được chỗ tốt, hắn cũng không cần đối đầu với Quân Tiêu Dao, bởi vì cái giá phải trả quá lớn.
Quân Tiêu Dao cười, khẽ gật đầu và nói: “Ngươi nói không tồi, bản Thần Tử thật sự có thứ muốn tặng cho ngươi.”
Vừa dứt lời, Quân Tiêu Dao vỗ vỗ tay.
Trong đôi mắt xinh đẹp Mục Nguyệt Hàn đang đứng bên cạnh hiện ra một tia lạnh lẽo trào phúng, lập tức ném thứ bị vải bao lấy cho Tam Thái Tử Hải Thần.
“Nga? Hay là đã sớm chuẩn bị tốt?” Tam Thái Tử Hải Thần lộ ra chút nghi hoặc.
Hắn nhận lấy thứ này, vừa mở ra thì một cái đầu nữ nhân máu chảy đầm đìa, vẻ mặt hoảng sợ mà vặn vẹo lập tức xuất hiện trước mắt.
Oanh!
Tam Thái Tử Hải Thần như bị sét đánh, đại não đang nổ vang!
“Ngư Mỹ Nhân!” Đồng tử của Tam Thái Tử Hải Thần co rụt thành kích thước lỗ kim, sau đó ngửa mặt lên trời thét lên, mái tóc màu xanh nước biển tung bay, đã phẫn nộ tận trời.
Tuy Ngư Mỹ Nhân chỉ là một trong những đạo lữ của hắn, nhưng lại là đạo lữ hắn coi trọng và thích nhất. Kết quả hiện tại chỉ còn lại một cái đầu lạnh như băng.
“Thế nào, ngươi còn thích món quà mà bản Thần Tử đưa cho không?” Quân Tiêu Dao khoanh tay, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười ôn hòa mà thản nhiên.
Thấy tình cảnh này, rất nhiều thiên kiêu đế lộ đều trái tim băng giá.
Ai cũng nói Ngọc Phật Tử là tiếu diện hổ. Hiện tại họ lại cảm thấy trình độ xấu xa của Thần Tử Quân gia không nhường một tấc.
Hết chương 695.