Thần Tử Hoang Cổ - Quân Tiêu Dao (FULL)

Chương 696

“Bổn Thái Tử muốn ngươi chết!”

Tam Thái Tử Hải Thần cầm Hải Vương Tam Xoa Kích trong tay, trực tiếp đâm mạnh về hướng Quân Tiêu Dao.

Hiện tại thì cái gì mà Quân gia, cái gì mà bối cảnh, hắn ta không kiêng kỵ gì nữa. Quân Tiêu Dao đã dẫm lên đầu hắn rồi, nếu hắn còn nén giận thì đạo tâm sẽ hỏng mất.

Hải Vương Tam Xoa Kích màu vàng kim mang theo một luồng bí lực chí tôn đâm thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.

Đây rõ ràng là một thanh chí tôn khí hi hữu.

Cổ tinh vực Hải Dương có một cây đế binh chân chính, mang tên là Hải Thần Tam Xoa Kích.

Mà tuy Hải Vương Tam Xoa Kích này chỉ là vật phỏng chế của đế binh, nhưng cấp bậc cũng đạt tới trình độ chí tôn khí.

Tam Thái Tử Hải Thần giáng một kích ra, quả thực như biển sao đầy trời mãnh liệt lao ra cùng với Hải Vương Tam Xoa Kích, uy năng khiến lòng người kinh sợ.

Quân Tiêu Dao thấy thế, cũng không tung ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, mà chỉ vươn một bàn tay.

Tình cảnh này làm rất nhiều thiên kiêu đế lộ chung quanh đều mở to hai mắt nhìn.

“Đừng nói cho ta biết là Thần Tử Quân gia muốn lấy thân thể chống đỡ chí tôn khí?”

“Sao có thể, cho dù là Hoang Cổ Thánh Thể, trong tình trạng chưa tu luyện đến nơi đến chốn thì không có khả năng chống đỡ được chí tôn khí!”

Chiêu này của Quân Tiêu Dao khiến tất cả mọi người kinh ngạc.

Trong mắt Tam Thái Tử Hải Thần hiện lên một tia lạnh lẽo, nếu có thể thuận thế diệt sát Quân Tiêu Dao như vậy thì hắn sẽ thật sự làm rúng động đế lộ.

Đến về hậu quả?

Quân Tiêu Dao đã đánh chết đạo lữ của hắn, đạp lên đầu mà nhục mạ hắn, hắn còn có thể lo đến hậu quả gì?

“Chết đi!”

Tam Thái Tử Hải Thần bùng nổ sức mạnh Thánh Nhân, cầm lấy Hải Vương Tam Xoa Kích đâm thẳng vào ngực Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao lại vươn hai ngón tay ra.

Leng keng!

Cứ như hai thiên binh va chạm với nhau, còn có vệt lửa bắn ra.

Ngay sau đó, Tam Thái Tử Hải Thần dại ra.

Quân Tiêu Dao lấy ngón trỏ và ngón giữa, kẹp lấy mũi kích của tam xoa kích. Sức mạnh cuồn cuộn giống như biển rộng kia trực tiếp dừng hẳn lại giữ hai đầu ngón tay của Quân Tiêu Dao.

Đồng tử của tất cả thiên kiêu đứng quan sát chung quanh co rụt lại, tâm thần bỗng chấn động.

“Thật sự chặn được?”

“Nhục thân của Thần Tử Quân gia yêu nghiệt đến cỡ nào?”

“Rốt cuộc Hoang Cổ Thánh Thể của Thần Tử Quân gia đã đánh vỡ mấy lớp gông xiềng, sao thân thể có thể mạnh đến trình độ này?”

Tất cả thiên kiêu đều không thể tưởng tượng, dựa vào nhục thân để chống đỡ chí tôn khí, quả thực là sống tới tuổi này còn chưa nhìn thấy!

“Nhục thân thật mạnh, không yếu hơn chủ nhân bao nhiêu.” Trong chỗ tối, người mặc áo choàng đen cũng kinh nghi nói nhỏ.

“Ngươi...” Vẻ mặt Tam Thái Tử Hải Thần trở nên ngẩn ngơ.

Cánh tay hắn chấn động, pháp lực Thánh Nhân rót vào trong đó, muốn chấn văng ngón tay của Quân Tiêu Dao ra.

Nhưng hại ngón tay kia cứ như mang theo sức mạnh của hàng tỉ quân, khóa chặt lại Hải Vương Tam Xoa Kích.

“Buông ra!” Trong mắt Tam Thái Tử Hải Thần hiện ra sự kinh hãi tức giận.

Chuyện này quá mất mặt, làm tổn hại uy danh của hắn.

Quân Tiêu Dao búng tay, lực phản chấn khủng bố dâng trào, cả cây Hải Vương Tam Xoa Kích chấn động ong ong, trực tiếp cong thành một đường cong.

Sau đó vẻ mặt Tam Thái Tử Hải Thần bỗng biến đổi, chạy nhanh buông tay ra.

Nhưng sức mạnh khủng bố kia vẫn đánh sâu vào người hắn. Tuy rằng trên người Tam Thái Tử Hải Thần có Thất Hải Giao Long Giáp phòng hộ, nhưng vẫn bị chấn động đến kêu lên một tiếng, miệng ọc lên chút tanh ngọt.

Trong ánh hắn mắt hiện ra chút hoảng sợ.

Phải biết rằng, đây mới chỉ là một cái búng tay nhẹ nhàng của Quân Tiêu Dao mà thôi.

“Búng tay một cái thôi đã đẩy lui Tam Thái Tử Hải Thần?”

Ánh mắt của Hư Không Kiếm Tử, Ngọc Phật Tử cũng trở nên nghiêm nghị. Trước nay bọn họ chưa từng coi thường Quân Tiêu Dao, nhưng biểu hiện của Quân Tiêu Dao vẫn nằm ngoài dự đoán của họ.

“Ta không tin, lại đến!” Tam Thái Tử Hải Thần xấu hổ và giận dữ, muốn ra tay lần nữa để rửa mối nhục.

Lúc này, một tiếng quát lạnh vang lên: “Đều dừng tay!”

Trong đạo tràng, một bóng người đạp lên hư không đi đến, là một vị thống lĩnh của Hổ Lao Quan.

“Địa Ngục Tinh sắp mở ra, khi đó các ngươi muốn đấu thế nào cũng được, nhưng hiện tại đang ở đạo tràng, không thể làm bậy!”

Vẻ mặt của của thống lĩnh này thậtcương ngạnh lạnh nhạt, như phán quan thiết diện vô tư.

Nhưng Tam Thái Tử Hải Thần lại tức giận muốn nổ tung, lúc Quân Tiêu Dao ra tay, sao không thấy hắn hiện thân chủ trì quy tắc. Hiện tại hắn ta có hại, muốn phản kích thì thống lĩnh này lại xuất hiện.

Xem thường người khác như vậy sao!

“Vậy lúc đó rồi tính sau, dù sao bản Thần Tử là người giữ quy tắc nhất.” Quân Tiêu Dao cười khẽ, cũng không sốt ruột.

Lời này làm vô số người đều thầm mắng.

Là ai nói muốn máu nhuộm Kiếm Môn Quan?

Là ai giết người trước mặt mọi người ở Hổ Lao Quan?

“Quân Tiêu Dao tuân kỷ thủ pháp, cổ nhân không gạt ta.” Một ít thiên kiêu thầm mắng trong lòng.

Ngọc Phật Tử nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao, sau đó nhìn về phía khổng tước dưới thân hắn và nói: “Khổng Huyên, nhẫn nại thêm một lúc, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra.”

Trong mắt Hư Không Kiếm Tử cũng chứa đầy chiến ý, hắn nhất định phải có được Không Thư trên người Quân Tiêu Dao.

Tam Thái Tử Hải Thần ôm đầu Ngư Mỹ Nhân, trong mắt hiện ra lạnh lẽo tận xương.

Hắn không nói lời nào nữa, nhưng hiển nhiên, thù hận giữa hắn và Quân Tiêu Dao đã là không chết thì không ngừng.

Mà ngay khi bầu không khí hơi dịu lại, nỗng nhiên, Địa Ngục Tinh màu đỏ sậm nơi xa bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Một sức mạnh oán niệm khủng bố hóa thành sương mù cuồn cuộn đỏ rực mà dày đặc, gần như bao phủ cả viên Địa Ngục Tinh.

“Xem ra độ khó cuộc thí luyện lần này còn tàn khốc hơn những lần trước, tầng thứ mười chín Địa Ngục Tinh trong truyền thuyết có mở ra hay không?”

Trong mắt thống lĩnh hiện ra chút nặng nề.

Có thể nói Địa Ngục Tinh là một trong những nơi thí luyện hung hiểm nhất trên đế lộ này, thiên kiêu có thể tồn tại đi ra từ bên trong mười người không đến một.

Nhưng dù vậy, vẫn có vô số thiên kiêu người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Bởi vì vào Địa Ngục Tinh có cơ hội tìm được Tiên Tủy ngưng luyện ra tiên khí. Thậm chí nếu vận khí càng tốt, tìm được một mạch khoáng Tiên Tủy cũng xem như cơ duyên nghịch thiên, đời cũng lên hương.

Hết chương 696.
Chương 697

Đương nhiên, mạch khoáng Tiên Tủy cực kỳ hiếm thấy, hơn nữa bình thường đều nằm ở sâu trong Địa Ngục Tinh, không phải thiên kiêu tiểu đầu sỏ mà mạo muội thâm nhập thì cơ bản là đi chịu chết.

“Kế tiếp, ta sẽ nói với các ngươi một ít quy tắc về Địa Ngục Tinh, các ngươi nghiêm túc lắng nghe, nếu vào đó mà khó giữ được mạng nhỏ thì cũng đừng trách ta.” Thống lĩnh mở miệng nói.

“Từ mặt đất đến nơi sâu của Địa Ngục Tinh có tất cả mười tám tầng, đương nhiên, trừ số đó ra, còn có thêm một tầng, tầng thứ mười chín, chắc hẳn các ngươi cũng từng nghe nói qua.” Thống lĩnh nói.

“Chẳng lẽ tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh chính là nơi kia trong truyền thuyết...” Một thiên kiêu như nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức tái nhợt, có vẻ rất sợ hãi.

“Không sai, đó là một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị, tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh tuyệt đối không phải nơi mà các ngươi có thể tiến vào.”

“Trước kia thì tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh sẽ không mở ra, nhưng lần này thì chưa chắc.”

Lời thống lĩnh nói khiến sắc mặt tất cả thiên kiêu trong đạo tràng đều trở nên nặng nề trước nay chưa từng có.

“Một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị, tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.

Lúc này Quân Tiêu Dao mới bừng tỉnh, thì ra tầng thứ mười chín của địa ngục trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị ám chỉ tầng mười chín của Địa Ngục Tinh.

Mọi người đều biết địa ngục có tất cả mười tám tầng, vậy tầng thứ mười chín có ý nghĩa rất sâu xa, không ai biết trong đó có cái gì.

Bởi vì người đi vào chưa bao giờ tồn tại bước ra.

Thống lĩnh tiếp tục nói: “Không nói đến tầng thứ mười chín, chỉ cần các ngươi không muốn tự tìm đường chết thì đừng đi vào là được.”

“Trong mười tám tầng còn lại, mỗi một tầng đều sẽ có tràng vực, áp chế một phần mười năng lực của các ngươi.”

“Tỷ như sáu tầng đầu là áp chế đối với nhục thân, mỗi một tầng tiếp theo đều sẽ đeo gông xiềng lên thân thể các ngươi, áp chế một phần mười sức mạnh.”

“Cuối cùng tới tầng thứ sáu, thân thể các ngươi chỉ còn lại bốn phần sức mạnh mà thôi.”

“Lại xuống khỏi sáu tầng là hạn chế đối với pháp lực, cũng giống như nhục thân, khi ngươi tiến vào tầng thứ mười hai thì pháp lực cũng chỉ còn lại bốn phần.”

“Sáu tầng cuối cùng là áp chế đối với nguyên thần, cuối cùng nếu có thể tới tầng thứ mười tám thì sức mạnh nguyên thần cũng chỉ còn lại bốn phần.”

“Nói cách khác, nếu các ngươi xuống được tầng chót thì năng lực mọi phương diện đều chỉ còn lại bốn phần mà thôi.”

Lời thống lĩnh nói khiến tất cả thiên kiêu trong đạo tràng đều im ắng đi, nuốt mạnh một ngụm nước bọt.

“Chuyện này... Cuối cùng chỉ còn lại bốn phần thực lực, vậy thì còn đánh thế nào?”

“Đúng vậy, Địa Ngục Tinh vốn đã hung hiểm, nay chỉ còn lại bốn phần thực lực, vậy không phải chịu chết sao?”

Rất nhiều thiên kiêu đều cảm thấy chuyến này không khác gì chịu chết.

“Ai bảo các ngươi đi xuống tầng mười tám, năng lực không đủ thì lăn lộn ở tầng trên đi, thật sự sợ thì cũng có thể rời khỏi.” Thống lĩnh lạnh nhạt nói.

Những thiên kiêu kia âm thầm cắn răng, đều không muốn từ bỏ. Nếu khiếp đảm lùi bước thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đạo tâm của bọn họ.

“Ai, chỉ sợ chỉ có tiểu đầu sỏ và đám người Thần Tử Quân gia mới có tư cách xuống sâu bên dưới.” Một ít thiên kiêu mơ hồ nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Bọn họ rất tò mò, rốt cục Quân Tiêu Dao có khả năng tới được tầng thứ mười tám của Địa Ngục Tinh hay không?

“Được rồi, các ngươi chuẩn bị hết đi một phen, không bao nhiêu ngày nữa là có thể mở ra.”

Thống lĩnh nói xong thì đưa mắt nhìn về phía bốn người Quân Tiêu Dao, Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử, Tam Thái Tử Hải Thần, sau đó vung bàn tay lên, bốn ánh lưu quang lần lượt rơi về hướng bọn họ.

“Đây là...” Quân Tiêu Dao duỗi tay tiếp nhận, phát hiện là một khối ngọc phù.

“Ngọc phù này có thể chống đỡ trói buộc của tràng vực Địa Ngục Tinh trong vòng mười lăm phút.”

“Nói cách khác, trong mười lăm phút này, các ngươi có thể hoàn toàn phát huy ra toàn bộ thực lực của bản thân ở bất cứ tầng nào.” Thống lĩnh nói.

“Cái gì, còn có chuyện tốt này?”

Các thiên kiêu khác nghe nói thì trong mắt đều bắn ra ánh sao. Ngọc phù này quả thực chính là một bảo mệnh phù vào thời khắc mấu chốt.

“Xin hỏi thống lĩnh đại nhân, ngọc phù của chúng ta đâu?” Một vị thiên kiêu chắp tay dò hỏi.

“Các ngươi?” Thống lĩnh lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta: “Không có.”

“Sao lại như vậy, vậy không công bằng!” Rất nhiều thiên kiêu đều kêu lên.

“Nếu các ngươi có thiên phú thực lực, bối cảnh gia thế như bọn họ thì có thể đòi ta, nếu như không có thì đừng lắm lời.” Thống lĩnh phủi tay, không để ý tới.

Sắc mặt tất cả các thiên kiêu đều trở nên khó coi.

Đây là đặc quyền giai cấp, nhưng bọn họ cũng không nói nên lời phản bác gì.

Tam Thái Tử Hải Thần là Thái Tử của cổ tinh vực Hải Dương, sau lưng Hư Không Kiếm Tử có Hư Không Kiếm Tôn, là cường giả chí tôn tiếng tăm lừng lẫy.

Ngọc Phật Tử có chỗ dựa là cổ giáo bất hủ Tiểu Tây Thiên.

Còn Quân Tiêu Dao...

Càng khỏi phải nói nữa, bối cảnh của hắn là hiển hách nhất trong bốn người, có hai đại thế gia Hoang Cổ chống lưng.

Ai trong những thiên kiêu ở đây có bối cảnh như vậy?

Hơn nữa bọn họ còn không biết, Quân Tiêu Dao là đứng đầu Quân Đế Đình, nếu biết thì chỉ sợ càng hoảng sợ.

Quân Tiêu Dao chính là đại danh từ tượng trưng cho quyền thế, cũng chỉ có hắn mới dám làm lơ đế quy tắc trên đế lộ, mà còn không ai dám hỏi tội hắn.

“Giai cấp đặc quyền vạn ác...” Có thiên kiêu âm thầm cắn răng, nhưng cũng không có cách nào.

Đây là hiện thực.

“Phát huy toàn bộ thực lực trong mười lăm phút sao, cũng không tồi.”

Quân Tiêu Dao cũng không khách sáo mà trực tiếp nhận lấy. Cái gì mà công bằng công chính, đó đều là món trò lừa trẻ con. Có hời mà không chiếm mới là ngu ngốc.

Mấy ngày kế tiếp cũng gió êm sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Đám người Ngọc Phật Tử cũng rất khắc chế, không tiếp tục đến gây chuyện với Quân Tiêu Dao. Nhưng hiển nhiên, chờ tiến vào Địa Ngục Tinh rồi thì sẽ có đại chiến kịch liệt bùng nổ.

Rốt cuộc qua chừng bảy tám ngày sau, Địa Ngục Tinh nơi xa lại chấn động, các cảm xúc mặt trái như oán khí, hận ý… đang sôi trào, cứ như biến thành làn sương máu thực chất.

Mặc dù đạo tràng và Địa Ngục Tinh cách nhau một khoảng cách, nhưng chúng thiên kiêu vẫn có thể cảm giác được cảm giác run rẩy ấy.

Trong nhất thời, có vài thiên kiêu bắt đầu cảm thấy bồn chồn, sinh ra ý lùi bước.

“Được rồi, Truyền Tống Trận đã mở ra, sau khi các ngươi bước vào thì ngay sau đó sẽ được truyền tống đến các góc trong Địa Ngục Tinh.”

Hết chương 697.
Chương 698

v

Thống lĩnh hiện thân, mở ra Truyền Tống Trận trên đạo tràng.

Đám người Quân Tiêu Dao, Mục Nguyệt Hàn, Kim Sí Tiểu Bằng Vương xuất hiện.

Đám người Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử cũng hiện thân.

Tam Thái Tử Hải Thần dùng ánh mắt âm u mà lạnh lùng liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái.

Quân Tiêu Dao vẫn rất thản nhiên, hoàn toàn làm lơ mọi ánh mắt.

“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao bước chậm về phía trước, là người đầu tiên tiến vào Truyền Tống Trận.

Rút dây động rừng, những thiên kiêu còn lại cũng sôi nổi bước vào Truyền Tống Trận.

Kim Cổ Huyền, Thanh Hồng, Hồng Lăng, người mặc áo choàng đen cũng bước vào đó.

Đương nhiên, không phải tất cả thiên kiêu đều có dũng khí này, cũng có một ít ở lại.

Cả Cửu Đầu Sư Tử và Khổng Huyên cũng bị giữ lại, không thể tiến vào Địa Ngục Tinh.

“Chủ nhân, nhất định phải dạy cho con lừa trọc lông dài kia làm người!” Cửu Đầu Sư Tử kêu lên ngao ngao.

“Không có khả năng, Phật Tử đại nhân nhà ta mới là vô địch!” Khổng Huyên phản bác.

“Hừ, mụ già thúi, ngươi thì biết cái gì.” Chín cái miệng của Cửu Đầu Sư Tử cùng kêu gào.

“Ngươi...” Ánh mắt Khổng Huyên hiện lên một tia lạnh lẽo.

Lúc này, thống lĩnh kia tung ra một mặt gương đồng, một lát sau, cảnh tượng ở các góc Địa Ngục Tinh đều được chiếu rọi ra.

Đương nhiên, nơi duy nhất không bị chiếu rọi ra chỉ có tầng thứ mười chín trong truyền thuyết.

Nơi đó có tràng vực thần bí đặc thù, bất cứ pháp khí hoặc là thủ đoạn nào cũng không thể nhìn trộm.

“Tốt lắm, ngươi có thể mở to hai mắt nhìn, con lừa trọc lông dài kia bị chủ nhân nhà ta đánh đập thế nào.” Cửu Đầu Sư Tử kêu lên.

“Nói không chừng đến lúc đó sẽ nhìn thấy hình ảnh chật vật của Thần Tử Quân gia.” Khổng Huyên lạnh lùng phản bác.

Lúc này, trên hư không bỗng có bóng dáng một lão giả bạch y hiện lên.

Khi nhìn thấy lão giả này, thống lĩnh nheo mắt, vội vàng chắp tay và nói: “Ra mắt thủ hộ đại nhân!”

Lão giả này chính là người thủ hộ của Hổ Lao Quan, Sùng Minh Chí Tôn.

“Cái gì, cả thủ hộ đại nhân cũng tới sao?”

Rất nhiều thiên kiêu đứng phía dưới không tiến vào Địa Ngục Tinh đều vô cùng kinh dị.

“Ha hả, chỉ có chút tò mò và hứng thú mà thôi.” Sùng Minh Chí Tôn nói.

“Xem ra, thủ hộ đại nhân là đến vì Thần Tử Quân gia.” Thống lĩnh thầm nghĩ.

Nếu không có Quân Tiêu Dao tham gia thì chưa chắc Sùng Minh Chí Tôn sẽ có hứng thú tiến đến Địa Ngục Tinh xem cuộc chiến.

Tuy các thiên kiêu bọn Ngọc Phật Tử khá mạnh, nhưng còn không khơi dậy được hứng thú của Sùng Minh Chí Tôn.

“Chẳng những tiến vào Thanh Đồng Tiên Điện mà còn có thể tồn tại đi ra, thậm chí khống chế Thanh Đồng Tiên Điện.”

“Thần Tử Quân gia, lần này ngươi có thể sáng tạo ra kỳ tích không có khả năng lần nữa không?” Sùng Minh Chí Tôn tò mò lẩm bẩm.

...

Địa Ngục Tinh, phía trên mảnh đất cằn cỗi mà hoang vắng nào đó, một Truyền Tống Trận cổ xưa phóng ra một luồng ánh sáng.

Ngay sau đó, bóng dáng Quân Tiêu Dao hiện ra từ trong đó.

“Nơi này chính là Địa Ngục Tinh sao?”

Quân Tiêu Dao nhìn lại, đại địa hiện ra màu đỏ sậm, cứ như bị máu tươi trầm tích nhiễm đỏ. Dãy núi tràn ngập cảm giác hoang mãng tựa như khung xương trắng hếu của hung thú thái cổ, trông hết sức hoang vắng tiêu điều.

Trên mặt đất nơi nơi đều là xương trắng, không chỉ có tu sĩ Nhân tộc, mà còn có các loại sinh linh, dị tộc.

“Quả nhiên là một mảnh đất điềm xấu.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Nhưng hắn mang Hoang Cổ Thánh Thể, trời sinh khắc chế các loại tà ám, loại thí luyện trường này cũng rất thích hợp với hắn.

Quân Tiêu Dao đi về phía trước, không bao lâu sau đã đụng phải một đám Nhân Ma đặc trưng của Địa Ngục Tinh.

Trước khi tiến vào Địa Ngục Tinh, thống lĩnh từng giảng giải một chút. Ở Địa Ngục Tinh, bởi vì oán niệm hội tụ nên hình thành sinh linh ma hoá khủng bố, như Nhân Ma, ma thú....

Thông thường mà nói, Thiên Ma, Địa Ma, Nhân Ma là vật ma hóa chủ yếu.

Nhân Ma du đãng ở bên ngoài Địa Ngục Tinh.

Địa Ma sinh hoạt dưới mặt đất.

Còn Thiên Ma là một luồng ma niệm, không có thực chất, nhưng loại này thường càng quỷ dị và khủng bố.

Nhóm Nhân Ma trước mắt mặc lân giáp màu đen, khuôn mặt hung ác, tu vi nằm ở Đạo Thần Cảnh chưa đến Chuẩn Thánh cảnh.

Quân Tiêu Dao búng tay một cái cũng có thể giết chết loại tồn tại này.

Ngón tay của hắn phát ra kiếm khí Lục Tiên Kiếm quyết, quét ngang một mảnh Nhân Ma phía trước hầu như không còn.

“Tiên Tủy bình thường nằm ở dưới lồng đất, mà hi hữu mạch khoáng Tiên Tủy càng có khả năng gặp phải các tồn tại Thiên Ma Hoàng, Địa Ma hoàng...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.

Thiên Ma Hoàng, Địa Ma Hoàng là tồn tại như Boss trong Thiên Ma Địa Ma, dựa theo lời nói của vị thống lĩnh kia thì hầu như chúng đều có chiến lực đạt đến cấp bậc Thánh Nhân đại viên mãn.

Nếu vận khí không tốt, thậm chí có khả năng đụng phải cấp bậc Thánh Nhân Vương.

Nhưng đối với Quân Tiêu Dao thì chẳng có gì đáng sợ, mục tiêu duy nhất của hắn chính là lấy được Tiên Tủy, ngưng luyện thành tiên khí.

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao bắt đầu tìm kiếm tiến vào ngầm nhập khẩu.

ở những nơi khác, đám người Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử, Tam Thái Tử Hải Thần cũng đẩy ngang một đường.

Nhân Ma ngoài bề mặt căn bản không thể cản trở bọn họ. Bọn họ cũng quyết định nghĩ cách ngưng luyện ra luồng tiên khí thứ hai trước rồi lại đi đối phó Quân Tiêu Dao.

Tuy những Nhân Ma trên mặt đất không thể tạo thành trở ngại gì với những thiên kiêu tiểu đầu sỏ, nhưng nếu các thiên kiêu còn lại gặp phải thì cũng dây dưa một hồi, nói không chừng có thể ngã xuống.

Rất nhanh, những thiên kiêu tiến vào Địa Ngục Tinh đã xuất hiện thương vong.

Có thiên kiêu trực tiếp bị một đám Nhân Ma vây công, xé rách thành mảnh nhỏ, bị cắn nuốt hầu như không còn.

Mà bên ngoài đạo tràng, gương đồng hiện ra quầng sáng, chiếu rọi ra cảnh tượng tàn khốc làm những thiên kiêu chưa tiến vào Địa Ngục Tinh đều tái xanh mặt mày, lòng còn sợ hãi.

Xem ra có đôi khi nhát gan một chút cũng không phải chuyện gì xấu.

“Các ngươi xem, Thần Tử Quân gia tìm được lối vào rồi!” Một vị thiên kiêu bỗng la lên.

Ánh mắt mọi người đều hội tụ đến.

Trong Địa Ngục Tinh, Quân Tiêu Dao dừng bước. Phía trước hắn xuất hiện một cái động không đáy, sâu không thấy đáy, cứ như nối thẳng đến địa ngục.

Từng luồng khí tức âm u lạnh lẽo tỏa ra, còn có mùi máu tươi nồng đậm bốc lên, làm người ta chùn bước.

Hết chương 698.
Chương 699

“Nơi này chính là lối vào sao, hẳn phía dưới là tầng thứ nhất của Địa Ngục Tinh.” Quân Tiêu Dao thầm nói.

Từ mặt đất nối đến xuống phía dưới, Địa Ngục Tinh có tất cả mười tám tầng.

Còn tầng thứ mười chín trong truyền thuyết chắc chính là trung tâm của Địa Ngục Tinh.

Nói không chừng nơi đó có cất giấu bí mật hình thành Địa Ngục Tinh.

“Một trong Thất Đại Bất Khả Tư Nghị, tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh, nếu có cơ hội thì có nên vào xem không?” Quân Tiêu Dao đang suy nghĩ.

Lúc này, trong đầu hắn đột nhiên truyền đến giọng nói của hệ thống: “Đinh, chúc mừng ký chủ, địa điểm đánh dấu đã được đổi mới, xin hãy đánh dấu ở tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh!”

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì có chút toát mồ hôi mà nói: “Hệ thống, ngươi muốn tìm đường chết cho ta như vậy sao?”

Những nơi đánh dấu đó không phải là Táng giới thì chính là Thanh Đồng Tiên Điện, hiện giờ đến tầng thứ mười chín của địa ngục, tất cả đều là những nơi như âm phủ.

Hệ thống ngại hắn không đủ tìm đường chết sao?

“Hệ thống hết sức trung thành phục vụ vì ký chủ, tuyệt đối không có ý xấu xa gì, cũng không có suy nghĩ đưa ký chủ vào chỗ chết.” Hệ thống dùng âm thanh máy móc mà trả lời.

“Được rồi, ta tin ngươi.” Quân Tiêu Dao nói.

Cả hắn đều không tin lời nói của mình.

Đương nhiên, đây chỉ là một nhạc đệm, Quân Tiêu Dao cũng thật sự có chút hứng thú với mười chín tầng địa ngục trong truyền thuyết.

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao bước xuống tầng thứ nhất.

Sau khi xuống tầng thứ nhất, ngoài thân thể Quân Tiêu Dao mơ hồ hiện ra một gông xiềng. Khi sợi gông xiềng kia hiện lên, Quân Tiêu Dao cảm thấy sức mạnh nhục thân của mình bị áp chế mất một phần mười.

Bởi vì đã sớm biết nên Quân Tiêu Dao không có bất cứ hoảng loạn nào.

Dựa vào sức mạnh nhục thân của hắn, đừng nói chỉ suy yếu một phần mười, dù chỉ giảm 1% sức mạnh thì cũng vượt xa thiên kiêu cùng đẳng cấp.

Quân Tiêu Dao tiếp tục đi tới.

Trong lúc thâm nhập, hắn cũng đụng phải Địa Ma.

Loại Địa Ma này có vẻ càng dữ tợn hơn Nhân Ma, giống như dã thú, đương nhiên thực lực của chúng cũng càng mạnh, tu vi yếu nhất cũng là Đạo Thần Cảnh đại viên mãn.

Nhưng lấy tu vi của Quân Tiêu Dao thì tất nhiên là đẩy ngang một đường.

Trên đường đi, hắn cũng đang tìm kiếm Tiên Tủy.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác dưới mặt đất, một người mặc áo choàng đen tùy tiện ra tay đánh chết một đám Địa Ma.

Ngoài thân thể hắn ta mơ hồ hiện ra hai luồng tiên khí, luồng tiên khí thứ hai có chút hư ảo, điều này đủ để làm mọi người chấn động.

Tu vi như vậy đủ để được coi là tiểu đầu sỏ, nhưng hắn lại không để ai biết!

“Sao lại vậy, sao người mặc áo choàng đen kia lại có được thực lực cấp bậc tiểu đầu sỏ?”

Ở đạo tràng bên ngoài Địa Ngục Tinh, một ít thiên kiêu xuyên thấu qua quầng sáng gương đồng, chú ý tới người mặc áo choàng đen nọ.

“Hả?” Cho dù là thống lĩnh kia cũng có chút kinh ngạc.

Theo lý thuyết, thiên kiêu dạng này phải nổi danh như đám người Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử, Tam Thái Tử Hải Thần mới đúng. Nhưng hắn ta lại vô cùng kín tiếng, thậm chí không để lộ cả tướng mạo.

“Chẳng lẽ là, thiên kiêu cấm kỵ trên cổ lộ chung cực phái tới...”

Ánh mắt Sùng Minh Chí Tôn thâm thúy, thân là người thủ hộ đế quan, lão biết rõ có một vài thiên kiêu yêu nghiệt, chúa tể cổ lộ, có thể nói là cấm kỵ, đã được định sẵn là có thể đi đến cuối cổ lộ chung cực.

Những thiên kiêu cấm kỵ đó, cho dù chỉ là tùy tùng, nhưng cũng có thực lực từ tiểu đầu sỏ trở lên.

Một ít thiên kiêu cấm kỵ cũng thích phái một ít tùy tùng thủ hạ đến các cổ lộ, tìm hiểu tình báo và tin tức của thiên kiêu khắp nơi để phòng ngừa chu đáo.

Nếu không có gì bất ngờ thì người mặc áo choàng đen này chính là cũng là thủ hạ do thiên kiêu cấm kỵ trên cổ lộ chung cực phái ra tìm hiểu tin tức.

“Không biết là vị thiên kiêu cấm kỵ nào phái thủ hạ tới, nhưng... Nếu trêu chọc phải Thần Tử Quân gia...” Sùng Minh Chí Tôn tặc lưỡi, lắc đầu.

Cho dù là thiên kiêu cấm kỵ, nếu trêu chọc Thần Tử Quân gia thì phỏng chừng cũng không có kết cục gì tốt.

Trong lúc mọi người trên đạo tràng Địa Ngục Tinh kinh ngạc cảm thán, người mặc áo choàng đen kia lại suy tư mà nói: “Hiện tại Thần Tử Quân gia còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nghe nói chưa ngưng tụ ra được tiên khí nữa.”

“Nếu ra tay nhổ cỏ tận gốc và lúc này, nói không chừng có thể giải quyết một tai hoạ ngầm cho chủ nhân.”

“Nhưng hắn có một ngọc phù có thể giải trừ áp chế trong thời gian ngắn, để bảo đảm, một mình ta ra tay cũng không ổn thỏa lắm.”

“Đúng rồi, hình như trước đó có mấy người lộ ra địch ý với Thần Tử Quân gia...”

Người mặc áo choàng đen kia lẩm bẩm, trong mắt hắn hiện lên một ánh sao, thân thể chợt lóe, bắt đầu đi đến nơi khác.

Ở phía Quân Tiêu Dao, hắn tăng nhanh tốc độ tiến lên, không đến nửa canh giờ thì đã tìm được lối vào dẫn lên tầng thứ hai.

Hắn tiếp tục thâm nhập, thân thể lại hiện ra một gông xiềng. Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, loại gông xiềng này có cũng được mà không có cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Rất nhanh, sau khi Quân Tiêu Dao diệt sát một đám Địa Ma thì phát hiện một khối ngọc tủy tiên khí dạt dào ở một hang động đá vôi.

Ngọc tủy này lấp lánh trong trẻo, quấn quanh tiên khí, năng lượng thuần túy này càng tinh thuần hơn cả tiên nguyên.

“Không tồi, nhưng ta không chỉ muốn một khối Tiên Tủy.” Quân Tiêu Dao cất Tiên Tủy đi.

Đối với hắn thì một khối Tiên Tủy chỉ như muối bỏ biển.

Cái hắn cần là một mạch khoáng Tiên Tủy!

Nhưng hiển nhiên, ở mấy tầng phía trên không có khả năng xuất hiện mạch khoáng Tiên Tủy, ít nhất cũng phải thâm nhập xuống mười tầng.

Quân Tiêu Dao đẩy ngang một đường, giống như muốn đánh xuyên qua Địa Ngục Tinh, lao xuống phía dưới với tốc độ cực nhanh.

Ở đạo tràng Địa Ngục Tinh, rất nhiều người đều xem ngây người, tốc độ của Quân Tiêu Dao thật sự khiến người ta kinh hãi.

Vật ma hóa nào cũng không địch lại được Quân Tiêu Dao.

“Nhìn thấy không, mụ già thúi, trợn to đôi mắt của ngươi lên, đây là thực lực của chủ nhân nhà ta!” Cửu Đầu Sư Tử bắt đầu khoe khoang.

Còn Khổng Huyên thì trầm mặc không nói, trong mắt hiện lên sự bướng bỉnh.

Nàng tin tưởng Ngọc Phật Tử sẽ không yếu hơn Quân Tiêu Dao.

Sự thật cũng đúng như thế, tuy tốc độ của đám người Ngọc Phật Tử kém hơn Quân Tiêu Dao, nhưng cũng không chậm.

Hết chương 699.
Chương 700

Một chỗ khác, Kim Cổ Huyền cả người lộng lẫy, là đạo kim vô thượng hóa linh, đã thâm nhập tới tầng thứ bảy.

Bởi vì hắn ta là đạo kim hóa linh nên hạn chế nhục thân cũng không ảnh hưởng lớn đến hắn. Nhục thân của hắn ta vốn cường hãn hơn rất nhiều thiên kiêu.

Khi hắn ta đánh chết một đám Địa Ma, đột nhiên nhận thấy có cái gì xuất hiện, bỗng xoay người, lạnh nhạt nói: “Là ai?”

Trong hang động đá vôi phía sau, bóng dáng người mặc áo choàng đen xuất hiện.

“Hà, ngươi là...”

“Ta nói thẳng luôn, có hứng thú cùng diệt sát Thần Tử Quân gia kia hay không?” Người mặc áo choàng đen nói.

“Diệt sát Thần Tử Quân gia?” Kim Cổ Huyền khẽ nhíu mày.

Tuy rằng Quân Tiêu Dao giết đạo hữu Canh Kim Thạch Linh của hắn ta, nhưng thực lực của Quân Tiêu Dao bày ra ngay trước mặt, còn có một khối ngọc phù làm lơ áp chế tràng vực.

Muốn giết Quân Tiêu Dao tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.

Nhìn thấy Kim Cổ Huyền chần chờ, thân thể người mặc áo choàng đen hơi chấn động, khí tức Thánh Nhân Cảnh tiểu viên mãn lập tức lan ra.

Đồng thời, hai luồng tiên khí hiện lên, trong đó có một luồng là hình thức ban đầu.

“Sao có thể, tiểu đầu sỏ, rốt cục ngươi là ai?” Kim Cổ Huyền cũng chấn động, rất bất ngờ mà hỏi.

“Ngươi không cần biết, chỉ cần trả lời đồng ý, hoặc là từ chối.” Người mặc áo choàng đen lạnh nhạt nói.

“Được, nếu như ngươi có nắm chắc.” Kim Cổ Huyền lập tức chấp nhận.

“Rất tốt, kế tiếp còn phải tìm những người khác.” Người mặc áo choàng đen cười lạnh.

Sau đó, hắn lại đi tìm đám người Thanh Hồng, Hồng Lăng.

Bọn họ là tùy tùng của Long Hư Hoàng và Hoàng Cửu Diễm, nghiêm khắc mà nói cũng là phe đối lập với Quân Tiêu Dao.

Ban đầu bọn họ cũng chần chờ, nhưng khi nhìn thấy tu vi của người mặc áo choàng đen thì cũng không chút do dự mà đồng ý tham gia.

Còn đám người Ngọc Phật Tử đã thâm nhập vào nơi càng sâu, đi tìm mạch khoáng Tiên Tủy, ngưng luyện tiên khí.

Hơn nữa lấy sự kiêu ngạo bọn họ, cũng khinh thường liên thủ với người khác.

Qua chừng bảy tám ngày sau, Quân Tiêu Dao đã đi tới tầng thứ mười bốn của Địa Ngục Tinh.

Tới nơi này, nhục thân và pháp lực của hắn đều bị áp chế chỉ còn bốn phần, nguyên thần cũng bị áp chế đi hai phần.

“Linh khí thật nồng đậm, hẳn phía trước chính là mạch khoáng Tiên Tủy.” Quân Tiêu Dao như tản bộ trong sân vắng, ở chốn hung địa này mà lại như đang dạo bước trong hậu hoa viên nhà mình.

Còn hạn chế tràng vực, căn bản không tạo nên ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.

Trong hang động đá vôi phía trước, tiên quang như thủy triều mãnh liệt mênh mông.

Quân Tiêu Dao liếc nhìn một cái, lập tức nhìn thấy một mạch khoáng Tiên Tủy trong sáng lấp lánh chạy dài vài dặm. Tuy không đặc biệt dài, nhưng phải biết rằng, cho dù một khối Tiên Tủy cũng đã vô cùng trân quý.

Mà trước mắt lại là mạch khoáng Tiên Tủy dài đến vài dặm.

Đương nhiên, tuy rằng cơ duyên trân quý, nhưng chung quanh mạch khoáng cũng có rất nhiều Địa Ma.

Bằng chỉ như thế, Quân Tiêu Dao còn cảm nhận được vài luồng khí tức cường đại.

“Ma hoàng?” Quân Tiêu Dao nói.

“Lại có huyết thực mới mẻ!”

Ba bóng dáng khủng bố xuất hiện, kẻ nào cũng có tu vi Thánh Nhân đại viên mãn, đó là ba con Địa Ma hoàng.

Ngoài ra, còn có hàng trăm hàng ngàn Địa Ma chi chít.

“Cũng có chút phiền toái nhỏ, nhưng không ngại.” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất lạnh nhạt.

Hắn tung ra Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, bắt đầu giết chóc.

Mà ở đạo tràng Địa Ngục Tinh, khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao một người đối mặt với ba con Địa Ma hoàng và rất nhiều Địa Ma, cho dù là Cửu Đầu Sư Tử cũng im lặng, bắt đầu cảm thấy hồi hộp.

Phải biết rằng, hiện tại Quân Tiêu Dao đang nằm trong trạng thái bị tràng vực áp chế.

Tuy có được một ngọc phù, nhưng đó là vật bảo mệnh lúc khẩn cấp và chỉ có mười lăm phút mà thôi.

Khi mọi người ở đây khẩn trương quan sát, bọn họ lại đột nhiên thấy được một cảnh tượng.

“Xong rồi, Thần Tử Quân gia thật sự gặp nguy hiểm...”

Bên cạnh mạch khoáng Tiên Tủy, nhìn thấy ba con Địa Ma Hoàng và rất nhiều Địa Ma mãnh liệt đánh tới, vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn rất lạnh nhạt.

Hiện giờ tuy sức mạnh và pháp lực thân thể của hắn đã bị áp chế sáu phần, sức mạnh nguyên thần cũng bị mất đi hai phần.

Nhưng hắn chính là Thánh Nhân đạt danh hiệu mạnh nhất trong lịch sử.

Tuy những Địa Ma Hoàng đó cường đại, nhưng muốn uy hiếp tánh mạng Quân Tiêu Dao vẫn có vẻ không đủ nhìn.

Quân Tiêu Dao thúc giục Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, trấn áp về phía trước.

Từng luồng vạn vật mẫu khí trào xuống, đủ để đè sụp núi non.

Thậm chí những Địa Ma đó không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết thì đã bị nghiền thành vụn thịt.

Ba con Địa Ma Hoàng rít gào đánh về hướng Quân Tiêu Dao, khí huyết sát khủng bố mãnh liệt lao đến.

Khác với Quân Tiêu Dao, thực lực của những Địa Ma Hoàng đó cũng không bị áp chế.

Bàn tay Quân Tiêu Dao xẹt qua tạo thành quỹ đạo huyền ảo, giống như Côn Bằng vẫy đuôi, quét ngang về hướng Địa Ma Hoàng.

Hư không nhấc lên gợn sóng, từng mảng đạo văn như sóng to mãnh liệt oanh kích ra.

Phanh!

Ba Địa Ma Hoàng cùng bị đẩy lui, trong đôi mắt đỏ rực khát máu của chúng đều lộ ra chút chấn động.

Hiển nhiên, trước nay chúng chưa từng gặp được tu sĩ Nhân tộc bị áp chế rồi mà còn cường đại như thế.

“Chỉ là một những thứ bị oán niệm ô nhiễm, hóa thành ma vật mà thôi, được làm vua thua làm giặc, có gì để oán giận chứ.” Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.

Khôn sống mống chết vốn là pháp tắc của thế gian.

Kẻ yếu đẫm máu trên đế lộ, không phải là chuyện hết sức bình thường sao?

Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, ba Địa Ma Hoàng càng thêm phẫn nộ, tiếp tục đánh thẳng về hướng Quân Tiêu Dao. Quân Tiêu Dao dùng một tay thi triển đại thần thông Côn Bằng, tay còn lại thi triển đại thần thông Lôi Đế.

Tay trái hắn hóa ra thần hình Côn Bằng, sức mạnh to lớn cuồn cuộn, cứ như đánh rách tả tơi mảnh hư không phía trước.

Mà tay phải hắn ccng thi triển Lôi Đế Chỉ, lôi quang quấn quanh, chí cương chí dương, đánh tan tất cả tà ám!

Oanh!

Ba con Địa Ma hoàng cường hãn hoàn toàn bị nghiền áp dưới thế công của Quân Tiêu Dao, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Chết đi!”

Quân Tiêu Dao thúc giục Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh, hung hăng trấn áp xuống.

Hết chương 700.

Advertisement
';
Advertisement