Chương 756
Đế lộ Hoang Thiên Tiên Vực cũng đã hạ màn che. Nhưng toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực lại gió nổi mây phun vì ván cờ giữa Quân Tiêu Dao và ý chí Thiên Đạo.
Đặc biệt là Nghịch Quân Thất Hoàng mà đại đạo thiên âm kia nhắc tới. Tất cả mọi người rất tò mò, rốt cục bảy thiên kiêu hoàng giả có thể lấy được Chứng Đạo Đế Ấn để khiêu chiến dị số vạn cổ là ai.
Trên đế lộ tiên vực nào đó.
Trong một Thiên Cung huy hoàng cổ xưa, một bóng dáng trẻ tuổi có khí tức vô cùng khủng bố ngồi xếp bằng trong quang hoa vô tận.
Chừng năm luồng tiên khí quấn quanh bên ngoài thân thể hắn, tỏa ra uy áp cường hãn tuyệt luân.
Ánh hào quang tỏa khắp, hắn tựa như Thiên Đế, treo cao trên chín tầng trời!
Đúng lúc này, một quang hoa phá không, đáp xuống trong Thiên Cung này rồi lơ lửng trước bóng dáng khủng bố đó.
Đó rõ ràng là một Chứng Đạo Đế Ấn tỏa ra khí tức đại đạo!
“Hả?”
Bóng dáng trẻ tuổi kia chậm rãi thò tay ra, bàn tay quấn quanh vô tận đạo văn, cứ như bàn tay của thần linh cổ xưa.
Hắn dùng một tay nắm lấy Chứng Đạo Đế Ấn, thần thức đảo qua, lập tức đều hiểu rõ trong lòng.
“A, thì ra là thế, vương giả đế lộ mà cả thiên đạo cũng không tán thành, buồn cười đến cực điểm!” Trong giọng nói của bóng dáng kia mang theo một tia lạnh nhạt và khinh thường.
“Hạng người có tiếng không có miếng này mà lại cần bảy vị hoàng giả cùng nhằm vào, thật là chuyện bé xé ra to.”
“Nhưng... Bản đế tử nhất định phải có được vương miện Thiên Đạo này!”
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng này không chút do dự mà dung nhập Chứng Đạo Đế Ấn vào cơ thể.
Chỉ cần dung nhập có nghĩa là hắn chấp nhận khiêu chiến này!
Ầm ầm ầm!
Trong Thiên Cung cổ xưa có khí tức đại đạo lưu chuyển, có điềm lành hiện hóa.
Trên người bóng dáng trẻ tuổi kia lại xuất hiện tiên khí thứ sáu, thứ bảy!
Dung hợp Chứng Đạo Đế Ấn lập tức khiến hắn có thêm hai luồng tiên khí!
Đồng thời cảnh giới của hắn cũng tăng lên, đạt tới Thánh Nhân Cảnh đại viên mãn.
Mà hiện giờ, rất ít thế hệ trẻ có thể đạt tới thánh nhân đại viên mãn, gần như đều thuộc cấp bậc cấm kỵ.
Mà giờ phút này, bên ngoài Thiên Cung có một ít tùy tùng cảm nhận được uy áp khí tức khủng bố bên trong Thiên Cung, trong mắt đều hiện ra sự kính sợ lại sùng bái.
“Tu vi của Cổ Đế Tử đại nhân lại mạnh lên rồi.”
“Đúng vậy, lấy thực lực của Cổ Đế Tử đại nhân thì nhất định có thể trọng chấn uy danh của Tiên Đình vô thượng!”
“Đến lúc đó kết hợp với Đế Nữ Linh Diên đại nhân, tên tuổi của Tiên Đình vô thượng sẽ vang vọng khắp Cửu Thiên Tiên Vực lần nữa!”
Trong giọng nói của những tùy tùng đó mang đầy cuồng nhiệt.
Ở một động thiên phúc địa tiên khí dạt dào khác, một bóng hình xinh đẹp tuyệt thế được tiên quang mù mịt bao phủ, một Chứng Đạo Đế Ấn đang lơ lửng trước người nàng ta.
Bóng hình xinh đẹp kia chậm rãi thò bàn tay ngọc tinh tế ra, bắt được Chứng Đạo Đế Ấn, nhưng lại không lập tức dung nhập vào cơ thể.
“Rốt cục là nhân vật tuyệt đại cỡ nào mà cần bảy vị thiên kiêu hoàng giả cùng nhằm vào, thật khiến bổn cung cảm thấy hứng thú.” Bóng hình xinh đẹp kia thưởng thức Chứng Đạo Đế Ấn, cuối cùng thì cất nó đi.
“Tuy vương miện Thiên Đạo rất hấp dẫn, nhưng muốn bổn cung làm quân cờ cũng không đơn giản như vậy.” Nàng ta nhẹ nhàng nỉ non, tiếng nói êm tai như tiếng trời.
Nàng quyết định điều tra một chút rồi lại phán đoán.
Ngoài ra, còn lại năm cái Chứng Đạo Đế Ấn cũng đi tìm người được chọn thích hợp.
Nói ngắn gọn, bởi vì Quân Tiêu Dao và Thiên Đạo đánh cờ mà cổ lộ vốn không bình tĩnh càng trở nên sóng to gió lớn.
Không chỉ có bảy thiên kiêu hoàng giả được Thiên Đạo lựa chọn, mà những vương giả đế lộ, thiên kiêu cấm kỵ còn lại nghe thấy Hoang Thiên Tiên Vực xuất hiện một dị số vạn cổ thì cũng cảm thấy rất hứng thú, trong mắt sôi sục chiến ý.
Ai trong bọn họ cũng muốn dẫm lên Quân Tiêu Dao để leo lên.
Nếu ai giết được Quân Tiêu Dao thì sẽ lập tức danh dương cổ lộ chung cực, thanh danh truyền khắp Cửu Thiên Tiên Vực. Thậm chí còn có thể thay thế Nghịch Quân Thất Hoàng, đoạt được tạo hóa là vương miện Thiên Đạo.
Bởi vậy, một ít thiên kiêu cấm kỵ đều mài đao soàn soạt, bắt đầu chuẩn bị.
Mà ở Hoang Thiên Tiên Vực, chuyện về Quân Tiêu Dao cũng lan truyền ồn ào huyên náo.
Những thế lực cổ tinh vực như Thiên Diệu thần triều, Chiến Ma Động… trước đó rất phẫn nộ bất mãn với Quân Tiêu Dao đều đang vui sướng khi người gặp họa, âm thầm cười trào phúng.
“Thiên Đạo có luân hồi, đây là hậu quả do Quân Tiêu Dao tạo nên sát nghiệt!”
“Đúng vậy, uổng có thiên tư như thế mà lại không cách nào chứng đạo, quả thực còn thống khổ hơn giết hắn đúng không?”
“Ác nhân đều có trời trừng trị, cuối cùng của Quân Tiêu Dao chỉ có thể ảm đạm xuống sân khấu mà thôi.”
Tuy những thế lực đó e ngại uy danh của Quân gia, không dám trắng trợn mà phát ra tiếng trào phúng, nhưng lén vui sướng khi người gặp họa thì cực kỳ thống khoái.
Không chỉ bọn họ, rất nhiều người cũng cho rằng cảm xúc hiện tại của Quân Tiêu Dao sẽ không quá tốt.
Dù sao đánh cờ với Thiên Đạo quá áp lực, đổi lại là ai cũng khó nhẹ nhàng nổi.
Đấu với người thì dù thất bại còn có khả năng xoay người, nhưng Quân Tiêu Dao đang đấu với trời.
Kết quả của thất bại chỉ có một, đó chính là chết!
Rất nhiều tu sĩ đều cảm thấy, hiện tại chắc Quân Tiêu Dao cảm thấy rất áp lực, đang điên cuồng tu luyện, chuẩn bị đủ mọi cách.
Nhưng sự thật chân chính lại là...
Giờ phút này, ở Hàm Cốc Quan, trong một sân tư nhân tiên khí dạt dào, một linh tuyền linh khí mờ mịt như sương mù.
Nửa người của Quân Tiêu Dao được ngâm vào linh tuyền, cả người vô cùng thoải mái, cơ thể thả lỏng.
Hắn dựa lưng vào thân thể mềm mại của Khương Thánh Y.
Khương Thánh Y chỉ mặc một bộ áo lót, nước làm ướt đẫm cả áo, phác họa ra đường cong mông lung tuyệt đẹp, nàng đang bóp vai cho Quân Tiêu Dao.
Tuy Khương Thánh Y cũng lo lắng về chuyện Quân Tiêu Dao và Thiên Đạo đánh cờ, nhưng càng nhiều là tin tưởng Quân Tiêu Dao.
Nàng tin tưởng dù Quân Tiêu Dao gặp phải cửa ải khó khăn thế nào thì cũng chỉ là một khảo nghiệm hơi phiền phức đối với hắn mà thôi.
Hết chương 756.
Chương 757
“Tiêu Dao, thoải mái không?” Khương Thánh Y mềm mại hỏi.
“Đương nhiên là thoải mái, trên đời này có ai có thể được Thánh Y tỷ như Thần Nữ hầu hạ như vậy chứ?” Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng mà thích thú.
Chỉ sợ thế nhân đều cho rằng hiện tại hắn đang chịu áp lực rất lớn. Không ngờ hắn càng nhẹ nhàng, càng hưởng thụ hơn trước kia.
Thiên Đạo càng đè ép thì hắn càng tiêu sái tùy ý, Khương Thánh Y nghe vậy thì gương mặt đỏ lên.
Quân Tiêu Dao càng ngày càng biết tán tỉnh.
Mà đúng lúc này, bên linh tuyền bỗng có tiếng bước chân vang lên.
“Ai?” Khương Thánh Y hơi kinh hãi.
Đây là sân tư nhân của nàng, không có khả năng có người tới gần.
“Thánh Y tỷ...”
Trong sương mù, Khương Lạc Ly đỏ mặt, đôi tay nắm một cái khăn lụa che lại thân thể trơn bóng, dịch bước đi tới.
“Ta cũng muốn tắm.” Đôi mắt Khương Lạc Ly chuyển động như bánh xe, nói lên khe khẽ.
Tuy nói như vậy, nhưng đôi mắt nàng lại luôn liếc về phía Quân Tiêu Dao, hiển nhiên là có dụng ý khác.
“Hừ, còn có ta nữa!” Một tiếng hừ nũng nịu truyền đến, chỉ thấy Tiểu Ma Tiên cũng theo tới.
Nàng cũng chỉ mặc một cái áo lót hơi mỏng, khuôn mặt nhỏ nửa thanh thuần, nửa quyến rũ, trông thật tinh quái.
“Ai cho ngươi tới đây?” Khương Lạc Ly nhướng đôi mày đẹp lên mà nói.
“Thế nào, ngươi đến mà ta không thể tới sao?” Tiểu Ma Tiên nói.
Hai loli gặp mặt thì luôn không ngừng cãi vã. Nhưng làm người ta kinh ngạc chính là, Yến Thanh Ảnh cũng tới.
Khí chất của nàng ta hắc ám lãnh diễm, nhưng lúc này cũng đỏ mặt, nàng ta khẽ nói: “Công tử, Thanh Ảnh tới đấm chân cho ngài.”
Kế tiếp, những nữ tử Long Cát công chúa, Mục Nguyệt Hàn, Quân Mộc Lan, Quân Tuyết Hoàng đều tới.
Các nàng đều mặc rất mỏng manh, lộ ra đường cong yểu điệu và cánh tay đôi chân tuyết trắng. Thậm chí cả Tiểu Tiên Nhi cũng tới.
Quân Tiêu Dao hơi sửng sốt, một lát sau mới nói: “Các ngươi là... Muốn vận động nhiều người?”
Nữ tử bên người Quân Tiêu Dao đều mỗi người một vẻ, có khí chất phong tình khác nhau.
Có xinh đẹp lạnh lẽo.
Có thanh tú đáng yêu.
Có ôn nhu.
Có cao quý.
Có thể nói, nếu các nam tử khác có thể có được một trong số đó cũng là có phước ba đời.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao mà nói, thấy nhiều quá nên cũng lơi lỏng bình thường.
Hắn không phải thánh nhân thanh tâm quả dục, nhưng cũng không phải khẩu pháo hình người biết đi.
Trước khi chưa thật sự đạt tới mục tiêu của mình thì hắn sẽ không dừng chân vì ai cả.
“Thế nào, không chào đón sao, vậy tỷ đi là được.” Quân Mộc Lan nâng bộ ngực nặng trĩu lên và nói.
“Xin chư vị tùy ý.” Quân Tiêu Dao cười khẽ và lắc đầu.
“Tiêu Dao tiểu ca ca, có nhiều mỹ nhân như vậy chơi với ngươi, ngươi phải thấy đủ chứ, đây là Thất Bộ Đảo mà ta mang đến.”
Tiểu Ma Tiên cười hì hì, lấy ra một bầu rượu ngon thật lớn.
Thất Bộ Đảo có ngụ ý là uống vào rồi đi bảy bước là ngã.
“Tiêu Dao ca ca, ta tới rót rượu cho ngươi!” Khương Lạc Ly chủ động nhận lấy chén rượu, muốn rót rượu cho Quân Tiêu Dao.
Yến Thanh Ảnh thì ngồi xuống bên cạnh Quân Tiêu Dao, đấm chân cho hắn.
Quân Tuyết Hoàng mặc một cái áo lót màu lam, ngồi xuống bên còn lại của Quân Tiêu Dao để đấm lưng.
Nhìn từ khía cạnh nào đó thì đây cũng coi như vận động nhiều người.
Quân Tiêu Dao nhận lấy ly rượu Khương Lạc Ly rót rồi uống một hơi cạn sạch.
“Đây là cảm giác tỉnh có thể tát chết người, say thì gối đầu lên đùi mỹ nhân sao, khó trách thế nhân đều muốn làm đế vương.”
“Nhưng Quân Tiêu Dao ta còn tiêu dao hơn đế vương vạn lần!”
Quân Tiêu Dao cười, hình như còn cảm thấy chưa đã ghiền, hắn trực tiếp ném chén rượu ra, cầm lấy cả bầu rượu mà uống.
“Tiêu Dao tiểu ca ca, ngươi muốn say đến ba năm sao!” Tiểu Ma Tiên kêu lên.
Uống hết bầu rượu này, không đến mức trực tiếp uống chết, nhưng thiên kiêu bình thường cũng không phải không có khả năng say đến mấy năm.
Quân Tiêu Dao lại không thèm để ý, lấy tu vi thể chất của hắn thì sẽ không uống say. Nhưng Quân Tiêu Dao không cố tình áp chế men rượu, hắn muốn say.
Quân Tiêu Dao vừa uống thả cửa, vừa tùy ý ngâm nga.
“Dữ sinh câu lai nhân trung thủ, duy ngô dữ thiên đồng kì thọ.”
“Lưỡng cước đạp phiên trần thế lãng, nhất kiên đam tẫn cổ kim sầu!”
Dịch nghĩa: Sinh ra người kiệt xuất đứng đầu, nhưng chỉ có ta thọ ngang với trời; Hai chân ta đạp ngã con sóng trần thế, tấm lưng ta gánh vác nổi sầu cổ kim.
...
"Tam thập công danh trần dữ thổ, bát thiên lí lộ vân hòa nguyệt."
"Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiểu niên đầu, không bi thiết!"...
Dịch nghĩa: Ba mươi công danh chỉ là bụi và đất, tám ngàn dặm đường có mây và trăng; Đừng sống uổng thời gian, đến khi tóc đen trên đầu thiếu niên hóa bạc thì chỉ có một mình hối hận bi thương
"Vật đổi sao dời? Đời đời kiếp kiếp, kẻ thiên cổ phong lưu chỉ có Tiêu Dao ta!"
Quân Tiêu Dao mặc sức mà uống, tóc đen phiêu diêu, tiêu sái tùy ý, như tiên rượu.
Khi hắn ngâm nga, một luồng ngạo khí lao thẳng lên trời, làm nhật nguyệt sao trời cuộn trào, lay động cả cửu tiêu!
Giờ khắc này, toàn bộ Hàm Cốc Quan đều đang rung động!
“Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?”
“Là Thần Tử Quân gia, hình như hắn đang... Ngâm thơ!”
“Thần Tử Quân gia còn có nhã hứng ngâm thơ sao?”
“Dữ sinh câu lai nhân trung thủ, duy ngô dữ thiên đồng kì thọ, Thần Tử Quân gia đang tự so sánh với trời xanh, khiêu khích Thiên Đạo sao?” Có thiên kiêu chiêm nghiệm câu thơ, lập tức kinh hãi nói.
“Mạc đẳng nhàn, bạch liễu thiểu niên đầu, không bi thiết...” Một ít tu sĩ lẩm bẩm, không biết vì sao lại bị xúc động, trong mắt có lệ rơi xuống.
Đế lộ này quá tàn khốc. Tàn khốc đến mức khiến đạo tâm một ít thiên kiêu hỏng mất, căn bản kiên trì không nổi nữa.
Không phải suy sút trên đế quan thì đã chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Nhưng giờ phút này, nghe câu thơ đó, trong mắt một ít thiên kiêu dần có ngọn lửa bốc cháy lên.
“Thần Tử Quân gia đánh cờ với trời mà còn hào hùng vạn trượng như vậy, chút khó khăn của chúng ta đã là cái gì chứ?”
“Không sai, bạch liễu thiểu niên đầu, không bi thiết, ta muốn tiếp tục đi con đường này!”
“Mặc dù đã định trước cuối cùng vẫn tầm thường, nhưng ta vẫn muốn lăn lộn đến chết, đây là con đường thuộc về ta!”
Rất nhiều tu sĩ bị cảm nhiễm, vành mắt ửng đỏ.
Hết chương 757.
Chương 758
Còn có người khom lưng xuống chín mươi độ trước đại trạch của Quân Tiêu Dao, bái lạy thật thấp.
Một câu của Quân Tiêu Dao đánh thức người trong mộng, làm bọn họ biết cái gì gọi là đấu với trời vô cùng vui sướng!
Mà giờ phút này, bên linh tuyền trong sân, tất cả nữ tử ở đây đều như ngây ngốc.
Giờ phút này Quân Tiêu Dao chỉ có một bộ bạch y khoác trên người, một tay cầm bầu rượu, ngâm thơ thi phú, nhưng lại hào hùng vạn trượng trong thiên địa!
Thân thể hắn lay động, tựa say nhưng không phải say, tuấn nhan tiêu sái tuyệt thế.
Dáng vẻ say sưa này như ngọc sơn tan vỡ, đây là cảnh tượng kinh diễm lòng người đến cỡ nào, quả thực có thể bắt được trái tim của bất cứ nữ tử nào trong nháy mắt.
Nhưng đáng tiếc chỉ có nữ tử ở đây mới thưởng thức được.
“Vật đổi sao dời, đời đời kiếp kiếp, kẻ thiên cổ phong lưu chỉ có Tiêu Dao ta...” Khương Thánh Y nỉ non chiêm nghiệm, càng cảm nhận thì càng yêu thích.
Đây là người trong lòng nàng, một nam tử tuyệt thế trong ngực có nhật nguyệt, khí phách chấn động thiên hạ!
“Tiêu Dao ca ca...” Khương Lạc Ly lại càng như si như say.
Quân Tiêu Dao quá ưu tú, ưu tú đến mức khiến nàng căn bản không thể tự kềm chế.
“Không nghĩ tới Tiêu Dao tiểu ca ca uống say là như vậy, hình như... Soái quá mức...” Gương mặt Tiểu Ma Tiên cũng đỏ bừng.
Trước đó nàng nói nghĩ cách để làm tiểu thiếp của Quân Tiêu Dao, thật ra có vài phần vui đùa trong đó. Nhưng hiện tại, nàng phát hiện mình thật sự có chút dao động.
“Thiên phú thế vô song, tài tình kinh vạn cổ.” Mục Nguyệt Hàn cũng ngây ngốc choáng váng, lẩm bẩm nói.
Nàng không ngờ Quân Tiêu Dao chẳng những thiên tư tuyệt thế, thực lực vô song, mà còn có tài nặng như vậy.
Thuận miệng đặt một câu thơ đã hào hùng vạn trượng, đủ trở thành kinh điển, truyền lưu vạn cổ.
Cao ngạo như Long Cát công chúa mà lúc này chỉ có thể thán phục, trong mắt nhịn không được xuất hiện tia sáng kỳ dị, cứ như từ hoàn mỹ được chế tạo dành riêng cho Quân Tiêu Dao.
“Tiểu tử Tiêu Dao này thật là thích khoe khoang...” Quân Mộc Lan lẩm bẩm.
Tuy nàng nói như vậy, nhưng gương mặt cũng hơi hồng. Khó có thể tưởng tượng, nữ hán tử này cũng có lúc đỏ mặt.
Cuối cùng, Quân Tiêu Dao say ngã, hắn chủ động làm mình say nếu không thì một vạn bầu rượu Thất Bộ Đảo cũng không có khả năng làm hắn có một tia men say.
Những nữ tử bọn Khương Thánh Y cũng say, các nàng không phải uống say, mà là mê say vì Quân Tiêu Dao.
Hôm sau, chờ các nàng thức dậy thì đã không thấy bóng dáng Quân Tiêu Dao đâu nữa.
“Tiêu Dao...” Trái tim Khương Thánh Y bỗng run lên.
Các nàng còn phải luyện hóa Chứng Đạo Chi Ấn ở Hàm Cốc Quan, cho nên không có khả năng bước lên cổ lộ chung cực sớm như vậy.
Đúng lúc này, ngoài sân bỗng có tiếng ồn ào truyền ra.
Các nữ tử Khương Thánh Y mặc quần áo đàng hoàng rồi ra cửa, lại thấy được đám người Quân Mạc Tiếu.
“Tiêu Dao đâu?” Trong lòng Khương Thánh Y căng thẳng, lập tức hỏi.
Đám người Khương Lạc Ly cũng nôn nóng trong lòng.
Quân Mạc Tiếu khẽ thở dài và nói: “Các ngươi đi đến cửa thành nhìn đi.”
Sau đó, đoàn người đi tới lối ra của Hàm Cốc Quan, họ phát hiện số lượng lớn thiên kiêu đang vây quanh ở nơi này, thậm chí cả Đỗ Thác Chí Tôn cũng có mặt.
Ánh mắt bọn họ đều dừng lại trên tường thành.
Khương Thánh Y liếc một cái đã phát hiện trên tường thành có khắc hai hàng chữ rồng bay phượng múa.
...
Chờ ta chứng đạo thành tiên, sẽ dạy nhật nguyệt đổi trời mới!
...
Bút phong dũng mãnh kia kinh diễm cả vạn cổ, hào khí xông lên tận trời!
Phóng mắt nhìn thế hệ trẻ, người có khí phách như vậy chỉ có một...
Đó là Quân Tiêu Dao!
“Hắn đã đi rồi...”
Khương Thánh Y thất thần lẩm bẩm, khóe mắt có một giọt nước mắt chảy xuống.
Không lời tạm biệt.
Chưa hẹn gặp lại.
Sau khi Quân Tiêu Dao say sưa một lần thì đã lẻ loi một mình bước lên cổ lộ chung cực.
Cường giả luôn cô độc.
Bên ngoài Hàm Cốc Quan, sâu trong vạn dặm sao trời, Quân Tiêu Dao liếc nhìn lại Hàm Cốc Quan một cái rồi chuyển ánh mắt đi, phát ra một tiếng than nhẹ.
Trên cổ lộ chung cực, hắn sẽ có không ít phiền phức.
Nếu lên đường cùng đám người Khương Thánh Y thì khó tránh khỏi ảnh hưởng đến các nàng. Hơn nữa muốn tiến vào cổ lộ chung cực thì phải thông qua Long Môn, đến lúc đó còn chưa chắc có thể đáp xuống cùng một nơi.
Cho nên Quân Tiêu Dao sớm đã có dự tính sẽ một mình lên đường.
“Xin lỗi, Thánh Y, Lạc Ly, và tất cả mọi người, ta chờ các ngươi ở con đường phía trước...”
Quân Tiêu Dao biết dù là những Tự Liệt Quân gia hay là các nữ tử Khương Thánh Y, bọn họ đều rất cứng đầu, có sự kiên trì của chính mình.
Tuy rằng đi lên cổ lộ cùng Quân Tiêu Dao có thể được che chở, không lo về nguy hiểm tính mạng, nhưng đó cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Ai cũng cần được mài giũa.
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, khiến nỗi lòng của mình bình tĩnh trở lại.
Hắn vốn không phải dang người thương xuân bi thu.
“Tiếp tục đi tới, con đường của ta còn rất xa.” Quân Tiêu Dao bình thường trở lại, hơi mỉm cười và nói.
Ván cờ của hắn và Thiên Đạo mới bắt đầu thôi!
...
Vũ trụ cô quạnh như không có điểm cuối.
Tính từ ngày Quân Tiêu Dao rời khỏi Hàm Cốc Quan thì đã được mấy tháng trời, hắn vẫn luôn bước đi trên trời sao.
Quân Tiêu Dao có được Không Thư hoàn chỉnh nên đã rất tinh thông không gian chi đạo.
Không gian chi đạo và Côn Bằng cực tốc khiến tốc độ của Quân Tiêu Dao còn nhanh hơn một ít tàu bay tinh không mấy chục lần.
“Đã cách đế lộ Hoang Thiên Tiên Vực rất xa, còn chưa tới Long Môn sao?” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Ở trên đường, hắn lại nghĩ tới câu chuyện Lão Tử đi ra khỏi Hàm Cốc Quan, cửa ải cuối cùng của đế lộ cũng tên là Hàm Cốc Quan.
Hay là Lão Tử trên địa cầu xưa kia đã đi qua đế lộ tinh không này và để lại một truyền thuyết mờ ảo?
Khẽ lắc đầu, Quân Tiêu Dao ổn định lại dòng suy nghĩ.
Lúc này, phía trước mơ hồ có tiếng người truyền đến.
Quân Tiêu Dao nhìn lại, phát hiện vô số những tu sĩ thiên kiêu đang ở xuyên qua trời sao phía trước. Chủng tộc nào cũng có mặt, họ ăn mặc quái dị, khí tức không đồng nhất.
Thực rõ ràng, những tu sĩ đó cũng không phải đều là sinh linh của Hoang Thiên Tiên Vực, còn có rất nhiều đến từ đế lộ tiên vực khác.
Hết chương 758.
Chương 759
Ở nơi xa hơn, có một cánh cửa Thanh Đồng to lớn vô song, cánh cửa đó cao mấy vạn trượng, đứng sừng sững chỗ sâu vũ trụ sao trời, tản ra cổ xưa Hồng Hoang chi khí.
Mà ở mặt ngoài của cánh cửa Thanh Đồng có điêu khắc rất nhiều chân long sinh động như thật, dưới sự chiếu sáng của ánh sao, nhìn chúng như có sự sống thật sự.
“Đây là Long Môn.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Long Môn lấy ý nghĩa từ câu chuyện cá chép vượt Long Môn, thiên kiêu có thể bước qua đế lộ, đi đến Long Môn thì không ai không phải là nhân tài kiệt xuất.
Bọn họ như cá chép, lướt qua Long Môn này là có được cơ hội phong vân hóa rồng.
Đương nhiên, cuối cùng trở thành long hay là thi hài chôn cốt trên cổ lộ thì phải xem thực lực vận khí của từng người.
Giờ phút này, những thiên kiêu đi tới Long Môn đều lục tục bước vào trong đó.
Mỗi khi một tu sĩ bước vào, Long Môn sẽ sáng lên một ánh hào quang đại đạo.
Có người có thể thắp lên hào quang mấy chục trượng, có người đạt được ánh hào quang đại đạo mấy trăm trượng.
Long Môn không chỉ là một cánh cửa dẫn đến cổ lộ chung cực, nó còn là một cổ khí, có được năng lực kiểm tra thực lực thiên tư sơ bộ của thiên kiêu.
Căn cứ vào trình độ thiên tư khác nhau mà ánh hào quang đại đạo tỏa ra cũng bất đồng.
Nói chung, thiên kiêu cấp bậc tiểu đầu sỏ cũng đủ để thắp sáng lên hào quang đại đạo ngàn trượng.
Ở trước Long Môn cũng có rất nhiều thiên kiêu không vội vã bước vào, mà đang đánh giá những thiên kiêu đi vào Long Môn.
“Chậc chậc, ta nghe nói vào khoảng thời gian trước, khi một vị Thánh Tử của Cổ Lan Thánh Giáo bước vào Long Môn đã tạo nên hào quang đại đạo lên tới năm ngàn trượng.”
“Cái gì, năm ngàn trượng, vậy chẳng phải tương đương với năm tiểu đầu sỏ?” Có tu sĩ kinh ngạc nói.
“Vậy đã là gì, ngươi có nghe nói đến Cổ Phật chuyển thế - Phạn Thiên của Tây Thiên Giáo trên Huyền Thiên Tiên Vực không?”
“Ta cũng từng nghe, Phạn Thiên kia khủng bố tới cực điểm, làm sáng lên hào quang đại đạo hai vạn trượng, còn có dị tượng phật quang đi kèm theo, quả thực là cấm kỵ trong cấm kỵ...”
Một ít tu sĩ nhắc đến thiên kiêu cấm kỵ thì trong mắt đều xuất hiện một tia kính sợ.
Có thể khiến Long Môn tỏa ra hào quang một vạn trượng đã tương đương với thiên kiêu cấm kỵ.
Hai vạn trượng chính là cấm kỵ trong cấm kỵ.
Nghe mấy thiên kiêu này bàn tán, vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn bình tĩnh như nước.
“Quả nhiên, trong đại tranh chi thế này, yêu nghiệt nào cũng hiện thân, nhưng... Cũng chỉ như thế mà thôi.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, cũng không để ý mấy.
Đạo tâm vô địch của hắn sớm đã không thể dao động, cả trời mà hắn còn không coi ra gì, huống chi là những thiên kiêu trẻ tuổi đó.
“Hả, người nọ là ai, cả người được tiên quang bao phủ, khí cơ thâm thúy...” Một ít tu sĩ cũng chú ý tới Quân Tiêu Dao.
Dù sao thì khí chất của Quân Tiêu Dao quá siêu nhiên, trên người có tiên quang bao phủ, có dị tượng vờn quanh, trông như hạc trong bầy gà.
Người nào cũng có thể đoán được hắn tuyệt đối là nhân vật không đơn giản.
“Chẳng lẽ lại là một tiểu đầu sỏ?”
“Hình như hắn đi tới từ hướng Hoang Thiên Tiên Vực?”
“Thì ra là Hoang Thiên Tiên Vực, gần đây tin tức về Hoang Thiên Tiên Vực đã truyền khắp toàn bộ cổ lộ.”
“Vị dị số vạn cổ kia đúng không, nghe nói là Thần Tử Quân gia của Hoang Cổ thế gia.”
Nhắc tới Hoang Thiên Tiên Vực, rất nhiều tu sĩ tiên vực khác ở đây đều bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Ở đây không có bao nhiêu thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực, đa số họ đều hội tụ ở Hàm Cốc Quan, còn chưa lên đường. Quân Tiêu Dao được xem như thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực bước lên cổ lộ chung cực sớm nhất.
“Vị công tử kia là ai, khí chất thật bất phàm.” Cũng có nữ tu hai mắt tỏa sáng, đang tò mò dò hỏi.
Rất nhiều ánh mắt ở đây đều dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng đã quen, hắn lạnh nhạt đi về hướng Long Môn.
“Các ngươi đoán vị thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực kia sẽ thắp sáng hào quang đại đạo bao nhiêu trượng.”
“Ít nhất cũng là ngàn trượng cấp bậc tiểu đầu sỏ, khí tức đó quá thâm thúy.”
Hành động của Quân Tiêu Dao lập tức thu hút ánh mắt của bát phương, Quân Tiêu Dao bước nửa chân vào Long Môn thì Long Môn vốn đang im ắng lập tức nổ vang rung động.
Có hào quang đại đạo bắt đầu điên cuồng tràn ra, trực tiếp tăng vọt tới vạn trượng!
“Cái gì, vạn trượng của thiên kiêu cấm kỵ!”
Tất cả tiên vực thiên kiêu đế lộ bốn phương tám hướng thấy tình cảnh này thì vẻ mặt cùng hiện lên chấn động cực hạn.
Cho dù là thiên kiêu cấm kỵ cũng không có khả năng vừa bước vào nửa chân đã dẫn động ánh hào quang đại đạo vạn trượng.
Trừ phi...
Người này là cấm kỵ trong cấm kỵ!
Quân Tiêu Dao tiếp tục cất bước, một chân bước vào Long Môn.
Ánh hào quang đại đạo mà Long Môn tỏa ra tăng vọt như giếng phun.
Hai vạn trượng!
Năm vạn trượng!
Mười vạn trượng!
Hai mươi vạn trượng!
Đến cuối cùng, trực tiếp tăng vọt tới trăm vạn trượng!
Một cột sáng vô cùng lộng lẫy bay lên trời từ Long Môn, chiếu sáng toàn bộ vũ trụ hắc ám cô quạnh!
Toàn bộ cổ lộ chung cực đều có thể nhìn thấy hào quang lộng lẫy này!
Tất cả thiên kiêu bên ngoài Long Môn đều sợ ngây người.
Một vạn trượng xem như thiên kiêu cấm kỵ.
Hai vạn trượng là cấm kỵ trong cấm kỵ.
Vậy một trăm vạn trượng thì tính là cái gì?
Nhưng còn không đợi các thiên kiêu kia tỉnh táo lại từ chấn động thì một chân khác của Quân Tiêu Dao lại bước vào Long Môn.
Lúc này, ánh hào quang đại đạo phóng ra từ Long Môn đã không thể đo lường được chính xác nữa, nó như đã chiếu khắp ba ngàn vũ trụ!
Đồng thời, phía trên Long Môn, chân long dc điêu khắc sinh động như thật kia bắt đầu sống lại.
Đến cuối cùng, chừng một trăm hư ảnh hình rồng thoát ra từ Long Môn, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rồng ngâm, làm chấn động toàn bộ cổ lộ chung cực!
Chúng như đang đang nổ vang pháo mừng vì sự ra đời của vương!
Chung quanh Long Môn, tất cả các thiên kiêu tu sĩ đều hít thở không thông, ngơ ngác nhìn cảnh tượng chấn động trước mắt, trong đầu họ nổ vang, không thể tin nổi.
Vị công tử được tiên quang bao phủ trước mặt thật sự không thể cân nhắc bằng hai chữ cấm kỵ, mà là vạn cổ cũng không một có lấy một.
Ánh hào quang đại đạo không thể đo lường và trăm rồng cùng gầm lên này, dù những đại đế trẻ tuổi hoặc là cổ hoàng tuổi nhỏ bước lên Long Môn cổ lộ cũng không có khả năng gây nên dị tượng như vậy.
Một ít thiên kiêu liên tưởng đến hắn đi đến từ hướng Hoang Thiên Tiên Vực. Chỉ thoáng chốc, có người phản ứng lại, trừng lớn đôi mắt như muốn lọt tròng, da đầu như muốn nổ tung.
“Chẳng lẽ là... Vị kia?!”
Hết chương 759.
Chương 760
Thiên kiêu xung quanh đều nghĩ tới tồn tại dẫn động ý chí tiên vực, đánh cờ với trời kia!
Dị số vạn cổ, Quân Tiêu Dao!
Khi mọi người nhận ra thì bóng dáng của Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn biến mất trong Long Môn. Hắn được truyền tống tới cổ lộ chung cực.
Dị động tại Long Môn không chỉ khiến thiên kiêu chung quanh Long Môn khiếp sợ, mà còn làm toàn bộ cổ lộ chung cực rúng động.
Dù họ đang ở góc nào trên cổ lộ chung cực, cũng có thể nhìn thấy ánh hào quang đại đạo vô tận phóng ra từ Long Môn.
Cả tiếng trăm con rồng cùng gầm lên cũng truyền khắp cổ lộ.
Cổ lộ chung cực, trong một khu vực thần bí tiên khí dạt dào nào đó, một bóng dáng mang theo khí tức siêu nhiên vô thượng, cả người quấn quanh chừng tám luồng tiên khí đang ngồi xếp bằng trong hư không.
Ở bên cạnh hắn có bóng dáng hư ảo của một nữ tử mặc thanh y nhìn như hình chiếu, hai người đang giao lưu cái gì đó.
Lúc này, bóng dáng siêu nhiên kia cảm nhận được dị động nào đó, đôi tiên đồng lập tức nhìn ra hư không nơi xa.
“Là hắn... Bước lên cổ lộ chung cực.” Bóng dáng đó lạnh nhạt nói.
“Nếu hắn bước lên cổ lộ thì không ai có thể ngăn cản.” Hình chiếu nữ tử thanh y kia nói.
Nhìn kỹ thì nữ tử này rõ ràng là Cơ Thanh Y!
“Hắn giết tùy tùng của ta mà còn không để bụng chút nào, món nợ này không thể tính như vậy.” Tuy bóng dáng siêu nhiên kia đang cười khẽ, nhưng nhiệt độ trong thiên địa chung quanh lại chợt giảm xuống.
Hình chiếu của Cơ Thanh Y trầm mặc một lát, sau đó nói: “Trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc thì ngươi không nên chạm mặt hắn thì tốt hơn.”
“À, ý của ngươi là ta không bằng hắn?” Giọng điệu của bóng dáng siêu nhiên kia lạnh đi.
“Không phải, chỉ là không cần thiết tranh đến ngươi chết ta sống với một người đã định sẵn là không thể chứng đạo, để người khác lợi dụng cơ hội.” Đôi mắt Cơ Thanh Y hơi lóe lên.
“A... Thể chất của ta và hắn đều được xếp vào mười vị trí đứng đầu trong ba ngàn thể chất, vừa vặn có thể phân cao thấp, ngươi không cần khuyên bảo nữa.” Bóng dáng siêu nhiên kia lạnh nhạt nói.
Ở một nơi khác, Cơ Thanh Y mở mắt ra, đánh tan đi hình chiếu, đôi mắt trở nên rất thâm thúy.
“Nhân Tiên Thể am hiểu tu luyện và vận dụng tiên khí nhất đối đầu với Hoang Cổ Thánh Thể thần lực vô song, rốt cục ai thắng ai bại.”
“Quân Tiêu Dao, ngươi có khiến người ta thất vọng không?” Khóe miệng dưới tấm khăn che mặt của Cơ Thanh Y lộ ra nụ cười.
Nàng là người phụ trợ của Nhân Tiên Thể vô song thuộc Nhân Tiên Giáo, nhưng Cơ Thanh Y ẩn giấu rất sâu, hình như cũng có mưu tính của mình.
Ở một địa giới khác, trong Thiên Cung cổ xưa, thiên kiêu cấm kỵ của Tiên Đình vô thượng, Cổ Đế Tử, cảm nhận được dị động này thì trong mắt cũng hiện lên một tia trầm tư.
Sau đó hắn ta lạnh nhạt nói: “Cho dù kinh diễm năm tháng vạn cổ, nhưng không được Thiên Đạo tán thành thì kết quả cũng chỉ là công dã tràng.”
“Dù là Quân Tiêu Dao hay là Quân gia sau lưng ngươi, muốn chấp chưởng tiên vực cũng chỉ là người si nói mộng!”
Lấy thực lực của Tiên Đình vô thượng, muốn hỏi rõ dị số vạn cổ là ai cũng không khó khăn.
Mà tin tức Quân Tiêu Dao là dị số vạn cổ sớm đã truyền từ đế lộ Hoang Thiên Tiên Vực đến khắp cổ lộ chung cực.
Cho nên Cổ Đế Tử cũng biết dị số vạn cổ kia đến từ Quân gia.
Cổ Đế Tử cũng không có thiện cảm gì với Quân gia. Dù sao Quân gia đã từng muốn thay thế được Tiên Đình vô thượng trở thành người cầm đầu chấp chưởng tiên vực.
Trong một động thiên phúc địa linh khí mờ mịt, tiên quang rạng rỡ, bóng hình xinh đẹp tuyệt thế được bao phủ trong tiên quang mênh mông kia cũng cảm ứng được dao động này.
“Hào quang đại đạo vô tận, trăm rồng cùng gầm lên, quả nhiên không hổ là dị số vạn cổ, lại đánh vỡ một kỷ lục.” Tiếng nói của bóng hình xinh đẹp kia vang lên xa xăm như tiếng trời.
“Quân Tiêu Dao sao, nghe nói là một nhân vật trích tiên, đã đến lúc điều tra rồi.”
Có thể nói Quân Tiêu Dao vừa bước qua Long Môn thì đã khiến tất cả thiên kiêu trên cổ lộ chung cực chú ý, trong đó có không ít thiên kiêu cấm kỵ, vương giả đế lộ.
Nếu dựa theo pháp tắc Hắc Ám Sâm Lâm thì Quân Tiêu Dao như cây đuốc trong đêm đen, quả thực là một cái bia ngắm, bị tất cả đối thủ kẻ địch tiềm tàng trong bóng đêm chú ý tới.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng không để ý.
Chỉ có con mồi mới sợ bị phát hiện, mà thợ săn chân chính có thể chờ con mồi chủ động đưa tới cửa.
Sau một hồi không gian vặn vẹo, tất cả tinh thể chung quanh như chợt lóe rồi biến mất chung quanh Quân Tiêu Dao với vận tốc ánh sáng.
Như chỉ mới một chớp mắt, lại như đã qua một trăm năm.
Quân Tiêu Dao đột nhiên xuất hiện trong một mảnh trời sao cô quạnh mà bao la.
“Đây là cổ lộ chung cực sao?”
Quân Tiêu Dao liếc một cái nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy vũ trụ tinh không vô bờ.
Khác với mười tám cửa ải trên đế lộ, cổ lộ chung cực được tạo thành từ một trăm lẻ tám cổ tinh, cũng được coi là một trăm lẻ tám cửa ải.
Lộ tuyến giữa chúng liên kết với nhau, hình thành một cổ lộ thí luyện chung cực mênh mông vô tận.
Một trăm lẻ tám viên cổ tinh có rất nhiều hành tinh sinh mệnh phồn hoa, rất nhiều tinh cầu tu luyện có đại đạo nồng đậm, cũng có rất nhiều cấm địa sinh mệnh nguy cơ tứ phía.
Còn có ngôi sao tĩnh mịch, ngôi sao nguyền rủa, ngôi sao diệt tuyệt..v..v..
Giữa các cổ tinh còn có các loại Tinh Không Đạo Phỉ, Tinh Hải bạo loạn, Thôn Tinh cổ thú, chủng tộc cổ xưa, con đường này còn hung hiểm hơn đế lộ gấp vạn lần!
“Như vậy mới thú vị chứ.” Quân Tiêu Dao không chút khiếp đảm, trong mắt còn lộ ra một tia chờ mong.
Lúc này, trong đầu hắn vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đã tới địa điểm đánh dấu, có đánh dấu hay không?”
“Đánh dấu.” Quân Tiêu Dao nói.
“Đinh, chúc mừng ký chủ, đạt được khen thưởng bảy sao, vô thượng thần thông, Chư Thiên Sinh Tử Luân!”
Tiếng nói vừa dứt, từng luồng tin tức lập tức tràn vào trong đầu Quân Tiêu Dao.
Chư Thiên Sinh Tử Luân, thay thế chư thần, khống chế sinh tử, vận chuyển chư thiên!
Sinh tử nằm trong một bàn tay!
Hết chương 760.