Chương 62
Trải qua mấy ngày màn trời chiếu đất, rốt cuộc Tiêu Trần cũng chạy tới Nam Thiên Thành.
Vừa tiến vào Nam Thiên Thành, hắn ta đã nghe được tin tức về Quân Tiêu Dao.
Sau khi nghe thấy tin đó, trong đầu Tiêu Trần như có lôi đình nổ vang, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Quân Tiêu Dao lại càng mạnh hơn trước kia.” Tiêu Trần siết chặt nắm tay, cắn răng.
Không biết vì sao, khi đối mặt với Quân Tiêu Dao, trong lòng hắn ta luôn có một cảm giác vô lực, như kiến càng muốn đẩy ngã cây.
“Tiêu Trần, ổn định tâm thần, hiện giờ thực lực của ngươi không yếu, nếu có thể lấy được viễn cổ long cốt ở bí tàng chí tôn thì không phải không có khả năng vượt qua Quân Tiêu Dao.”
Trong đầu Tiêu Trần truyền đến giọng nói của Thanh Long Thượng Nhân.
Tiêu Trần hít sâu một hơi rồi nói: “Lão tổ nói đúng, là tiểu tử tâm loạn, ta nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này.”
Tâm tính Tiêu Trần cũng tạm ổn, mang chút bất khuất không chịu thua, đây cũng là nguyên nhân hắn ta có thể kiên trì đến bây giờ.
Nhưng Tiêu Trần lại không biết.
Ở cách xa phía sau, một nữ tử cả người bao phủ trong sa bào rộng rãi đang đi theo hắn ta.
Trên mặt nàng che một tầng lụa trắng, chỉ lộ ra đôi mắt doanh doanh như thu thủy.
Đó là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều đang trộm đi ra ngoài, Võ Minh Nguyệt.
“Xem ra tạm thời Tiêu Trần sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.” Võ Minh Nguyệt lẩm bẩm tự nói.
Ngược lại, nàng lại nghĩ tới Quân Tiêu Dao đang được người người nghị luận trong khoảng thời gian này.
“Vị Thần Tử Quân gia trong lời đồn kia thật là cường đại, có thể tiện tay trấn áp cả Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia.” Võ Minh Nguyệt cảm thán trong lòng.
Nàng là trưởng công chúa của Bàn Võ Thần Triều, thân phận địa vị cực cao.
Nhưng khi đối mặt với Thần Tử Quân gia, dù là nàng cũng có cảm thấy phải ngẩng đầu nhìn lên.
Thân phận Quân Tiêu Dao quá cao quý, thậm chí cả trưởng công chúa thần triều là nàng cũng theo không kịp.
“Nghe đồn dung nhan của Thần Tử Quân gia kia tựa trích tiên giáng trần, thật muốn nhìn thử là nhân vật phong hoa tuyệt đại kiểu gì.” Võ Minh Nguyệt không khỏi tò mò trong lòng.
Nàng cũng không phải loại nhan cẩu nông cạn, bằng không sẽ không coi trọng Tiêu Trần.
Chỉ là Quân Tiêu Dao được truyền lưu vô cùng kì diệu, lòng hiếu kỳ của nàng cũng bị khơi gợi lên.
...
Ở Nam Thiên Thành, trong lầu các của Quân gia.
Quân Tiêu Dao ngồi xếp bằng điều tức, chờ đợi bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất thế.
Không bao lâu sau, các tộc lão Quân Chiến Thiên đã trở lại.
Bọn họ cũng đã biết chuyện giữa Quân Tiêu Dao và Quân Vạn Kiếp.
“Tiêu Dao, chuyện này con làm đúng, có đôi lúc cần thi triển thủ đoạn lôi đình, như vậy vị trí Linh Hào Tự Liệt của con mới có thể củng cố.”
Chẳng những Quân Chiến Thiên không có ý trách cứ, ngược lại còn rất ủng hộ.
“Các tộc lão khác có phê bình hay không?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Phê bình? Tên nào dám, con là Thần Tử Tự Liệt được Thập Bát Tổ khâm điểm, hơn nữa có thiên phú vô song, đừng nói chỉ cho Quân Vạn Kiếp làm nô, cho dù thật sự giết hắn, cũng sẽ không ai dám làm gì con.” Quân Chiến Thiên nói.
Quân Tiêu Dao hơi gật đầu, như thế cũng nằm trong dự đoán của hắn.
“Về bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, mấy đại bất hủ đạo thống chúng ta đã bàn bạc xong, mấy ngày tới, phỏng chừng bí tàng sẽ mở ra.”
“Đến lúc đó các thế lực lớn chúng ta sẽ phong thiên khóa địa, chỉ để trẻ tuổi tiến vào, bí tàng chí tôn sẽ là sân khấu của các ngươi.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì nhàn nhạt gật đầu và nói: “Gia gia yên tâm, Tiêu Dao tuyệt đối không làm mất mặt uy danh của Quân gia!”
“Ha ha, gia gia tin tưởng con.” Quân Chiến Thiên vui tươi hớn hở cười nói.
Ông ta cũng vô cùng tự tin về tôn tử nhà mình.
...
Mấy ngày qua đi.
Tại địa giới cách Nam Thiên Thành ngàn dặm, trong khu rừng Thái Hoang bỗng có tiếng chấn động truyền ra.
Có uy áp chí tôn khuếch tán ra, đồng thời có từng luồng sương xám quỷ dị bắt đầu lan tràn trong nơi sâu nhất của khu rừng Thái Hoang.
Nơi sương xám đi qua, các loại yêu thú, Thái Cổ di loại, sinh linh thuần huyết đều hai mắt phiếm hồng, bắt đầu gào rống giống như cuồng hóa.
“Hả? Hiện tượng không đúng đối với bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn...”
Trong hư không, vài bóng dáng lúc ẩn lúc hiện.
Người mở miệng là lão đạo nhân của Đạo Cực Thiên Tông.
Nam Nguyên Đạo Châu là đại bản doanh của Đạo Cực Thiên Tông, thân là người mạnh nhất Đạo Cực Thiên Tông, tất nhiên lão đạo nhân phải đảm nhiệm thân phận trù tính quy hoạch.
Giờ phút này lão nhìn về phía sương xám lan tràn sâu trong khu rừng Thái Hoang, đôi mày hoa râm khẽ cau lại.
“Tại sao lại cảm thấy sương xám này có hơi tương tự với vật chất hắc ám của dị vực?” Một lão giả mặc hoa phục do dự lên tiếng.
Lão là một trưởng lão của Hoang Cổ Cơ gia, tên là Cơ Bang Ấn, cũng là hộ đạo nhân lần này của Cơ Huyền.
Nghe lời nói của lão, các đại nhân vật còn lại đều tâm thần khẽ lạnh.
“Có hơi tương tự, nhưng còn lâu mới so được với hắc ám vật chất chân chính.”
Trong các đại nhân vật này cũng có Quân Chiến Thiên, ông ta suy tư một chút rồi khẽ lắc đầu.
Vật chất hắc ám của dị vực là một tồn tại cực kỳ quỷ dị khủng bố.
Hơi lây dính một chút, nhẹ thì làm sinh linh lâm vào điên cuồng và dị hoá, nặng thì trực tiếp thân tử đạo tiêu.
Mà sương xám này tuy cũng quỷ dị, nhưng còn không thể so với hắc ám vật chất chân chính.
“Ha hả, nếu Quân gia các ngươi sợ thì có thể làm rùa đen rụt đầu.” Một lão giả đầu mọc long giác màu xanh lá, trên người là trường bào xanh thẫm lạnh lùng cười nhạo.
Lão là một trưởng lão nhất mạch Thương Long của Tổ Long Sào, lần này tiến đến là vì hộ đạo cho Long Bích Trì.
Quân Chiến Thiên nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Thế nào, con cá chạch vô lại ngươi muốn bước lên vết xe đổ của con cá chạch da đen kia đúng không?”
Nghe Quân Chiến Thiên nói thế, trưởng lão nhất mạch Thương Long xanh cả mặt, hừ thật mạnh một tiếng, lại không nói gì nữa.
Thập Bát Tổ của Quân gia dùng ba kiếm diệt sát U Long Chí Tôn, xem như hung hăng làm kinh sợ Tổ Long Sào.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!