Sau một hồi bàn bạc, những người dẫn đầu của các đại bất hủ đạo thống đều xác định.
Mà ở Nam Thiên Thành.
Đám người Quân Tiêu Dao cũng cảm ứng được động tĩnh truyền đến từ khu rừng Thái Hoang.
“Rốt cuộc cũng bắt đầu rồi sao?” Quân Tiêu Dao đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Hắn mặc một bộ bạch y tuyệt thế, ánh mắt trông về phía xa.
Tại một lầu các khác trong Nam Thiên Thành, Tiểu Thánh Nhân Cơ Huyền cũng đứng dậy, cánh tay phải dung hợp xương của Thánh Nhân Vương được đặt sau người, dáng vẻ thong dong, khí độ như định liệu trước.
Dù sao gã đã chiếm được tiên cơ, không chỉ có được Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, mà còn có cổ phù, ngoài ra còn biết được một ít bí ẩn trong bí tàng.
Cơ Huyền có lợi thế hơn tất cả mọi người một chút.
“Hãy để ta khai hỏa thanh danh của thiên kiêu Cơ gia ở bí cảnh Nguyên Thiên đi.” Cơ Huyền lộ ra ý cười tự tin.
Trong một tòa tửu lầu của Nam Thiên Thành, Tiêu Trần ăn uống no đủ, chuẩn bị thỏa đáng cũng xuất phát.
“Bí tàng chí tôn, viễn cổ long cốt, Tiêu Trần ta nhất định phải có được!”
…
Cùng thời gian đó, ở bên kia khu rừng Thái Hoang.
Từng con phi long thanh lân vỗ cánh trên không trung.
Trên con phi long cầm đầu, Long Bích Trì ngạo nghễ mà đứng.
Nàng mặc giáp trụ màu xanh lá, bao vây lấy thân thể thon dài mềm dẻo, khuôn mặt mỹ lệ mà không mất anh khí.
Hai long giác màu xanh lá thò ra từ mái tóc, giống như được bích ngọc tạo hình, mơ hồ sinh quang.
“Cuối cùng bí tàng cũng mở ra, bổn Long Nữ cũng muốn nhìn tên Thần Tử Quân gia kia có ba đầu sáu tay hay không.” Long Bích Trì nhướng anh mi lên.
Nàng cũng không coi khinh Quân Tiêu Dao.
Nhưng nàng không cho rằng không thể chiến thắng Quân Tiêu Dao.
Dù sao trong Đại Tranh chi Thế này, thiên kiêu cùng xông lên, chư vương tranh bá, ai có tư cách tự nhận mình là vô địch?
Nếu không có, vậy Quân Tiêu Dao không có khả năng là vô địch.
Long Bích Trì tự hỏi, cho dù nàng không thể trấn áp Quân Tiêu Dao, nhưng ít ra cũng có thể an toàn thoát đi.
Mà bên này, trừ Long Bích Trì của Tổ Long Sào ra còn có vương giả tuổi trẻ của Cửu Đầu Sư Tử Tộc đứng đầu Thái Cổ vương tộc và tồn tại cường đại của nhất tộc Thôn Thiên Tước.
Nam Thiên Thành.
Đám người Quân Tiêu Dao chuẩn bị xuất phát.
Bọn họ giẫm lên hư không lao ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt bốn phía.
Không có cách nào, lấy nhân khí hiện tại của Quân Tiêu Dao, chỉ cần thân phận bại lộ thì sẽ bị nhận ra, đi đến nơi nào cũng hấp dẫn tất cả ánh nhìn.
Quân Tiêu Dao hoàn toàn không để ý.
Mà đúng lúc này, một giọng nữ mềm mại như chim oanh xuất cốc truyền đến.
“Tiêu Dao, hồi lâu không gặp.”
Nghe giọng nói này, Quân Tiêu Dao dừng bước chân, quay đầu nhìn lại.
Có một đoàn người ngồi phi chu vượt không gian mà đến, cầm đầu là một nữ tử tuổi trẻ mặc tuyết y, tóc đen bay múa, vạt áo phiêu phiêu, như tiên tử giáng trần.
Nàng có tiên nhan trong trẻo, như tản ra quang huy, đôi mày xinh đẹp tuyệt trần, mắt chứa ý thơ, cực kỳ mỹ lệ, có vẻ đoan trang siêu nhiên thoát tục.
Có lẽ là vì nàng mang Tiên Thiên Đạo Thai, trời sinh tương hợp với đạo, càng mang đến cho người ta cảm giác vô cùng hài hòa tự nhiên.
Nàng không phải Khương Thánh Y thì còn là ai được?
“Là vị thần nữ kia của Khương gia...” Ánh mắt rất nhiều người cũng dời đi.
Trong mắt rất nhiều tu sĩ nam tính đều xuất hiện kinh diễm, hơi xem ngây người.
“Tiểu...” Quân Tiêu Dao vừa định mở miệng.
Khương Thánh Y đã khẽ hừ nhẹ một tiếng, như nhắc nhở cái gì.
“Thánh Y tỷ.” Quân Tiêu Dao bất đắc dĩ mà sửa lời.
“Vậy mới đúng chứ.” Khương Thánh Y nhoẻn miệng cười, hàm răng trắng trong.
Tuy nàng thành thục hơn Khương Lạc Ly rất nhiều, nhưng chung quy là một nữ tử đang tuổi xuân xanh, tính cách cũng không quá mức trưởng thành cổ hủ.
Quân Tiêu Dao cũng không ngờ Khương gia lại cử Khương Thánh Y đến, mà không phải Khương Lạc Ly.
Nhìn thấy vẻ mặt của Quân Tiêu Dao, Khương Thánh Y trêu đùa: “Thế nào, không thấy Lạc Ly nên thất vọng rồi sao?”
“Không có.” Quân Tiêu Dao nói đúng sự thật.
Hắn cũng không để bụng nữ hài chân ngắn kia.
“Nàng đang bị nhốt trong gia tộc tu luyện, lần này không thể tới gặp ngươi làm nàng tức điên lên.” Khương Thánh Y lại cười nói.
“Vậy để nàng tu luyện cho tốt đi, đúng rồi, Thánh Y tỷ, vậy chúng ta đồng hành chứ?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Dù sao Khương Thánh Y cũng là biểu muội bà con xa của mẫu thân hắn, nếu có khả năng, hắn cũng không ngại chiếu cố một chút.
“Thật là nhỏ mà lanh, rốt cuộc là ai nên chiếu cố ai hả?” Khương Thánh Y quyến rũ mà trừng Quân Tiêu Dao một cái.
Rõ ràng nên là nàng che chở Quân Tiêu Dao mới đúng.
“Vậy được rồi, đến lúc đó đành nhờ vả Thánh Y tỷ.” Quân Tiêu Dao cũng không để bụng, dù sao hắn không cần kẻ nào che chở.
Nhìn Quân Tiêu Dao tùy ý chuyện trò vui vẻ với Khương Thánh Y, nam đồng bào toàn trường đều lộ ra ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
Mà những nữ tu sĩ đó lại hâm mộ Khương Thánh Y có thể nói chuyện với Quân Tiêu Dao.
Trong khoảng thời gian ngắn, những người ở đây cũng không biết nên hâm mộ ai mới đúng.
Mà đúng lúc này, trên không Nam Thiên Thành vang lên giọng nói của lão đạo nhân của Đạo Cực Thiên Tông.
“Chư vị, lần này bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn mở ra, bất hủ đạo thống phong thiên khóa địa, tu sĩ thế hệ trước không được đi vào!”
“Bí tàng lần này hung hiểm vạn phần, kẻ thực lực yếu, thức thời thì thối lui, sẽ giữ được tánh mạng!”
Giọng nói vừa dứt.
Một quang ảnh lộng lẫy bay lên trời, lơ lửng trên không khu rừng Thái Hoang.
Đó là một mặt gương cực lớn, bề mặt như một vũng sâu xanh biếc.
“Là cổ thánh binh của Quân gia chúng ta, Quan Thiên Kính!” Quân Trượng Kiếm nói.
Quan Thiên Kính có thể chiếu rọi cảnh tượng thiên địa.
Quân Tiêu Dao biết, làm vậy là sợ những thiên kiêu thuộc về bất hủ đạo thống bọn họ trực tiếp ngã xuống trong bí tàng.
Đến lúc đó nếu có nguy hiểm, có Quan Thiên Kính thì bọn họ cũng kịp thời ra tay viện trợ.