- Hả?  

             Mạc Phàm nhíu mày, ánh mắt rét lạnh vài phần.  

             Quả thật đây không phải là tin tốt, Mạnh Sơn Hà đã bố trí xong xuôi cả rồi, mà người hắn đợi vẫn chưa tới.  

             - Ta đã biết.  

             Mạc Phàm nói.  

             Lương Nguyệt Hoa thấy vẻ mặt Mạc Phàm rất bình tĩnh, tức giận cũng giảm xuống vài phần.  

             - Tiểu tử, ta có thể cho ngươi một lựa chọn, ta không có đồ đệ, nếu ngươi muốn tiến vào Thần Nông Tông có thể trở thành đồ đệ của ta, Quỷ Ảnh Môn sẽ không giết đệ tử của Thần Nông Tông, như vậy sẽ giữ được mạng, còn khiến ngươi tiến vào Thần Nông Tông, chỉ là…  

             Lương Nguyệt Hoa nói một nửa thì dừng lại.  

             Nếu Mạc Phàm bái bà làm vi sư, Mạc Phàm chỉ có thể từ bỏ thứ tự hải tuyển.  

             Không chỉ danh ngạch hải tuyển của Thần Nông Tông, khi Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông địa vị cũng thấp đi nhiều.  

             Phải biết rằng, sau này đệ tử đó có thành tựu cao bao nhiêu ở Thần Nông Tông, thì phải xem địa vị của đệ tử đó khi mới tiến vào Thần Nông Tông.  

             Ví dụ như khi Mạc Phàm tiến vào Thần Nông Tông bái chưởng môn làm vi sư, trở thành đệ tử thân truyền của chưởng môn, như vậy sau này thăng nhanh hơn những người khác nhiều.  

             Trái lại trở thành đệ tử của bà, có khả năng cả đời Mạc Phàm sẽ thấp hơn Mạnh Bất Đồng.  

             Bởi vì Mạnh Bất Đồng có chữ lót là “Bất”, mà Mạc Phàm chỉ có chữ lót là “Hư”, cho dù Mạc Phàm thành chưởng môn, gặp Mạnh Bất Đồng cũng phải gọi một tiếng sư tổ.  

             Đồng thời nếu Mạc Phàm bái bà làm vi sư, đồng nghĩa với từ bỏ Vọng Cơ và Lã Hồng Nhu.  

             Mạc Phàm có thể còn sống tiến vào Thần Nông Tông, nhưng hai người có khả năng bị Mạnh gia giết.  

             - Ngươi và ta đều là người từ Hạ giới tới, muốn thăng chức ở Tu Chân giới sẽ khó hơn người bình thường nhiều, cho dù thân phận của ngươi thần bí, nhưng nếu không có biện pháp khác, tốt nhất là ngươi nên suy xét chuyện này, ngươi vẫn còn một ngày.  

             Lương Nguyệt Hoa lại ân cần khuyên nhủ.  

             - Đa tạ ý tốt của Lương trưởng lão, nếu thật sự tới nông nỗi đó, ta sẽ suy xét.  

             Mạc Phàm nhíu chặt mày, nói.  

             - Tự giải quyết cho tốt đi, vị sứ giả kia đang điều tra thông tin về ngươi, ta và Chúc Vũ chỉ có một người ở đó, ngươi lập tức bảo Hồng Nhu ở yên Chung gia, chưa kết thúc hải tuyển thì đừng ra, một người trong chúng tôi sẽ bảo vệ Vọng Cơ.  

             Lương Nguyệt Hoa nhắc nhở.  

             Nói xong trên phân thân của bà chớp lóe quang hoa, biến mất không thấy.  

             Trong đấu cung, đôi mắt Mạc Phàm híp thành đường ngang, trong đôi mắt đều là nghiêm trọng.  

             Chuyện này kém xa kế hoạch hắn nghĩ nhiều, dựa theo suy nghĩ của hắn, cùng lắm là ba ngày, Vô Phong sư thúc sẽ tới Thanh Thành.  

             Chỉ cần Vô Phong sư thúc vừa tới, cho dù là Quỷ Ảnh Môn hay là sứ giả Mạnh gia phái tới đều không là gì cả, mọi chuyện sẽ được giải quyết dễ dàng.  

             Nhưng hiện giờ không có tin tức của Vô Phong sư thúc, hắn sắp rơi vào trong vũng bùn.  

             Xem ra hắn quá tự tin, hơn nữa thực lực của bản thân không đủ, nếu không sẽ không có chuyện như vậy.  

             - Như vậy cần phải suy nghĩ biện pháp thôi.  

             Một tay Mạc Phàm chống cằm, thận trọng nói.  

             Dựa theo lời Lương Nguyệt Hoa, hắn không làm được.  

             Như vậy Vọng Cơ sư huynh và Hồng Nhu sư tỷ đều phải chết, đây là chuyện hắn không muốn nhìn thấy nhất.  

             - Có cần đi tìm Chung Bất Phàm giúp đỡ hay không đây?  

             Mạc Phàm nghĩ một lát nói.  

             Hắn sửa phương thuốc giúp Chung Bất Phàm, lúc này Chung Bất Phàm đã cảm nhận được tính chính xác của phương thuốc.  

             Chung Bất Phàm từng đồng ý với hắn, nếu có chuyện có thể nói với ông ta.  

             Tuy Chung Bất Phàm không phải tu sĩ Hợp Đạo kỳ, nhưng Chung gia ở Thanh Thành đã có.  

             Chỉ cần kháng lại được sát thủ Hợp Đạo kỳ của Quỷ Ảnh Môn, sứ giả kia giao cho hắn xử lý là được.  

             Cho dù có khả năng bại lộ thân phận của hắn, nhưng trước mắt, đây là biện pháp tốt nhất.Nghĩ tới đây, hắn lấy khối ngọc bài Chung Bất Phàm cho hắn ra, một đạo thần niệm được đánh vào bên trong.  

             Không lâu sau, ngọc bài sáng lên.  

             Ý niệm của hắn vừa động, thần thức trút vào bên trong, giọng một tôi tớ truyền từ trong ra:  

             - Gia chủ nhà ta đang bế quan luyện đan, nếu tiên sinh có chuyện gì có thể nói cho tiểu nhân, đợi gia chủ nhà ta xuất quan, tiểu nhân sẽ thông báo cho gia chủ nhà ta trước tiên, nếu là chuyện khẩn cấp, ta có thể tìm thiếu gia nhà chúng ta.  

             Mạc Phàm nhíu chặt mày, nhưng lập tức giãn ra, sau đó cười chua xót.  

             Khi hắn luyện đan, có đôi khi cũng có thói quen này, sẽ tắt ngọc phù truyền tin, hoặc giao ngọc phù truyền tin cho Phượng Vũ, để Phượng Vũ bảo quản, tránh bị người ta quấy rầy khi luyện đan, dẫn đến luyện đan thất bại.  

             Chỉ sợ lúc này Chung Bất Phàm cũng đang chăm chú luyện chế Cửu Hoa Đan.  

             - Không cần, vậy thôi.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói với ngọc phù, đồng thời tắt ngọc phù truyền tin.  

             Đợi Chung Bất Phàm đi ra, đã chẳng có ích gì nữa.  

             Ngoài ra Chung Bất Phàm nợ ân tình của hắn, nói với người khác của Chung gia vô dụng.  

             Chung gia không được, Thượng Quan Ngưng cũng vô dụng, mấy thế lực hắn mới kết bạn ở Thanh Thành đã không có biện pháp rồi.  

             - Làm sao bây giờ?  

             Mạc Phàm đập tay lên trên ghế.  

             Hắn tới Tu Chân giới lâu như vậy, bởi vì là trở về, đoạn đường này đi đều xem như xuôi gió xuôi nước, cho dù gặp một số chuyện, đều được hắn giải quyết dễ dàng, chỉ riêng chuyện này, thật sự khiến hắn hơi khó xử rồi.  

             Hơn nữa giải quyết chuyện này không tốt, sẽ xảy ra chuyện hắn không muốn nhìn thấy.  

             Hắn đang xoắn xuýt nên làm sao bây giờ, vẻ mặt Mạnh Vô Kỳ xấu hổ, đi từ trong thiên điện ra.  

             - Công tử, hay là ngươi giao ta cho Mạnh Sơn Hà đi?  

             Mạc Phàm đi tới một bước này với Mạnh Sơn Hà, có không ít liên quan tới anh ta.  

             Nếu giao anh ta cho Mạnh Sơn Hà, nói không chừng sẽ có đường sống dịu đi.  

             - Hửm?  

             Mạc Phàm nhướn mày, cười lạnh lùng, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.  

             - Ngươi cảm thấy giao ngươi ra, Mạnh gia sẽ tha cho ta à?  

             - Có lẽ không thể.  

             Mạnh Vô Kỳ lắc đầu.  

             - Ngươi cảm thấy ta là loại người gặp lâm nguy sẽ từ bỏ những người khác à?  

             - Không phải.  

             - Vậy ngươi cảm thấy ta không có biện pháp đối phó Mạnh gia sao?  

             Mạc Phàm lại hỏi tiếp.  

             - Chuyện này…  

             Mạnh Sơn Hà do dự một lát, gật đầu.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, nhưng không tức giận.  

             - Tạm thời ta chưa có biện pháp, nhưng không có nghĩa là đã thua, có chút thời điểm thắng thua chỉ là chuyện trong chớp mắt, hiện giờ ta không có biện pháp, nhưng không có nghĩa là ta vẫn không có, nói không chừng một giây sau sẽ có biện pháp, ví dụ như vừa rồi ta không có, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi, thì nghĩ ra được một biện pháp.  

             - Công tử có viện pháp rồi sao?  

             Trước mắt Mạnh Vô Kỳ sáng lên, hơi kích động nói.  

             - Thực ra rất đơn giản, chẳng qua rất nguy hiểm, một khi sử dụng, có khả năng chú, em họ ngươi đều phải chết, ta chỉ có thể bảo vệ ngươi, đương nhiên cũng có khả năng là ta bảo hộ chú và em gái ngươi, ngươi nhất định phải chết, cho dù là loại nào, nếu trong các ngươi có một người chết, tất cả người nhất mạch Mạnh Bất Đồng đều phải chết.  

             Mạc Phàm giải thích.  

             - Chuyện này, Mạc công tử có thể nói trước cho ta nghe được không?  

             Mạnh Vô Kỳ nhíu mày, do dự một lát nói.  

             Nếu có thể giải quyết vấn đề, còn báo thù nhất mạch Mạnh gia, anh ta chết cũng không sao, chỉ cần chú và em họ anh ta không sao là được.  

             - Ngươi đọc nhiều dược điển như vậy, từng nghe tới Cửu Tuyệt Huyền Chú chưa?  

             Mạc Phàm nhíu mày, không đáp hỏi ngược lại.

Advertisement
';
Advertisement