Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 18 : Lời Gọi Đáp…

[.......]

Tại nhà của thiếu tá Việt. Trở về từ trường học, vị thiếu tá công an ngay lập tức lao vào trong bếp, mở tủ lạnh xem còn gì để chuẩn bị nấu cơm. Vừa cắm xong nồi cơm, đang loay hoay rửa miếng thịt lợn mà vợ đi chợ mua từ sáng, thiếu tá Việt gọi với lên trên tầng trên :

– Trà ơi, xem thay quần áo rồi nghỉ ngơi 1 chút nhé. Nấu cơm xong bố sẽ gọi.

Từ trên tầng, bé Trà đáp lại :

– Vâng ạ.

Nhìn đồng hồ đã gần 6h tối, bình thường vào tầm này vợ Việt sẽ nấu cơm sau khi đi làm về. Nhưng hôm nay Châu phải ở lại họp, Châu có nói phải 7h mới tan sở, nếu đợi Châu về chắc cả 2 bố con đói meo mất. Việt trước nay không giỏi việc bếp núc, cũng không trách được, là 1 thiếu tá công an, giữ chức vụ đội trưởng đội điều tra, nhiều lúc phải đi trực cả ngày lẫn đêm, công việc bộn bề, sáng tiện đường đến trụ sở Việt ghé hàng xôi làm nắm xôi, không thì cái bánh mì đến chỗ làm vừa ăn vừa xem giải quyết công việc, buổi trưa gọi cơm hộp. Tối về mới được bữa cơm nhà, vừa rồi cắm nồi cơm cũng chẳng biết đổ nước bao nhiêu thì đủ. Sờ đến miếng thịt còn thái dọc thớ, cuống cuồng tìm gia vị chẳng biết nêm nếm sao cho vừa.

Nấu có bữa cơm mà như đánh vật, giờ Việt mới thấu hiểu cho Châu. Châu cũng như Việt đi làm cả ngày. Thế mà tối về chẳng kịp nghỉ ngơi đã lại phải chuẩn bị cơm cháo. Việt cứ nghĩ chuyện bếp núc đơn giản, làm nhoằng cái xong vì thấy vợ từ lúc nấu cơm cho tới khi lên mâm cũng mất độ hơn 30 phút là cùng. Hôm nay phải tự mình nấu, Việt mới thấm chuyện bếp núc không hề dễ dàng một chút nào cả.

Chân tay luống cuống, tay cầm đũa, tay cầm muôi, lại lèo lên rổ đựng bát lấy cái đĩa. Bình thường trong bộ cảnh phục oai nghiêm, mạnh mẽ bao nhiêu thì nay đeo cái tạp dề vào nhìn Việt cứ vụng về, bất ổn bấy nhiêu.

“ CHOANG “

Sơ ý làm rơi cái đĩa sành xuống nền nhà, cái đĩa vỡ toang thành nhiều mảnh. Trên bếp nồi thịt đang sôi, nồi nước luộc rau cũng reo ùng ục. Để hết muôi, thìa, đũa xuống bàn soạn. Việt vội cúi xuống nhặt mảnh sành, sợ lát nữa con gái xuống ăn cơm giẫm phải.

– Chậc, sao mình lại hậu đậu thế chứ ?

Cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ, ấy thế mà chẳng hiểu sao Việt vẫn bị mảnh sành cứa đứt cả tay, chảy cả máu..

– Ui da….Mẹ kiếp, sắc kinh khủng. Này không nhặt sạch lát con bé Trà giẫm trúng thì chết.

Vết cứa tuy nhỏ nhưng lại khá sâu ở ngay đầu ngón tay trỏ khiến máu chảy xuống nền nhà. Vừa cho tay vào miệng mút, Việt vừa nhặt nốt mảnh đĩa vỡ, cuối cùng thì cũng xong. Lấy chổi quét qua gian bếp 1 lượt, Việt chắc mẩm các mảnh vỡ đều đã được dọn sạch sẽ.

Quay lại suýt nữa thì cháy nồi thịt kho, đúng hơn là đã xém nồi, nghe mùi khét Việt mới giật mình tắt bếp. Cặm cụi, toát mồ hôi hột phải đến 7h kém 15 Việt mới nấu xong bữa cơm chỉ với 2 món là thịt kho và rau muống luộc. Gần 1 tiếng trôi qua, mải chuyện bếp núc mà Việt bẵng đi cô con gái. Bày đồ ăn, bát đũa ra bàn, Việt lau lau tay vào sau mông quần, đoạn gọi lớn :

– TRÀ ƠI, XUỐNG ĂN CƠM CON. BỐ NẤU XONG RỒI.

Trên tầng có tiếng đáp lại :

– Vâng ạ.

Vẫn chỉ là 1 câu “vâng ạ” giống như lúc nãy….Việt cởi tạp dề, rửa tay, thấy có gì đó không đúng lắm :

– XUỐNG CHƯA CON ƠI. - Rửa tay xong vẫn không thấy con gái đâu, Việt tiếp tục gọi.

Trên tầng lại có tiếng trả lời vọng xuống :

– Vâng ạ.

Ba lần gọi con nhưng chỉ nhận lại mỗi câu “vâng ạ”. Lúc này Việt vẫn chỉ nghĩ có khi nào con gái đang mải đọc truyện tranh hay chơi đồ chơi nên không thèm để ý đến lời bố. Bắt đầu thấy bực mình vì càng đợi càng mất hút, trong khi đó bản thân vất vả nấu mãi mới được bữa cơm. Công việc đang làm phải bỏ dở để chăm con.

Việt mới đi lên trên tầng 2, chưa bước lên bậc cầu thang, Việt đã gọi tiếp :

– Trà, con có nghe thấy bố gọi không hả ? Làm gì mà chưa chịu xuống.

– Vâng ạ…Hi hi hi..- Vẫn là giọng của bé Trà, có điều lần này Việt còn nghe thấy cả tiếng cười khanh khách của con gái.

Bực lắm rồi, Việt chạy nhanh lên trên tầng, cửa phòng bé Trà không đóng. Việt đi vào trong, mặt mũi hằm hằm…

– Trà, xuống ăn….cơm….

Thế nhưng lần này không có ai đáp lại lời của Việt nữa, ngạc nhiên hơn khi trong phòng cũng chẳng có ai. Việt xộc vào phòng, mở tủ để quần áo, nhòm xuống cả gầm giường, gầm bàn học. Tuyệt nhiên vẫn không thấy bé Trà đâu, trên giường hãy còn bày bộ đồ chơi búp bê.

– Trà…..Trà ơi….

Việt lao sang bên phòng ngủ của 2 vợ chồng, ngôi nhà 2 tầng có chiều ngang 4m, chiều dài 8m nên tầng dưới chỉ có 2 phòng, 1 phòng khách và 1 phòng bếp. Tầng trên là 2 phòng ngủ, 1 của cô con gái bé bỏng, phòng còn lại là của 2 vợ chồng. Do tính cho con ở riêng từ lúc nhỏ nên phòng bé Trà cửa sổ được làm khá cao, lại có chắn song nên không thể nào có chuyện con bé đi đâu qua khung cửa sổ được cả. Sang bên phòng ngủ của mình, Việt vẫn không tìm thấy con.

Lúc này Việt bắt đầu hoang mang, trong nhà chỉ có 2 bố con, nhà lại ở khu đông dân cư, xây san sát nhau nên chỉ có 1 đường lên xuống, ra vào. Con bé không ở trên tầng thì liệu nó có thể ở đâu ?

Trên tầng không thấy, Việt nháo nhào chạy xuống bên dưới tầng 1. Cửa nhà vẫn đóng, thậm chí khi nãy Việt còn kéo cả cửa xếp rồi khoá lại cho yên tâm bởi bận nấu ăn dưới bếp. Chìa khóa nhà Việt để trong túi quần hãy còn nguyên. Phòng khách không thấy con đâu, Việt đi xuống phòng bếp…

Đang đi thì Việt kêu lên 1 tiếng đau đớn :

– Á……

Nhìn xuống dưới chân, Việt cảm giác mình vừa giẫm phải 1 thứ gì đó sắc nhọn. Máu từ lòng bàn chân Việt chảy ra ngay lập tức. Nhảy chân sáo ngồi xuống ghế nơi bàn ăn, Việt xem ở lòng bàn chân thì cau mày, nhăn mặt vì mình vừa đạp trúng mảnh sành do khi nãy làm vỡ cái đĩa.

– Chết tiệt…..Cứ tưởng quét sạch rồi chứ…..

Lấy giấy ăn bịt vào chỗ vết thương, Việt tiếp tục gọi to tên con gái :

– TRÀ ƠI, TRÀ…..CON Ở Đ U ĐẤY ? ĐỪNG TRỐN NỮA.

“Con ở đây….Hi hi hi. “

Việt nghe thấy rõ tiếng con gái vừa trả lời…..Rõ ràng giọng bé Trà phát ra từ trên tầng 2. Vội bước nhanh đến cầu thang nơi phòng khách, tờ giấy ăn dính ở chân rơi ra, máu lại chảy khiến từng bước chân của Việt in dấu máu nhoe nhoét trên nền nhà. Vừa đau, vừa khó chịu nhưng đứng ở khoảng giữa bậc cầu thang lên xuống, Việt muốn thử gọi con gái thêm 1 lần nữa :

– Trà ơi, con đang ở đâu đấy ?

“ Con ở đây…..Hi hi hi “

Việt đổ mồ hôi hột, đột nhiên Việt thấy lành lạnh, có cảm giác rờn rợn khiến tóc gáy khẽ dựng đứng sau khi giọng bé Trà thêm 1 lần nữa vang lên. Có điều, lúc nãy khi đứng bên dưới nhà bếp, Việt nghe rõ ràng tiếng bé Trà vọng từ trên tầng xuống. Còn bây giờ, giọng nói đó lại như đang vang từ dưới bếp lên.

“Nhép….Nhép…Nhép”

Việt quyết định không gọi tên con gái nữa mà lẳng lặng bước từng bước thật chậm lên cầu thang dẫn lên phía trên tầng 2. Lên đến nơi, cánh cửa phòng của bé Trà vẫn mở. Việt nuốt nước bọt, mồ hôi mồ kê đầm đìa. Công tác trong ngành đã nhiều năm, từng đối mặt với không ít tội phạm nguy hiểm, chứng kiến cũng khá nhiều vụ án mạng đáng sợ. Thế nhưng, chưa bao giờ Việt có cảm giác rùng rợn, lạnh sống lưng như ngay lúc này.

“Nhép…Nhép”

Máu từ lòng bàn chân Việt vẫn chảy ra và in dấu xuống nền nhà sau mỗi bước đi của vị đội trưởng đội điều tra. Đứng bên ngoài ngưỡng cửa phòng, Việt run run giọng, bờ môi khẽ mấp máy, lập bập :

– Trà……..Trà…….

Advertisement
';
Advertisement