Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 20 : “Chiêu Hồn”

[.......]

9h tối, tại nhà ông Thìn, lúc này thầy Lương đang sắp xếp hành trang để chuẩn bị rời khỏi nhà. Dù rất muốn đi theo nhưng Tư có xin cách nào, thầy Lương cũng không đồng ý. Đưa đồ cho thầy Lương, Tư nói :

– Thầy…thầy đi cẩn thận.

Thầy Lương gật đầu :

– Đừng lo cho ta, nếu may mắn thì ngay trong đêm nay ta sẽ tìm thấy tên thầy bùa.

Thầy Lương vừa bước ra sân đúng lúc ông Thìn từ nhà trên đi xuống. Nét mặt lo lắng, ông Thìn hỏi :

– Thầy, thầy vẫn quyết định đi một mình à ? Liệu có ổn không ? Tôi vẫn thấy chuyện này không ổn, có làm sao vợ chồng tôi ân hận cả đời. Hay…hay là để tôi lên xã báo với thằng cháu Tân..

Thầy Lương lắc đầu :

– Không làm thế được, như vậy càng khiến cho nhiều người gặp nguy hiểm. Với nữa chuyện bùa ngải, ma quỷ nói ra chưa chắc công an người ta đã tin. Không cẩn thận họ lại kết tội cho tôi luôn ấy chứ. Tới lúc ấy chỉ e tên thầy bùa sẽ tìm tới tận đây để trả thù.

Nghe vậy, ông Thìn bỏ ngay cái suy nghĩ đi trình báo công an trong đầu. Trước chưa nhìn thấy thì chưa tin, nhưng đêm qua, tận mắt chứng kiến con gái nửa đêm mở cổng đi tìm tới chỗ gã thầy bùa, nói ông Thìn không tin không được. Cộng thêm cái chết đáng sợ của mụ Tỵ, cả nhà ông giờ đây như đang ngồi trên đống lửa. Bao nhiêu hi vọng đặt cả vào thầy Lương. Tưởng tượng đến viễn cảnh thầy Lương không có ở đây, chắc vợ chồng ông cùng cô con gái sẽ chẳng khác gì mụ Tỵ.

Ông Thìn vội đáp :

– Vâng…vâng…..tôi hiểu rồi….Vậy thầy đi đường cẩn thận thầy nhá…

Thầy Lương nói :

– Được rồi, mọi người cứ yên tâm đi ngủ. Ban sáng tôi đã bố trí trận pháp trừ tà quanh ngôi nhà, trong lúc tôi không có ở đây ma quỷ cũng không dám bén mảng lại gần. Còn Tư, ban đêm bên ngoài không an toàn, con phải nhớ đừng đi đâu. Khi trời sáng, ta sẽ quay về.

Tư cúi đầu vâng dạ, ông Thìn mở cổng tiễn thầy Lương. Định bước ra ngoài đường nhìn theo thầy nhưng Tư bị ông Thìn kéo ngược trở vào trong.

– Đi vào, cái thằng này, mày không nghe thầy ấy dặn à ? - Ông Thìn gắt.

Tư thở dài :

– Cháu lo cho thầy cháu quá, nài nỉ, xin xỏ cách nào thầy cũng không chịu cho đi cùng.

Khoá vội cánh cổng, ông Thìn tặc lưỡi :

– Nghĩ lại thầy Lương nói không sai đâu, như tao với mày biết cái gì về ma quỷ. Đi theo không giúp được gì, có khi chỉ tổ làm vướng tay, vướng chân thầy. Thôi, cách tốt nhất bây giờ là làm đúng theo lời thầy căn dặn. Tao tin thầy ấy sẽ bình an vô sự.

Tư lẳng lặng đi vào, thời gian qua ở cạnh thầy Lương, đương nhiên Tư biết thầy Lương không đơn giản chỉ là 1 người bốc mộ thông thường. Thầy rất giỏi, am hiểu cả về phong thuỷ, bùa chú và y thuật. Nhưng nhìn thầy bây giờ tóc đã bạc hết cả, hai hôm nay hết lo việc cho nhà ông Thìn, lại lo đến chuyện giải bùa cho con gái ông Thìn, cả đêm qua đến tận sáng mới chợp mắt được 1 chút. Ngay đến thanh niên trẻ khoẻ như Tư còn thấy uể oải, vậy mà thầy ban ngày cặm cụi bày trận, vẽ bùa, tối đến đã lại đeo tay nải rời đi.

– Thầy ơi, sao thầy lại khổ như vậy ? - Tư buột miệng than thở.

[........]

Gần 10h tối, bên ngoài đường vắng tanh không có lấy 1 bóng người. Đoạn đường dẫn vào nhà mụ Tỵ tối như mực bởi không có đèn đường. Buổi sáng đông đúc bà con tụ tập để hóng chuyện, còn lúc này ngay trước cổng ngôi nhà xảy ra vụ án mạng kinh hoàng chỉ có duy nhất ông lão đầu đội nón, vai đeo tay nải đứng nhìn trân trân. Cổng nhà đã bị khoá chặt lại và dán giấy niêm phong.

– Hừm, biến mất rồi. Oán khí đó không còn ở đây nữa.

“Vù….ù….ù…..ù”

Gió lạnh đột nhiên thổi tới khiến bụi đất bay mịt mù, trên đường đến đây, vừa đi, thầy Lương vừa rải tro trộn với muối để cảm nhận quỷ khí toả ra từ tên thầy bùa nếu như hắn xuất hiện, cộng với đó sau khi hắn nuốt viên thuốc giải, trong cơ thể hắn vẫn còn lưu lại 1 chút linh lực của thầy Lương. Tuy nhiên, phải trong phạm vi đủ gần thì việc tìm kiếm qua cảm nhận linh lực mới phát huy tác dụng. Cả chặng đường từ nhà ông Thìn đến đây, thầy Lương không hề phát hiện ra điều gì cả.

Đứng trầm ngâm, thầy Lương nói :

– Có lẽ ta đã tính toán sai mất rồi, vốn cứ nghĩ oán niệm sinh ra quỷ khí vương lại bên trong ngôi nhà là của tên đó. Khi tìm tới đây sẽ nhờ vậy mà dễ dàng tìm ra tung tích của hắn…Nhưng xem ra không phải…Đồ đệ ta nói không sai, việc tìm kiếm 1 người giữa vùng đất rộng lớn này chẳng khác nào mò kim đáy bể. Chưa kể đến việc kẻ này đã bán linh hồn cho quỷ dữ, chút linh lực của ta lưu lại trong cơ thể hắn sợ rằng đã bị triệt tiêu. Rắc rối rồi đây, sự việc bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát của ta rồi.

“Khục…khục”

Trời đêm bắt đầu xuất hiện sương mù, nhiệt độ buổi tối khá lạnh, thầy Lương khẽ ho lên vài tiếng. Bản thân thầy Lương cũng biết sức khoẻ hiện tại của mình không được tốt. Bôn ba đã mấy chục năm, đi từ nơi này đến nơi khác, ăn gió, nằm sương, cứu giúp càng nhiều người thì việc tổn hao sức lực là điều không thể tránh khỏi.

Nhắm mắt lại, tập trung tinh thần, thầy Lương đưa ra 1 quyết định mà ngay lúc đầu thầy không tính sẽ dùng tới…

– Có lẽ đành phải sử dụng đến thuật này thôi…

Dứt lời, thầy Lương ngồi xuống, khoanh chân xếp bằng trước cổng nhà mụ Tỵ. Đoạn thầy mở tay nải, lấy ra 1 chiếc chuông bạc, 1 xâu tiền xu được buộc lại bằng chỉ đỏ, 1 tờ giấy màu vàng hình nhữ nhật có kích thước chừng 3 ngón tay chụm lại. Đầu tiên thầy Lương cởi sợi chỉ đỏ buộc xâu tiền, đếm 3 đồng tiền xu tung vào trong sân nhà mụ Tỵ, tiếp đó thầy lại đếm lấy 9 đồng tiền xu, hất ngược tay tung về phía sau lưng.

“ Leng…keng….keng…keng….keng “

Tiếng những đồng xu rơi xuống mặt đường khẽ vang lên trong màn đêm u tối. Tay trái kẹp tờ giấy màu vàng, tay phải đưa ngón trỏ lên miệng cắn cho bật máu. Dùng chính máu của mình, thầy Lương hoạ lên tấm giấy vàng 1 chữ “魂” ( Hồn ). Tập trung toàn bộ trí lực, tay hoạ bùa, bùa hoạ đến đâu, miệng thầy Lương lẩm nhẩm đọc chú đến đó. Vết máu hoạ trên tấm giấy bùa màu vàng khẽ ánh lên sắc đỏ rồi lập tức thấm hết vào trong.

Khi bùa được hoạ xong cũng là lúc toàn bộ chữ “魂” phát sáng trong khoảnh khắc. Trừng mắt nhìn thẳng vào lá bùa, ngay lập tức lá bùa trong tay thầy Lương bốc cháy..

“ Phừng “

Vẫn giữ nguyên như vậy, nhắm mắt lại, thầy Lương tiếp tục lầm rầm đọc khẩu quyết, cho tới khi lá bùa cháy hết thành tro. Thầy Lương bấy giờ mới mở mắt ra, thu tay lại trước ngực, gằn giọng nói như ra lệnh :

“ HIỆN “

Không gian bỗng trở nên im ắng một cách đột ngột, trước đó gió vẫn hiu hiu thổi mà giờ tĩnh lặng như tờ, bốn bề không có lấy 1 tiếng động dù là nhỏ nhất, mọi thứ im phăng phắc cho tới khi, thứ mà thầy Lương gọi cuối cùng cũng đã xuất hiện.

“ Hư….hư….hư…”

“ Ư….hư…hư….ư “

Tiếng rên rỉ, tiếng khóc lóc ỉ ôi vang lên trong màn đêm tối tăm lạnh lẽo. Từ 2 bên trái phải của con đường trước nhà mụ Tỵ, rồi từ trong cả những bụi cây, lùm cỏ, hàng loạt những cái bóng trắng lập loè xuất hiện. Tất cả đang kéo dồn, hướng về phía chỗ thầy Lương đang ngồi.

Nhưng đó không phải là thứ mà thầy Lương đang mong chờ….Điều thầy Lương muốn chính là linh hồn mới chết của mụ Tỵ. Tuy nhiên, thay vì hồn mụ Tỵ xuất hiện, có vẻ như thuật “Chiêu Hồn” của thầy Lương đã dẫn dụ rất nhiều những vong hồn đang lang thang ở gần khu vực này về đây.

Còn phía trong sân nhà mụ Tỵ chỉ xuất hiện 1 mảnh tàn hồn mập mờ không thấy rõ ràng. Nhận ra điều bất thường, biết mình vừa phí công vô ích. Ngay lập tức thầy Lương bốc 1 nhúm gạo trong túi nhỏ để trong tay nải đoạn rải gạo ra tứ phía xung quanh. Trong xâu tiền còn bao nhiêu đồng, thầy Lương cũng quăng ra hết cả thảy.

Đám hồn ma vừa kéo đến lao vào nhặt gạo, nhặt tiền…..Với lấy cái chuông bạc, thầy Lương lắc cho chuông kêu lên đúng 3 hồi :

“ Keng….Keng…Keng “

“ Keng….Keng…Keng “

“ Keng….Keng…Keng “

Sau khi tiếng chuông vang lên, đám du hồn kia cứ thế từ từ biến mất…..Thầy Lương chống tay đứng dậy, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt nhợt nhạt đi trông thấy. Nhìn vào trong nhà, thầy Lương khẽ nói :

– Ngay…đến cả…hồn phách…cũng mất..rồi sao ? Khục….khục…...Sau..lưng hắn…còn…có cao nhân…thao túng…

Advertisement
';
Advertisement