Thầy Tàu Ly Kỳ Truyện - Quyển 7 : TẦM BẢO (Trường Lê)

Chap 21 : Ác Mộng.

Cùng thời điểm đó, tại nhà của thiếu tá Việt….Đã gần 11h khuya nhưng Việt vẫn đang ngồi xem lại một số hình ảnh chụp hiện trường vụ án mạng. Châu thấy vậy bèn nói :

– Muộn rồi, ngủ sớm đi mình. Chẳng phải sáng mai mình còn phải xuống xã có công chuyện sao ?

Việt đáp :

– Ừ, chính vì ngày mai gặp mặt trực tiếp một vài người được cho là có liên quan đến nạn nhân nên anh càng phải xem thật kỹ hồ sơ vụ án. Con ngủ chưa hả em ?

Châu trả lời :

– Con ngủ rồi ạ, hôm nay thấy con có vẻ vui hơn hẳn. Chắc là do được ăn nhà hàng, từ lúc đi đến lúc về cứ thấy cười suốt. Lúc anh nói chiều con bị ngất mà em giật mình. Sao anh không gọi cho em ?

Việt mỉm cười :

– Sau khi đón con anh cũng định gọi điện báo cho em nhưng em nhắn tin phải ở lại họp nên anh thôi. Vả lại khi ấy con cũng khoẻ rồi, do bữa trưa nó không ăn cơm, tiết thể dục cuối phải vận động thành ra mất sức nên ngất xỉu. May có các cô ở trường quan tâm, chăm sóc kịp thời.

Trong lúc vợ đang bôi kem dưỡng thể thì Việt sực nhớ ra 1 thứ. Với lấy cái cặp, Việt tìm trong mấy ngăn, cả ngăn to, lẫn ngăn khoá nhưng không thấy đâu.

– Lạ nhỉ ? Hình như lúc ra về mình nhớ là bỏ vào trong này rồi cơ mà….Chẳng lẽ lại quên ở văn phòng ?

Châu hỏi :

– Anh quên cái gì à ?

Việt ậm ờ :

– À…cũng không có gì….Một món đồ thôi, chắc anh vẫn để ở trụ sở. Thôi không sao, mai anh chạy qua trả xe cho cậu Tiếp rồi lấy cũng được. Em buồn ngủ cứ ngủ trước đi nhé. Lát anh ngủ sau..

Châu ngó ngó vào bàn làm việc của chồng, thấy mấy bức hình trên bàn chụp thi thể người chết toàn máu là máu, lại thêm mấy ảnh chụp cận cảnh khuôn mặt cũng như vết thương của nạn nhân mà Châu rùng mình, sởn cả da gà.

– Ui, sao ghê vậy anh ? Nhìn sợ thật ấy….Vụ án mạng dưới xã D.N mà anh nói đây hả ?

Lấy tờ văn bản che đi mấy bức ảnh, Việt đáp :

– Ừm, em không nên xem những thứ này, sẽ gây ám ảnh.

Châu tò mò :

– Có biết nguyên nhân tại sao nạn nhân bị sát hại không ạ ?

Việt trả lời vợ :

– Ban đầu thì bọn anh thiên về việc nạn nhân bị giết rồi cướp của. Bởi tiền bạc, vàng, trang sức của nạn nhân đều bị lấy hết. Nhưng sau khi điều tra kỹ tại hiện trường, anh phát hiện ra 1 số manh mối. Kẻ giết người là người quen với nạn nhân, thậm chí còn là mối quan hệ trên mức bình thường. Trong nhà nạn nhân, anh tìm thấy một số thứ khá kỳ lạ..

Châu nhìn thấy trên bàn còn có 2 ống thuỷ tinh nhỏ đựng 2 loại dung dịch 1 đỏ, 1 vàng. Chỉ tay vào kệ đựng 2 ống thuỷ tinh, Châu hỏi tiếp :

– Này là gì vậy chồng ? Phẩm màu à ?

Việt khẽ cười :

– Thứ này anh chiết ra từ 2 chiếc lọ bày trên ban thờ trong nhà nạn nhân. Cũng chưa xác định được dung dịch bên trong là chất gì. Thời gian gần đây xuất hiện 1 số trường hợp có hành vi quá khích gây nguy hiểm cho xã hội, sau khi bắt và xác minh thì những tên này đang sử dụng 1 dạng ma tuý hoàn toàn mới, chưa từng du nhập vào Việt Nam trước kia. Anh cũng có trực tiếp lấy lời khai của 1 gã sử dụng loại ma tuý này thì được biết, mỗi khi dùng xong, hắn đều nhìn thấy xung quanh mình là ma quỷ, còn bản thân hắn giống như người được ban cho sức mạnh và hắn nghĩ hắn có sứ mệnh tiêu trừ ma quỷ. Thế nên những kẻ này mới cầm dao chém bất kể ai mà chúng nhìn thấy. Bởi trong mắt chúng, người khác giống như loài ma quỷ cần phải loại bỏ.

Châu ấp úng :

– Đáng sợ….đến mức vậy sao ? Xã hội bây giờ tồn tại quá nhiều thứ quái đản. Theo ý anh là, anh nghi ngờ 2 chất dung dịch này là ma tuý.

Việt gật đầu :

– Anh chỉ suy đoán thôi, đã gửi mẫu đi xác minh và chờ kết quả. Thêm 1 lý do khiến anh nghi ngờ đây là chất kích thích hay 1 loại ma tuý là bởi vì, công việc buôn bán của nạn nhân thời gian gần đây rất phát đạt, mặc dù trước đó bán gì cũng ế ẩm, phải thay đổi liên tục. Không ngoại trừ nạn nhân đã bỏ thêm gì đó vào trong đồ ăn mà cô ta bán. Ngoài ra, hung thủ đến nhà nạn nhân lúc nửa đêm về sáng, còn quan hệ với nạn nhân trước khi ra tay sát hại. Thử nghĩ mà xem, 1 người bình thường vừa ân ái với nhau xong đã quay ra giết bạn tình ? Còn là sát hại 1 cách dã man, trên người nạn nhân có 2 vết dao đâm vào bụng, 1 vết cắt cổ. Chưa hết, hung thủ còn mổ phanh ngực moi tim nạn nhân, quả tim không tìm thấy ở hiện trường. Xuống tay ghê rợn như thế trừ khi hắn bị điên, hoặc do hắn đã sử dụng loại ma tuý kia nên khiến thần trí không ổn định, sinh ảo giác, nghĩ nạn nhân mà ma quỷ để rồi ra tay giết chết nạn nhân.

Nghe chồng phân tích về vụ án mà Châu chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, mặc dù ngày hôm nay khá mệt. Cũng hiếm khi thấy chồng chia sẻ những vấn đề như thế này, mà đúng hơn trước giờ Châu cũng không hỏi về công việc điều tra phá án của chồng.

Đang đà tò mò, Châu nói tiếp :

– Vậy đã có manh mối nào về hung thủ chưa hả anh ?

Việt trả lời :

– Hiện tại vẫn chưa có manh mối rõ ràng, tuy nhiên sau khi xác định được hung thủ có quen biết với nạn nhân thì anh cùng mấy người trong đội đã khoanh vùng, thu thập thông tin từ phía người dân quanh khu vực nhà nạn nhân, các tiểu thương buôn bán ở chợ An Hội thì biết nạn nhân có mối quan hệ ngoài luồng với mấy người đàn ông, những người này trước kia từng xuất hiện ở nhà và đi cùng nạn nhân. Đó cũng là lý do sáng mai anh phải xuống xã D.N để mời họ lên làm việc, lấy lời khai.

Quay sang nhìn vợ, thấy sắc mặt của vợ hơi khác, Việt nói :

– Mấy bức hình khi nãy khiến em sợ phải không ? Mặt tái mét đi kìa, mà sao hôm nay tự nhiên lại quan tâm đến công việc của anh thế ?

Châu có chút sượng nhưng vội đáp :

– À…ừ thì thi thoảng vợ chồng cũng phải trao đổi, chia sẻ với nhau 1 chút chứ…Nhưng đúng là mấy bức hình khi nãy đáng sợ thật. Cũng may những vụ án như này không phải ngày nào cũng có, không thì chồng em làm gì còn thời gian mà nghỉ ngơi. Nghe anh phân tích về luận điểm cũng như manh mối điều tra, em phục thật chớ….Chồng em giỏi quá đi mất.

“ Chụt “

Khẽ hôn nhẹ lên trán Việt, Châu ngồi lên giường, giũ chăn chuẩn bị đi ngủ, Châu nói :

– Vậy anh cứ ngồi làm việc đi nhé, em ngủ trước đây. Gần 12h đến nơi rồi, em đặt báo thức 6h cho anh rồi đấy.

Việt gật đầu :

– Ừ, em ngủ đi. Tắt điện đi cho dễ ngủ, anh sử dụng đèn bàn là được rồi. Chúc em ngủ ngon.

Châu đắp chăn, nằm quay lưng về phía tường, đoạn nhắm mắt ngủ. Chỉ chừng 10 phút sau Châu đã ngủ ngon lành. Nhìn vợ, Việt thấy thương vợ vô cùng. Công việc bận rộn mà ngày nào về nhà, Châu cũng phải lo cơm nước cho chồng con, tối đến lại kèm con học. Phải nói có cơ ngơi như ngày hôm nay, công của Châu không nhỏ. Chẳng thế mà ở cơ quan, anh em đồng nghiệp ai cũng khen ngợi Việt lấy được 1 cô vợ đã đảm việc nước còn chăm cả việc nhà.

Tối nay vào bếp có 1 tí mà Việt như chui vào ma trận, kết quả vừa bị thương lại chẳng nấu được món gì ra hồn. Điều chỉnh ánh sáng chiếc đèn bàn thấp hơn 1 chút cho vợ ngủ đỡ chói. Việt tiếp tục công việc của mình….Nhìn đồng hồ lúc này đã chỉ qua 12h đêm.

Định cố xem thêm chút nữa sẽ đi ngủ, đang lật mấy trang văn bản bỗng Việt nghe thấy tiếng rên rỉ khẽ phát ra từ trên giường…

“ Hư….hư….hư…”

– Không….không…đi…đi…..không ?

Người đang rên rỉ chính là Châu, vội tiến lại gần vợ, Việt thấy Châu mồ hôi mồ kê đổ ra ướt cả khuôn mặt. Mắt vẫn nhắm nhưng tay Châu bắt đầu khua khoắng, nói mớ cả ra miệng :

– Cứu….cứu…tôi với…

Lay người vợ, Việt gọi :

– Châu…..Châu…..Em làm sao vậy ? Châu ơi….Dậy, dậy đi…

Châu bất thình lình mở mắt trợn trừng, mồm há hốc, nét mặt hoảng loạn….Châu ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm về phía cuối giường, chỉ tay về hướng trước mặt…..Giọng khẽ run lên :

– Nó….nó….ở….kia….kìa……Hư…hư…hư….

Việt nhìn theo hướng chỉ tay của vợ nhưng chẳng thấy gì cả. Vội bật đèn sáng trưng, Việt giữ chặt lấy người Châu, đoạn trấn an :

– Châu, bình tĩnh lại…..Nhìn anh này, chỉ là mơ thôi….Không có gì cả, nhìn anh đi Châu..

Khi đèn bật sáng, nhìn rõ mọi thứ bên trong căn phòng ngủ của 2 vợ chồng, ít giây sau, Châu mới trấn tĩnh trở lại. Mồ hôi đổ ra như tắm, khẽ vuốt những lọn tóc dính vào má của vợ.

Việt hỏi :

– Em làm sao vậy ? Mơ thấy ác mộng phải không ?

Châu gật đầu lia lịa :

– Vâng….vâng….em nhìn thấy….1 đứa trẻ con….nó đứng ngay ở dưới phía cuối giường vợ chồng mình…..Anh ơi, em sợ lắm….Chưa bao giờ em mơ mà như thật thế này cả…

Việt ôm vợ, đoạn nói :

– Đừng sợ, chỉ là mơ thôi….Chắc tại khi nãy em xem mấy bức ảnh kia nên bị ám ảnh. Không sao cả, ngủ một giấc ngày mai sẽ quên hết…

Nghe chồng giải thích như vậy Châu cũng đỡ sợ hơn, thế nhưng giấc mơ vừa rồi thật đến quá sức tưởng tượng. Trong mơ, Châu nhìn thấy rõ hình dáng 1 đứa trẻ con hãy còn đỏ hỏn đang leo lên giường. Nó trườn đến chỗ Châu nằm rồi cứ thế cười khanh khách. Đôi mắt đỏ au của nó ánh lên trong bóng tối cùng khuôn miệng cười đầy kinh dị vẫn còn in rõ mồn một trong tâm trí của Châu.

Biết vợ đang sợ, Việt không làm việc nữa. Thu dọn lại hồ sơ, Việt lên giường nằm ôm chặt lấy vợ. Phòng vẫn để đèn sáng cho tới khi đồng hồ điểm qua 1h đêm. Thấy vợ đã ngủ, Việt mới tắt đèn. Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, Việt cũng chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng lúc này, căn phòng bên cạnh của bé Trà lập tức sáng đèn….Ngồi trên giường, Trà chưa ngủ, cô bé lôi hết đồ chơi, bánh kẹo ra bày biện giống như đang chơi với ai đó.

– Hi hi hi, ăn đi này….Búp bê của mình, còn đây của bạn, của bạn nữa…Hi hi hi….Vui quá, vui quá đi mất…..Hi hi hi…

Advertisement
';
Advertisement